‘Ân…’…Phượng vui vẻ xà vào lòng nữ nhân xinh đẹp trước mặt. Mị chính là cười cười lo nói ôn nhu đem hắn ủng vào trong lòng
‘Ngươi xem, ta đem cái gì cho ngươi a…’…..Mị cười nói chỉ vào một cái đàn cổ trước mặt
“Cầm……”…Phượng mâu quang có chút kinh ngạc, sờ sờ chút cổ cầm, khóe miệng có chút nhếch lên
“a…Thiết liên cầm”, trong trẻo thanh âm vang lên, Tiểu kKê chạy đến nhìn cổ cầm
“hắn là Tiểu Khê sao” , Mị cười hỏi Phượng, tay tiếp tục vuốt hắn sợi tóc
“ân…”..Phượng ôn nhu cười, có chút đỏ mặt, này Mị thường xuyên cùng hắn làm thân mật động tác làm cho hắn có chút xấu hổ a
“tham kiến tướng gia, Khê nhi được công tử cứu từ nay về sau nguyện theo công tử vi nô a”, Tiểu Khê nhanh nhẩu đáp, xem ra ác ma tướng gia quả thực
sủng công tử đâu
nhìn gã tiểu thiếu niên lanh lợi thanh tú chừng 14, 15 tuổi, Mị có chút hài lòng, xem ra Phượng sẽ có người bầu bạn đâu
“ngươi biết cổ cầm sao”, Mị âm thanh có chút lạnh lùng
“ân, Khê nhi trước đây có làm thêm trong tiệm cầm”, Tiểu Khê mỉm cười đạo
“ngươi nói” , Mị tiếp tục vấn
“uh, thiết liên cầm một trong hai cổ cầm dương danh thiên hạ. Nó ko chỉ chất liệu quý hiếm mà thanh âm đặc biệt thanh nhã, được cổ đàn đại sư sang
chế cách đây cả trăm năm cùng với thiết vũ cầm trở thành thiên hạ nhị
bảo cầm đâu”, Tiểu Khê điềm đạm nói
“là a, sau này chăm sóc tốt cho Phượng, ngươi đi tìm Vô Ưu hắn sắp xếp cho ngươi”, Mị nói nói
“tạ tướng gia” , Tiểu Khê vui mừng, mâu quang ko dấu nổi vui sướng
“Cảm ơn ngươi Mị”, Phượng trầm thấp âm thanh nói. Cảm ơn như vậy thủ hộ hắn, yêu thương hắn, vô điều kiện sủng nịnh hắn đâu
“Đứa ngốc….”, Mị mỉm cười nhìn hắn, ôn nhu ấm áp
“Phượng, đợi xong việc sứ giả nhị quốc, ta thú ngươi sao…” Mị thì thầm bên tai hắn
“di….” Phượng mở to mắt nhìn Mị, có chút vui sướng, có chút bất an, lo lắng…..
“Ân! Ko thích…”.Mị phượng mâu khẽ híp
“Ko có!...chỉ là hơi nhanh nha!” Phượng nhẹ giọng nói
“Nhanh!...a….a…Phượng nha, ngươi biết ta chờ ngày này hơn 10 năm nha, như vậy nhanh sao!..”
.Mị cười khẽ nhìn phượng, nhãn thần ôn nhu đến nịch nhân.
Này a! 10 năm….nhanh như một giấc mộng
10 năm tìm kiếm, nhung nhớ, tương tư
Nhanh sao! Nàng hận ko thể ngay lập tức bây giờ a
Phượng…Phượng ta đích Phượng nha!!
“Mai tham gia tiệc yến, ba ngày sau chúng ta kết hôn ”, Mị tiếp tục nói. Này nam nhân phải nhanh chóng cưới vào a, Mị thật ko biết có hay ko kiềm
chế nổi a dục vọng của mình đối hắn cho nên hắc…hắc….
Phượng như đắm
chìm này trong nhãn mâu ôn nhu cả đối phương, nhắn gửi dùm phân yêu say
đắm cho nên hắn cũng không biết mình đưa bản thân vào lang bẫy rập. Tội
nghiệp đích hắn, xem ra thỏ con đã bị lang nắm trong tay.
Mị mỉm cười của nàng thiên hạ ngây ngốc gật đầu, bộ dáng thập phần khả ái! Nha…nha
hận ko thể đem hắn ăn sạch sẽ luôn. Mị âm mưu đen tối nhìn phượng, môi
anh đào khẽ nhếch cười giảo hoạt, nếu để cho người của Huyết sát cung
nhìn thấy cảnh này ko biết bao nhiêu người ngất xỉu đây
Hoàng cung
Để tỏ rõ sự liên minh chung sống cộng đồng của tam đại đế quốc, Nhật quốc
cùng Minh quốc sứ giả hòa bình thăm viếng nhưng thật ra ai nấy đều nhìn
ra được mục đích lần này là cầu thân , mà đối tượng chắc chắn xảy ra
nhiều nhất đích thị nổi tiếng xa gần Đường tả thừa tướng a
Hôm nay
cung đình Âu Dương Sắc Vi tổ chức yến tiệc hoan nghênh nhị vị sứ giả,
cho nên yến tiệc lần này đặc biệt lớn, con cháu quan lại cũng ít nhiều
tham gia, mà chủ yếu là các công tử thiếu gia quan lại muốn diện kiến
phong tư trác tuyệt của Đường tả thừa tướng đâu
“Phượng, ngươi sao đứng ở đây, Mị đâu…”…cao quý xinh đẹp một thân hồng y nam nhân lại gần chỗ Trầm Phượng
“Tham kiến nam hậu” , Phượng hành lễ nhìn Lãnh Tĩnh
“A….. ngươi đừng khách khí a, chúng ta là người một nhà đâu, ngươi như vậy Mị ko trách ta mới lạ”, Lãnh Tĩnh ôn nhu cười kéo Phượng lên, này thiếu
niên xinh đẹp thiện lương hắn cũng thực thích lắm đâu
“Ân…”..Phượng ngượng ngùng cười nhìn Lãnh Tĩnh
“Mị an tâm để ngươi một mình ở đây sao” , Lãnh Tĩnh tủm tỉm cười hỏi, vì có thai cho nên hắn càng thêm vẻ thành thục mê người
“Ko…..Mị bị bệ hạ đưa đi rồi, nàng để cho Khê nhi cùng Điện ở cùng ta”, Phượng nói nhìn về phía hai người kia
“Vi luôn như thế đâu” , Lãnh Tĩnh ôn nhu cười
“Lại đây đi dạo cùng ta, yến tiệc rất nhanh bắt đầu a” , Lãnh Tĩnh vẫy Phượng
“Là…” Phượng nhu thuận đi theo, bộ dáng thập phần đáng yêu, này nam nhân như
vậy hèn gì Mị 10 năm chung tình đâu, Lãnh Tĩnh cười dài
“Tham kiến nam hậu”, Một nữ tử nhung trang cùng một lam y thiếu niên lại gần quỳ chào Lãnh Tĩnh
“Miễn lễ,” Lãnh Tĩnh bộ dáng phong phạm đế vương gia khoát tay nói
Nữ tử cùng thiếu niên đứng dậy, nữ nhân một thân tố y, khuôn mặt mang đầy
vẻ kiên nghị, sắc xảo. Thiếu niên thanh tú, yêu diễm phượng mâu, cũng
được coi là mỹ nam a. Hai người tròn mắt kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mặt đứng bên cạnh nam hậu, bạch y phiêu diêu, thong dong mà lạnh nhạt,
ôn nhu xinh đẹp ngũ quan, xinh đẹp màu tím con ngươi đặc biệt nhu hòa,
tựa như tiên nhân xuất trần, một cổ cao quý khí chất, thật mỹ a……..
“Trầm…..Trầm Phượng….” .lam y thiếu niên giật mình nói, này chẳng phải Trầm Phượng
từng ở nhà hắn một đoạn thời gian sao, nghe nói chẳng phải bị cướp bóc
giết sạch so, sao lại đứng ở đây, lam y thiếu niên nghi hoặc
“Ngươi
là Phượng nhi sao”, gã nữ tử nghi hoặc, mâu quang có chút vui mừng, xinh đẹp dung nhan, màu tím câu hồn gã tiểu thiếu niên cách đây 10 năm luôn
ôn nhu kêu mình một tiếng Bích tỷ tỷ sao, mình cũng thật thích này thiếu niên nhưng………….
“Là……..Bích tỷ tỷ, Ảnh ca ca….”.Phượng thì thầm sau đó mỉm cười nhìn hai người.
“Quả thật Phượng nhi, sao ngươi ở đây……” Tư Đồ Bích tươi cười nhìn phượng.
Lam y thiếu niên ghen ghét, hắn càng lớn càng mỹ a, quả thật yêu nghiệt, định cướp Bích tỷ tỷ của hắn sao. Tư đồ Bích ko những bề ngoài hảo lại
có tài, 26 tuổi lại làm lên chức thượng thư tam phẩm, hắn coi trọng này
nhân, tuyệt đối ko thể bị cướp a, Tư đồ Bích phải thuộc loại hắn Mạc
Ảnh, lam y thiếu niên mâu quang hiềm nghị nhìn Phượng
“Phượng có quen biết với Tư đồ đại nhân sao,” Lãnh Tĩnh ôn nhu cười hỏi Phượng, xem ra quan hệ ba người có chút dính líu a
“Gặp ai mà làm cho của ta Phượng vui vẻ đâu” , thanh thúy âm thanh vang lên, hai gã nữ tử đi vào. Một thân hoàng bào lộng lẫy quý giá, nữ tử tuấn tú dung nhan, dơ tay nhấc chân là một cổ phong phạm đế vương, bên cạnh hỏa y cô gái càng thêm rực rỡ chói lòi, hoàn hảo ngũ quan, mắt phượng mày
ngài, môi hồng răng trắng, làn da như bạch ngọc, trong trẻo lạnh lùng
như đóa ngạo mai, một cổ ngạo khí bao trùm cả thiên hạ. Hai người ko
phải Đường Vũ Mị cùng Âu Dương Sắc Vi thì là ai đâu
Mị đến bên Phượng , xinh đẹp tay ngọc ôm hắn vào lòng, chính là động tác có chút thân
thiết cho nên Phượng hơi thẹn, mà mọi người cũng có vẻ ngượng ngùng a
Tư đồ Bích cùng Mạc Ảnh ngạc nhiên ngẩn ra, sau đó sực tĩnh mới tham kiến nữ hoàng bệ hạ cùng Mị
Mạc Ảnh nhìn Mị cùng Phượng tâm ghen ghét tràn đầy a, hắn thế nhưng chính
là nổi tiếng gần đây nam nhân mà thiên hạ vô song Đường thừa tướng để ý
sao, hắn có gì hơn người, chỉ là một tiện dân a, Mạc Ảnh híp mắt nhìn
Phượng, tất cả hình ảnh đó thu vào mắt Mị, băng lãnh con ngươi liếc về
phía hắn làm cho Mạc Ảnh hàn thấu xương, bất giác hoảng sợ cúi đầu ko
dám nhìn. Tư đồ Bích buồn bực, Phượng nhi chính là tướng gia xem trọng
sao, hắn…..
“Được rồi Tư đồ khanh, Mạc công tử…. hai người đến chỗ đi, tiệc bắt đầu rồi, đi thôi….”Sắc Vi phá vỡ ko khí kì lạ
“Là hạ quan cáo lui…”…Tư Đồ Bích rời đi, Mạc Ảnh đi theo
“Chúng ta cũng đi thôi…”…Âu Dương lại nắm tay Lãnh Tĩnh cùng nhau đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT