Nếu có một ngày có một người khiến cho ngươi khuynh tẫn tất cả vì hắn, lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi
************************************************
“ Chủ thượng, tin biên quan thông báo, Nhật quốc cùng Minh quốc liên
minh, đưa ra tối hậu thư, nếu chúng ta ko giao ta Trầm công tử, hai nước sẽ trên chiến trường gặp nhau…” .Điện trình lên thông báo
“ Hừ!....
nếu Mộ Dung Thanh cùng Đông Phương Lưu như vậy ý, ta đây Đường Vũ Mị
phụng bồi,”. Mị cười lạnh, mâu quang thêm sắc bén lãnh lệ.
“ Vũ…..ngươi cầm của ta lệnh bài, đưa này chiếu thư cho bắc li tướng quân”
“ Điện…..ngươi đem này lệnh đưa đến Hiên Viên đô đốc”
“ Phong…ngươi đem này thư cho Trần tướng quân ở Nam thành”
“ Là……” .Phong, Điện, Vũ nhận mệnh lên đường
Hừ! được…. các ngươi muốn tuyên chiến ta cho các ngươi
Các ngươi dám động đến hắn ta cho các ngươi sinh ko bằng tử. Mị híp nhãn
phượng mâu, một lần nữa mở ra là tràn đầy bá ngạo khí thế…này cổ trời
sinh bễ nghễ bao trùm thiên hạ càng ngày càng lộ rõ trên con người của
hắn.
“ Có việc?” Mị ngẩng đầu nhìn lôi. Lôi là người điềm tĩnh cũng
lí trí nhất trong tứ đại hộ pháp cũng là thuộc hạ Mị tin cậy và an tâm
nhất. Các nàng là chủ tớ cũng là tỷ muội, ăn ý cùng hiểu nhau khó bì
kịp, cho nên nhìn này bộ dáng của hắn Mị biết hắn có việc nha
“ Chủ
thượng….. Vì một người, làm như vậy đáng sao” , Lôi trầm mặc bỗng dưng
ngẩn đầu nhìn Mị nói: “ Vì một người ko ngại đối địch cùng thiên hạ” ,
nàng thật ko hiểu….như vậy đáng sao…đáng sao ko!!
“ Ko phải đáng hay
ko mà nguyện ý hay ko” , Mị kinh ngạc nhìn Lôi. Hắn ko ngờ Lôi sẽ hỏi
câu như vậy, phượng mâu nhìn thẳng nữ tử trước mặt, than nhẹ rồi thở
dài….Mị ôn nhu nói:
“ Vì ngươi chưa yêu…nên ko hiểu……”.
“ Nếu có một ngày có một người khiến cho ngươi khuynh tẫn tất cả vì hắn, lúc đó ngươi sẽ hiểu thôi”
Lôi trầm mặc…..có sao!!
Có lẽ vậy đi…..nếu có một người khiến cho nàng như thế yêu luyến có lẽ
cũng bất chấp như chủ thượng đi…..Lôi khẽ cười…..bất chợt trong đầu hắn
thanh nhã một bóng dáng xẹt qua…nhưng rất nhanh, nhanh đến hắn ko thể
nắm bắt…..
************************************************
Tướng phủ
“ Chủ thượng, ngươi đã về rồi!...”
“ Ân…”
“ Phượng đâu”
“ Chẳng phải phượng công tử đi cùng ngài sao….” .Tiểu Khê kinh ngạc nhìn Mị
“ Ngươi nói gì?” Mị tâm co rút đi lên, một dự cảm bất an lan tròng xoáy
tận xương tủy hắn, đau đến buốt óc, giọng điệu sắc bén, mâu quan lãnh lệ nhìn về phía Tiểu Khê, làm cho hắn cảm thấy kinh sợ ( tội quá! Khi ko
bị trừng oan)
“ Hồi nãy…..chẳng phải Lôi đến báo đưa công tử vào cung cùng ngài……cho nên công tử cùng Lôi đi rồi…”.Tiểu Khê càng nói càng thấp
“ Ngươi nói gì! Ta đưa công tử đi?”… Lôi kinh ngạc nhìn Tiểu Khê trầm
giọng hỏi. Là nha! Nàng luôn bên cạnh chủ thượng sao có thể đưa công tử
đi được
“ di….Lôi….ngươi….chẳng lẻ…” Tiểu Khê lắp bắp
“ Dịch dung…”..Mị thanh âm cực lãnh, nhưng ko ai để ý, tay của hắn báu chặt có chút run run….huyết ứa ra….một giọt…một giọt…….
Xinh đẹp đích huyết uốn lượn nhẹ nhàng rơi xuống
Như nhắn dùm tâm tình chủ nhân lúc bấy giờ
Phượng…ta đích Phượng nha, ngươi nhất định ko thể có việc gì nha!!
