“Ai nha! Tại chàng cả đấy, hôm qua không cho ta trở về, bọn Hương Nhi nhất định là hoài
nghi.” Mất mặt chết đi được, bây giờ nhất định các nàng đang trộm cười
meo meo, về sau nhất định sẽ tặng nàng ánh mắt ám muội, bảo nàng làm sao làm người đây.
Nàng ngồi dậy, không quên kéo cao cái chăn. Nàng mới không dễ dàng cho hắn no mắt đi.
Hắn đem nàng kéo xuống, ghé sát vào trên người mình, “Hoài nghi cũng hoài
nghi rồi. Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện này không phải là thiên kinh
địa nghĩa sao.”
Bộ dáng hắn cái kiểu không sao cả, nhìn nàng tức giận một chút.
“Chàng không quan hệ, ta có quan hệ! Mặc kệ chàng, ta muốn quay về phòng của
ta” Nàng giãy dụa đứng dậy, “Ê, quần áo của ta đâu”, nàng quấn chăn muốn xuống giường, không cẩn thận đụng đến hắn.
“Nha! Chết tiệt!”
Kỳ Thương không dám nhúc nhích nhìn hắn
“A, thực xin lỗi…. Ta không cố ý.”
Hắn kéo nàng xuống, đem nàng đặt dưới thân.
“Chàng…” Không thể nào! Bọn họ đêm qua vừa…..
“Là nàng trêu chọc ta”
“Ta nào có”
Hắn lập tức che kín cái miệng nhỏ nhắn mê người của nàng, bắt đầu triền miên.
Đáng giận! Đều tại hắn! Hại nàng ngủ thẳng đến trưa mới rời giường. Bọn
Hương Nhi đều được điều đến Lăng Phong uyển hầu hạ nàng, xem ra đều là ý tứ của Thị Ưng. May mà, các nàng ấy cũng không có như trong tưởng tượng của nàng, nhưng dáng vẻ thật cao hứng.
**
Dùng xong bữa trưa, nàng ôm lấy hai chú thỏ con nhàn nhã đi đến vườn trúc, định tới lấy chiến lợi phẩm của nàng.
“Hi! Ông cụ, cháu đến lấy gậy trúc” Nàng trong chòi nghỉ mát thấy được ông lão, nói híp cả mắt.
Ông cụ trong mắt hiện lên hai chữ vui sướng, nhưng bày ra cái mặt lạnh.”
Ngươi định lấy bằng cách nào? Vẫn muốn ta cho ngươi” Ngay cả người hầu
cũng không mang, lại dẫn theo hai con vật, nàng nghĩ cái quái gì?
Kỳ Thương tủm tỉm từ thắt lưng rút ra một con dao nhỏ, “Tự cháu động tay
là được, để ông làm, người khác lại bảo cháu bắt nạt ông.” Nàng đi đến
một bên ngồi xổm xuống, đặt hai chú thỏ con xuống ăn cỏ, bắt đầu lấy dao chậm rãi chặt.” Ông xem, cháu còn tốt bụng làm cỏ giúp ông nhé”
Cho dù không phải dùng sức, chính là đem dao mài tới mài lui, chặt một cây
gậy trúc, có lẽ cũng tốn không ít thời gian. Ông lão đi tới bên cạnh,
ngồi chồm hỗm hỏi nàng, “Nhóc con, ngươi cứ cưa bò ra thế đến bao giờ?”
Con nhóc không phải tính ngày nào cũng đến chỗ ông lão điểm danh chứ.
“Sớm muộn cháu cũng cưa phăng được chúng” Thương tích ở tay nàng làm sao mà
dùng sức được, hơn nữa ông lão cô đơn tịch mịch thế, nàng không đến thăm ông cụ, thì thật là bứt rứt lương tâm.
Ngồi mãi cũng bị tê chân, nàng dứt khoát ngồi lên chiếu
“Ông cụ, giúp cháu được không?” Nàng rút ra một con dao khác đưa cho ông lão.
Ông cụ nhìn đến dao găm trong tay nàng, một dòng nước ấm áp chảy vào trái
tim, ông cụ cầm lấy dao găm trong tay nàng, “Ta cố giúp ngươi vậy”, dáng vẻ muốn có bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.
“Dạ, dạ, người
là người có trái tim nhân hậu nhất thế giới, cháu không muốn cây này,
cháu muốn cây kia cơ.” Nàng chỉ vào cây trúc bên cạnh ông lão, so với
cây lớn nàng đang chặt cũng không kém cạnh lắm.
“Có là tốt rồi, còn bày đặt kén cá chọn canh” Ông lão oán giận nói, nhưng oán thì cứ oán, vẫn chặt cho nàng cây khác.
“Thị Ưng có vẻ rất thích ngươi” Ông cụ ở bên cạnh hỏi
“Haizz….” Nàng hít sâu một hơi, lúc ông cụ tưởng là mình nói sai cái gì, dáng vẻ
liền tự cao tự đại nói, “Ai bảo cháu bộ dáng xinh đẹp như vậy, đáng yêu
như vậy, đương nhiên đi đến đâu cũng là người gặp người thích chứ”
Ông cụ lắc đầu phản đối, “Ngươi thật đúng là không biết ngượng”
“Cháu vốn là da mặt dày siêu cấp không được sao?” Nàng tủm tỉm cười hỏi ngược ông cụ.
“Con gái con đứa nói như vậy không sợ người khác cười thối mũi sao?” Trong
quan niệm của ông cụ, nữ hài tử phải ôn nhu, mảnh mai.
“Cháu có thừa tự tin, tự tin mình là xinh đẹp nhất thế gian” Nàng tự hào vênh cằm đáng yêu nhìn ông lão.
“Ta xem ngươi là tự tin quá” Lời của nàng cũng không phải không có đạo lý, nhưng mà ông cụ vẫn muốn hắt cho nàng xô nước lạnh.
Ọc ọc ọc
Ông lão liếc nàng tươi cười, “Đói bụng?”
“Đã đến giờ trà chiều rồi. Bụng cháu rất đúng giờ.” Vẻ mặt nàng kiểu bình
thường thôi, dù sao bụng đói thì phải kêu, cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt.
“Muốn ăn cái gì? Ta cho người hầu chuẩn bị.” Ông cụ đứng lên, vỗ vỗ vụn gỗ trên người
“Nếu cháu gọi người mang điểm tâm đến nơi này, ông sẽ tức giận không ạ?”
Nàng cẩn thận nói, sở dĩ vì nàng nghe nói ông cụ không thích bị kẻ khác
quấy rầy.
Ông cụ liếc nàng một cái, biết tỏng nàng lo cái gì, “Nếu không có phần của ta thì sẽ tức giận” Ông cụ nghiêm túc nói.
Nàng nở nụ cười, “Ông cháu ta vừa ăn vừa chơi cờ, đúng rồi ông biết chơi cờ không?” Nàng quên mất không bảo họ mang cả cờ tới.
“Ừ. Ngươi lúc nào gọi người mang điểm tâm đến đây?” Ông cụ đi cùng nàng vào trong chòi nghỉ mát.
“Phải sắp tới chứ, không phải là các nàng lạc đường chứ?” Nơi này rất lớn, muốn lạc đường cũng khó đi.
“Chờ chút đi! Ta đi vào trong lấy bàn cờ”. Nói xong ông cụ xoay người khỏi chòi nghỉ vào trong phòng tới.
Một lát sau, ông cụ trở lại, nhưng vẫn chưa thấy bọn Hương Nhi.
“Quái, sao chưa thấy?” Quá chậm rồi! Bụng của nàng cũng đã kháng nghị vài lần.
“Kêu người đi tìm các nàng là được” Ông cụ đang muốn đi gọi người, thì thấy Hương Nhi cùng ba nha hoàn đến, “Đến đây”
Đợi các nàng đến gần, Kỳ Thương không nhịn được oán giận, “Các ngươi ở nhà ấp trứng gà à! Lâu như vậy? Ta cũng sớm chết đói”
Các nàng còn chưa kịp bày ra, Kỳ Thương vội vàng bốc một miếng thịt viên, một tí hình tượng cũng không có.
Ông cụ lắc đầu, “Chậc chậc chậc! Ngươi có phải nữ hài tử không, thật sự một điểm rụt rè của con gái cũng không có.”
Kỳ Thương liếc xéo ông cụ, “Người không nghe câu, có thực mới vực được đạo sao?” Nàng lại gắp một miếng thịt nướng chuẩn bị đưa đến miệng, bỗng
nhìn thấy trên mặt Hương Nhi dấu ấn năm ngón tay, lập tức buông đồ ngon.
“Ai đánh?” Nàng khẽ nâng cằm Hương Nhi lên, nhìn kỹ hai má sưng đỏ của nàng, mắt đẹp nheo lại đầy nguy hiểm.
Hương Nhi cúi đầu không nói, nàng vừa dời mắt, muốn hỏi bọn Thải Vân, lại nhìn thấy trên mặt các nàng cũng có dấu ấn bàn tay.
“Các ngươi cũng bị đánh?” Rốt cuộc là ai ăn gan hùm, dám động người của
nàng! Mặc kệ là ai, nàng sẽ không để cho kẻ đó yên ổn qua ngày.
“Rốt cuộc là ai đánh các ngươi? Nói!”
Bốn người đều cúi đầu, không dám trả lời, nhưng thật ra Hương Nhi đang đưa mắt xem xét ông cụ đang bên cạnh.
“Các ngươi cứu nói không phải sợ. Ta nhất định sẽ chủ trì công lý”. Ông cụ nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, nói ra”.
Hương Nhi cúi đầu nghĩ một chút, “Là biểu tiểu thư” Sớm muộn cũng phải nói,
chủ tử các nàng đều thương các nàng nhất, các nàng bị đánh, chủ tử không có khả năng khoanh tay đứng nhìn?
“Nàng vì sao đánh các ngươi” Trong giọng Kỳ Thương tràn đầy thuốc súng, nhưng vẫn tỉnh táo hỏi nguyên nhân.
Tiểu Doanh đơn thuần, mặt khổ sở trả lời:” Chúng em không biết vì sao, biểu
tiểu thư vừa thấy chúng em liền chửi, còn gọi người đến đánh bọn em.”
“Nàng chửi những gì” Kỳ Thương cầm lấy thịt xiên nướng bị nàng bỏ rơi bên cạnh, bình tĩnh hỏi.
“Nàng nói chúng em không nên xuất hiện chỗ này”. Tiểu Doanh ủy khuất xoa nhẹ má.
“Chỗ nào?” Nàng tự nhiên không biết Tiểu Doang nói chỗ nào.
“Lăng Phong uyển”
Kỳ Thương mặt nhăn không ra hờn giận, “Nàng dựa vào cái gì nói vậy?” Tự
Thị Ưng muốn điều các nàng đến đây, muốn trách tìm hắn mà trách.
“Nàng nói nàng mới là thiếu phu nhân, về sau nàng gả cho thiếu chủ, nhất định đem đuổi người với chúng em”.
Kỳ Thương lặng đi một chút, “Thị Ưng nói muốn lấy nàng sao?” Nàng thề
không chung chồng với kẻ khác, nếu hắn dám cưới, nàng quyết rời đi.
“Chẳng lẽ Thị Ưng không nói cho ngươi? Ông lão vẻ mặt hoài nghi nhìn Kỳ Thương.
Kỳ Thương rầu rĩ hỏi:” Nói cái gì?” Nói cho nàng phải cưới thêm vợ sao?
Ông lão nghĩ một chút chậm rãi nói, “Lúc Thị Ưng mới sinh ra, có vị kỳ nhân nhìn thấy tướng mạo hắn bất phàm, chủ động xem bói cho hắn, nói hắn là
một vị Tinh Quân trên trời chuyển thế, sẽ lấy hai đời vợ, cả đời phú
quý, thuận buồm xuôi gió”
“Hồng Nhân Nhân cho rằng nàng ta là đời vợ thứ hai?” Đùa cái gì, nếu tính ra thì, Cổ Kỳ Thương là đời vợ thứ
nhất, mà chính mình là đời vợ thứ hai! Chính là như thế không biết có
được tính không, dù sao cũng cùng một cái thân thể.
“Nàng từ bé đã nhận định mình sẽ là thê tử của Thị Ưng, mà Thị Ưng chưa từng phủ nhận”
Chưa từng phủ nhận? Ánh mắt Kỳ Thương một lần nữa nheo lại nguy hiểm?
“Nếu Thị Ưng muốn lấy Nhân Nhân làm vợ, ngươi chấp nhận không?” Ông cụ cẩn thận quan sát phản ứng của nàng.
Cùng nàng ở chung đã lâu, Hương Nhi nhìn nàng bất an, chủ tử nhà mình cười như vậy cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Ông cụ mặc dù khôn khéo, nhưng cũng nhìn không ra nàng có gì bất thường.
Từ nhỏ cùng một đống người quen săm soi lớn lên, muốn che giấu tâm tư, với nàng mà nói giống như ăn cơm hàng ngày.
Chẳng qua, trước lúc Thị Ưng cưới Hồng Nhân Nhân, có chút nợ nàng phải đòi mới được.
Phương châm của nàng là “Ăn miếng trả miếng”, cho nên hôm nay nàng mang theo
bọn Hương Nhi vào sân trước phía ngoài, nhìn đến Hồng Nhân Nhân cùng một cái nha hoàn đang ngồi ở trong đình, nàng không thèm nghĩ ngợi liền đi
tới.
“Ê, ngươi dựa vào cái gì đánh người của ta?” Kỳ Thương giọng không chút hòa nhã hỏi Hồng Nhân Nhân.
Hồng Nhân Nhân nhìn Kỳ Thương, khinh thường cùng nàng giằng co
“Ta thích đánh liền đánh, ngươi có thể làm gì ta”. Trong viện nhiều người như vậy, thách nàng cũng không dám làm gì mình
“Phải không? Muốn đánh liền đánh?” Kỳ Thương nhếch mép cười, tiêu sái đi đến trước mặt nàng ta, giơ lên tay phải định đánh
“Nàng đang làm cái gì?” Mộ Dung Thị Ưng cầm lấy tay nàng quát to.
Hồng Nhân Nhân vừa nhìn thấy hắn, liền bày ra dáng vẻ con dâu nhỏ, hướng hắn khóc lóc kể lể, “Ô….. Biểu ca nàng đánh muội….” Nói xong liền tiến sát
vào trong lòng Mộ Dung Thị Ưng
Mộ Dung Thị Ưng liếc nàng một
cái, liền giao nàng cho nha hoàn bên cạnh, rất nhanh quay đầu hướng Kỳ
Thương gầm nhẹ” Nàng quên tay mình còn bị thương sao? Nhỡ đâu chảy máu
thì phải làm sao?” Hắn vẻ mặt quan tâm xem xét kỹ hai tay của nàng.
( yeah, yeah, Ưng Ca no 1)
Hồng Nhân Nhân không dám tin nhìn Thị Ưng, hắn ngăn cản Kỳ Thương đánh nàng
là vì lo lắng tay nàng ta chảy máu? Trời ơi! Tất cả mọi người nhìn nàng, bảo mặt nàng quăng chỗ nào bây giờ?
“Cho ta xin! Thương thế của
ta đã sớm đóng vảy, làm sao có thể đổ máu?” Trừ việc không thể dùng sức
ra. Nàng tự cảm thấy tốt lắm.
“Xảy ra chuyện gì?” Hắn vuốt nhẹ
mặt Kỳ Thương, dáng vẻ ân ái, người hầu hâm mộ không thôi, chỉ có Hồng
Nhân Nhân hận đến chân răng đều ngứa.
“Chàng nhìn đi.” Kỳ Thương chỉ
vào bốn cô gái phía sau, các nàng trên mặt đều có vết đỏ “Là biểu muội
của ngươi làm chuyện tốt.” Nàng không quên hung hăng trừng mắt Hồng Nhân Nhân một cái, “Vừa nãy ta giúp các nàng chườm lạnh một chút, nếu không
đã sưng vù. Khuôn mặt xinh đẹp của người ta không phải là để cho nàng
phát tiết! Đúng là Mẫu Dạ Xoa!”
Kỳ Thương nói thẳng chẳng chút e
dè, những gia nhân đang làm vườn bên cạnh cũng phải quay đi, bả vai run
run, giống như đang cười, chỗ khác còn có vài tiếng khúc khích truyền
đến.
“Ngươi” Hồng Nhân Nhân tức đến đỏ mặt tía tai trừng mắt với nàng, không nói lên được lời phản bác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT