Cô gái đáng chết này! Cô đã đánh cho anh một trận tơi bời, để cho anh nếm cả cái loại cảm giác hành hạ lo được lo mất đó, cô còn muốn anh phải như thế nào nữa đây?

Nói cho cô biết, anh chính là đố kỵ, anh chính là sợ sao ?

Nhưng bộ dạng cô đau lòng rơi nước mắt, càng làm cho lòng của anh đau như đao cắt.

Chẳng lẽ nói, chuyện anh đã làm, là sai rồi sao?

Dùng vẻ mặt không kiên nhẫn đảo lại tâm tình phức tạp, Mạnh Đình phất tay một cái, "Nếu như em thật sự không cách nào tiếp nhận được kết quả này, như vậy ——"

Cô chăm chú nhìn anh.

"Như vậy, em có thể ——"

Ân Đệ có cảm giác mơ hồ lo lắng. Không, đừng bảo là. . . . . .

"Em lúc nào cũng có thể trở lại, trở về bên cạnh cậu ta."

Ân Đệ nháy mắt trong đầu một mảnh trống rỗng.

Làm sao có thể? Anh dẫn theo lòng của cô xa chạy cao bay, rồi sau đó lại muốn cô trở về vị trí cũ sao?

Ân Đệ dùng sức hít hít lỗ mũi, quay ngược lại hai bước, cô gật đầu một cái, sau đó quay đầu rời đi.

Mạnh Đình cứ như vậy nhìn cô, từng bước một bước đi. . . . . . Mỗi một bước cũng đạp đau trái tim của anh.

Đối với Ân Đệ mà nói, mỗi một bước này cũng giống như buộc đá nặng nghĩn cân vào chân vậy.

Ân Đệ bắt đầu ảo tưởng, anh khẽ gọi một câu, chỉ cần một câu, cô sẽ quay đầu lại, chạy vào lòng ngực ấm áp của anh.

Nhưng, cái gì cũng không có.

Anh cứ như vậy để mặc cho cô rời đi, mặc cho cô đi ra khỏi thế giới của anh. . . . . .

Hoặc là nói. . . . . . Cô căn bản chưa bao giờ đi vào thế giới của anh? Nếu không anh làm sao có thể dễ dàng để cho cô rời đi như vậy?

Hai ngày sau.

Chỉ hai ngày, đã để cho Ân Đệ lâm vào một loại tuyệt vọng như ở dưới đáy cốc, cô nhớ anh, cũng bắt đầu oán anh, trách anh. . . . . .

Cô rốt cuộc nên làm thế nào cho phải đây?

Cô thậm chí còn cố gắng suy nghĩ ra những lý do, để có thể cho mình trở lại bên cạnh anh, tuy nhiên chỉ một giây sau, cô lại bắt đầu phỉ nhổ mình không có tiền đồ.

Lực Côn chợt chạy tới nói cho cô biết, Mạnh Đình đã về nước Mỹ rồi!

"Mạnh Đình lúc gần đi, có bảo tôi cầm cái này cho cô."

Phía trên hộp giấy có viết tên của cô, một mở ra, Ân Đệ nhìn thấy một con thú bông bằng vải.

Ân Đệ cầm nó lên, con thú bông này giống hệt với những con thú bông trong máy gắp thú ở chợ đêm hôm đó.

Nghĩ đến tình cảnh đêm đó, ánh mắt của Ân Đệ dần dần chuyển hồng.

Sau đó Lực Côn lại giải thích, khiến cho tâm tình của cô như bị vỡ đê.

"Cô thật sự đã hiểu lầm Mạnh Đình rồi, Anh ấy chẳng qua chỉ là muốn thử dò xét tình cảm mà Triệu Học Thánh đối với cô thôi, nhưng tên họ Triệu kia lại nhanh chóng thối lui, còn nói một cách thẳng thừng, cũng hi vọng Mạnh Đình bởi vì sự rút lui này, mà cho hắn ta báo đáp xứng đáng." Lực Côn hơi ngưng lại, sau đó lại nói quanh co: "Còn nữa, anh ấy không có bảo tôi theo dõi cô đâu..., ngày đó là tôi chủ động đi theo cô."

"Anh. . . . . . Tại sao?"

Thì ra là, là Lực Côn cùng Chu Tương nhìn thấy Bà Triệu hẹn cô, nghĩ thầm nhất định là có liên quan đến Học Thánh, mới tự chủ trương theo đuôi, hơn nữa con gọi điện thoại bảo Mạnh Đình tới đây.

Chu Tương ở một bên cũng hát đệm theo: "Ân Ân, Cậu cũng đừng Trách Lực Côn, anh ấy chỉ muốn giúp anh trai của mình mà thôi, điều này cũng dễ hiểu mà, còn nữa nếu cậu muốn quay lại với Triệu Học Thánh, vậy không phải những vất vả của chúng mình trong thời gian này là sẽ trở nên vô ích hay sao——"

"Cái gì mà vất vả vô ích?" Ân Đệ nhìn thấy Chu Tương đang chột dạ, lập tức có cảnh giác, "Nói! Hai người sau lưng còn có bao nhiêu chuyện gạt mình?"

Cuối cùng, Chu Tương cùng Lực Côn không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ mọi chuyện ra, từ quỷ kế của bọn họ bị Mạnh Đình đoán được, sau đó là tổ chức bữa ăn tập thể (hai nhà góp gạo thổi cơm chung), cho đến chuyện bọn họ mỗi ngày cố ý không ở nhà. . . . . .

Chu Tương nhỏ giọng nói: "Ân Ân, cậu đừng tức giận nha, mình không phải là cố ý bán cậu cho người ngoài đâu , chỉ là. . . . . . Mình thấy Mạnh Đình anh ấy dường như thật sự rất thích cậu, có thể nói là dùng hết tâm trí của mình."

"Đúng vậy đúng vậy, tôi còn nghe nói anh ấy đang cô gắng tìm ngôi nhà của cô trước kia để mua lại tặng cô đấy."

Hai người bọn họ ở bên tai cô anh một câu cô một câu.

Ân Đệ chỉ nhìn con búp bê vải, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.

"Vậy anh ấy tại sao không giải thích? Tại sao. . . . . ."

"Có lẽ anh ấy cho rằng cô từ đầu đến cuối vẫn chỉ yêu Triệu Học Thánh mà thôi." Vuốt vuốt mái tóc, Lực Côn chợt mắng: "Anh ấy XX thế nào làm sao mà tôi không biết chứ, không ngờ có lúc anh ấy lại trở nên nhân từ như vậy?"

"Nhân từ? Anh ta là tên khốn kiếp thì có! Anh ta là tên đần độn! Không nói câu nào đã, sau đó lưu lại cái này —— như vậy đã tính là gì?!" Ân Đệ khóc mắng.

"Thật ra thì con thú bông này là tôi trộm đi đó, tôi muốn anh ấy phải hoãn chuyến bay sang ngày mai, để nói rõ mọi chuyện với cô——"

Ân Đệ bỗng chốc ngẩng đầu, bịt lấy miệng.

Lực Côn vừa mới nói cái gì?

Ngày mai? Ngày mai anh mới bay sao?

"Anh ấy hiện tại đang ở biệt thự của Mạnh gia đó." Lực Côn thở một hơi nói.

Ân Đệ xoa xoa con thú bông, khàn giọng lầm bầm: "Ngươi nghe thấy chưa? Anh ấy chưa quyết định! Anh ấy còn chưa đi. . . . . ."

**************** hú hú

Biệt thự Mạnh gia.

Cầm lấy cái chìa khóa mà Lực Côn đưa cho cô, Ân Đệ trực tiếp mở cửa chính ra, bước vào.

Đèn chùm trên trần nhà đang chiếu rọi cả căn phòng khách xa hoa, nhưng những thứ này đều không thể tiến vào trong mắt đang đi tuần tra của Ân Đệ.

Cô đứng ở trong phòng khách, ánh mắt chạy xung quanh, cho đến khi phát hiện được anh.

Lúc này anh đang đứng ở cầu thang, mang theo ánh mắt không thể tin nhìn chòng chọc cô.

Cho đến khi cô hướng phương hướng của anh di động, xác định cô là người thật chứ không phải là do anh quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác, cổ họng của anh một hồi co rút.

"Tại sao không giải thích rõ ràng?" Ân Đệ từng bước từng bước đi về phía anh."Anh làm như vậy là tưởng mình rất vĩ đại sao? Anh để cho em vì anh mà khóc đến gần chết, anh để cho em mỗi đêm ngủ không yên, anh để cho em tưởng rằng anh không còn quan tâm đến em nữa ——"

"Anh không có vĩ đại như vậy, anh ở đây vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ tới anh nên làm như thế nào, mới có thể đóng gói được em lên máy bay."

Ân Đệ cũng không nhịn được nữa đánh về phía anh, hai người ôm nhau thật chặt.

Cô ở trong lòng anh khóc lóc, "Em rất sợ, sợ anh sẽ đi thật, cũng sẽ không trở lại nữa.”

"Anh chỉ muốn đưa mẹ anh về nước Mỹ chữa trị mà thôi, sau khi sắp xếp xong xuôi cho bà, đương nhiên sẽ trở về đây, em cho rằng anh dễ dàng bỏ qua cho em như vậy sao?"

"Nhưng chẳng phải hôm đó anh đã nói muốn em quay trở lại với Học Thánh sao?, anh khiến cho em rất đau lòng."

"Càng nói sẽ càng buồn hơn đó."

"Vậy thì không nên nói nữa."

"Tốt, không nói, tất cả đều theo em."

Lại theo cô?

"A!" Hét lên một tiếng, Ân Đệ bị anh một tay ôm lấy.

Tiếng cười, tiếng kêu, tiếng yêu kiều, tiếng thở dốc. . . . . . Ở ngôi biệt thự này vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play