*********************************************
Ngoại ô
Tiếng chém giết đan xen lẫn nhau, tiếng đao kiếm va chạm…..tử thương vô số….tạo nên cảnh tượng thê lương
Sau khi có kẻ dịch dung thành Lôi đưa Phượng đến vùng ngoại ô thì hơn 100
kẻ bịt mặt áo đen tập kích. Lúc này mới biết mắc mưu! 10 ảnh vệ xông lên bảo vệ Phượng. Tuy 10 ảnh vệ toàn cao thủ nhất lưu nhưng đối phương
cũng ko kém, với lại số lượn gấp 10, nhất thời làm cho 10 ảnh vệ khó
chống đỡ nỗi
Cuộc tranh giành giằng co xảy ra giữa hai đối phương.
Cho đến khi 10 ảnh vệ đuối sức dần dần ngã xuống…song phương đã có sự
chênh lệch
Ảnh vệ ra sức bào vệ Phượng, phá vòng vây chạy đi nhưng
rất tiếc khó mà thực hiện được! lo lắng cùng tự trách, ảnh vệ khổ não,
ko bảo vệ được công tử các nàng làm sao ăn nói với chủ nhân đây
Phượng chứng kiến này tràng cảnh chém giết, khẽ nhíu mày….có chút lo lắng….tay nhỏ bé khẽ sờ bụng…cục cưng…an tâm nương của ngươi rất nhanh đến cứu
chúng ta…..Phượng kiên định đứng đó, mâu quang tràn đầy tin tưởng, của
hắn thê, của hắn Mị….rất nhanh sẽ đến rồi….ổn thôi! ổn thôi!... ....
Hắn ko biết gần đó có một đôi mắt dõi theo hắn, mâu quang hèn mọn cùng tham lam…..
“ Giết hắn….ta sẽ giàu có…mỹ nhân…tiền tài,…địa vị….giết hắn, giết
hắn…”.lẫm bẩm run run nói…..lắp tên vào dây cung….mâu quang dần trở nên
sắc bén cùng kiên định nhìn bạch y thiếu niên cách đó
‘xoẹt…’..như
ngọn lao gió, nhanh đến ko kèm chế được…mũi tên lao đến phía
trước…..nhanh a!!...một chút,…một chút nữa là được rồi….mâu quang thêm
hèn mọn
Tưởng chừng như mũi tên kia sẽ đâm vào kẻ ấy…ngay cái sát na ấy….một vẹt hồng xẹt qua ôm lấy bạch y thiếu niên….xoay lưng…
‘ xẹt…’..tài bắn cung đứng thứ 2 thiên hạ, xạ thủ Lê Võ….một mũi tên chỉ
xẹt qua cánh tay đối phương, đây là một điều sĩ nhục đối với xạ thủ…….
Phượng mâu tràn đầy tức giận, một đạo ám khí bén về nơi phát ra mũi tên….chỉ nghe kêu một tiếng sau đó im bặt
Này tiền tài, địa vị…này mỹ nhân…hắn ko thể hưởng được nửa, tham lam là tai họa…hắn Lê Võ chết trong tức khắc….ko câu trăn trối cũng chẳng kịp oán
hận…..
“ Mị,…. Ngươi đến rồi!” Phượng âm thanh vui sướng!...hắn biết nha, nàng nhất định sẽ đến thôi….
“ Chủ thượng, giải quyết hết…”..Lôi nhìn về những hắc y nhân gần đó thông báo
“Tốt……”….Mị cười lạnh
“ Chúng ta về thôi…” Mị ôn nhu lôi kéo Phượng
“ Ân….về gia…”…Phượng sóng mắt tràn đầy ý cười nhìn hồng y nhân trước
mặt. Bỗng nhiên sắc mặt hắn tái lại….tâm như bị ai đâm vào….nghẹt thắt
tâm can…
“ Mị…Mị…ngươi sao vậy…đừng dọa ta…”..Phượng thanh âm lắp bắp run rẫy nhìn của hắn thiên hạ khóe miệng máu đen chảy ra,…từng giọt,
từng giọt….khuynh thế băng dung tái dần ko còn huyết sắc…..từ từ ngả vào lòng hắn….
“ Đừng…đừng….khóc..ta…ta…” Mị ko biết làm sao vậy, nàng chỉ cảm thấy bóng đen như ập đến trong đầu nàng….nàng nghe thấy tiếng
Phượng đau lòng kêu, hắn khóc….của nàng thiên hạ nha, nàng luyến tiếc
hắn như vậy khóc nha…Phượng….Phượng ta ko sao…đừng khóc, ngươi khóc ta
tâm tính thiện lương đau nha!…..Mị muốn nói hắn đừng khóc chính là vô
lực ngã xuống…ko còn ý thức
“ Mị…….”
“ Chủ thượng…”…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT