Mộ Dung Thị Ưng ôm Kỳ Thương trở về chỗ của hắn- Lăng Phong Uyển.

“Nàng càng ngày càng to gan, địa phương đấy cũng dám đi vào!” Hắn quăng nàng lên giường, mặt âm trầm trừng nàng.

“Ngươi làm sao…. Lại tức giận….. Ách!” Nàng giãy dụa đứng lên, “Nơi này… là đâu….Ách! Làm sao…….”

“Nàng ngoan ngoãn ngủ cho ta!” Hắn đem nàng trở lại giường, động tay cởi bỏ áo ngoài của nàng.

“Sắc, sắc lang…. Ngươi….Ách! Ngươi làm gì….” Tuy rằng say hồ đồ, nhưng ý thức nguy cơ, nàng nửa điểm cũng không thiếu.

“Không cởi quần áo ngoài, nàng ngủ không thoải mái. Về sau một giọt rượu cũng không cho nàng động tới”.

Nghe hắn nói thế, nàng ngây ngô cười, tự mình nghe lời ngồi xuống.

“Vậy nha…. Ta đứng lên có vẻ dễ cởi…. Ách! Cởi quần áo….” Nàng giãy dụa muốn xuống giường, không có tý cẩn thận, thiếu chút nữa cả người thân mật với địa cầu, nếu không có Mộ Dung Thị Ưng chỉ sợ vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại tới.

“Ngươi có thể ngoan một chút có được không?” Hắn sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho đau tim mà chết.

Bị hắn rống to như vậy, nước mắt nàng như trân châu thi nhau rơi xuống.

“Vì, vì sao….Ách! Ngươi hung dữ như vậy…”. Nàng khóc đau lòng chết đi.

Thị Ưng thở dài, đem nàng ôm vào trong lòng an ủi:” Thực xin lỗi, đừng khóc được không, ta không phải cố ý muốn hung dữ với nàng. Ngoan, đừng khóc.”

“Không phải cố ý?” Nàng ở trong lòng hắn rầu rĩ hỏi.

“Đúng, không phải cố ý.”

“Thì là cố tình” Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không vui trừng hắn.

Nghe nàng nói vậy, hắn chỉ có thể nửa cười nửa mếu.

“Không phải cố ý, lại càng không phải cố tình”

“Thật không?” Nàng đáng thương nhìn hắn.

“Thật mà” Sự thực là hắn càng ngày càng biến thành một kẻ khác rồi.

Nghe được hắn nói, nàng nở nụ cười, giống như đóa hoa vậy, làm cho người ta không nỡ dời đi ánh mắt si mê.

Hắn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cuối cùng dừng trên cánh môi anh đào.

Nàng choáng váng ngây ngốc đón nhận nụ hôn của hắn, cả người lâng lâng, cứ tự nhiên như vậy đáp lại nụ hôn của hắn.

Dường như nhận được sự ủng hộ, hắn hôn càng thêm sâu, càng triền miên…..

Ô! Nàng gặp tai nạn xe cộ sao? Nếu không vì sao cả người giống như bị xe tải đi qua.

Dường như biết được nàng không thoải mái, một bàn tay khẽ vuốt trên lưng nàng.

Ưm…. Tay?

Đột nhiên nàng trợn to hai mắt, vừa vặn nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt. Nàng lập tức thét chói tai, nhưng lại bị ngăn chặn bởi một nụ hôn.

Không biết qua bao lâu, hắn mới buông tha đôi môi đỏ mọng của nàng, chuyển hướng đến chiếc gáy trắng xinh.

“Ngươi, ngươi, ngươi….” Lúc này nàng bị dọa không nhẹ. “Tại sao ngươi lại ở trên giường của ta.”

Mộ Dung Thị Ưng vừa nghe, nhìn nàng cười tà: “Đây không phải giường nàng, mà là giường ta” Nói xong hắn lại tiếp tục đánh chiếm vai của nàng.

“Cái gì?” Nàng đẩy mạnh hắn ra, nhìn cao thấp chung quanh…. Đúng là không phải phòng nàng.

Đột nhiên nàng cảm thấy một ánh mắt nóng rực phóng tới, cùng cảm giác một trận mát, nàng cúi đầu, không may nhìn thấy sắc mặt kì quái của Mộ Dung Thị Ưng cùng với phần trên trần trụi của nàng.

Kêu thất thanh, lập tức lấy chăn che hơn nửa cảnh xuân bị lộ, không quên cả người lui vào trong góc.

Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Nàng nghĩ nát óc cũng không ra.

Mộ Dung Thị Ưng bắt lấy nàng, âm trầm đặt nàng dưới thân, nhìn nàng chăm chăm, “Nàng sẽ không quên chuyện tối qua chứ?”

“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì” Kỳ Thương khẩn trương hỏi. Nàng quả là không có tí ấn tượng nào. Chỉ biết, nàng đến Say Mộng lâu, uống không ít rượu, sau đó…. Xảy ra chuyện gì sau đó nàng nào biết.

Thị Ưng nhìn nàng chăm chú, đem cả nàng cùng chăn xuống giường: “Nhìn”. Hắn dùng cằm chỉ chỉ trên giường.

Theo ánh mắt hắn, nàng nhìn đến vết máu!

“Đó là…” Không thể nào?

“Lạc hồng” Mộ Dung Thị Ưng đem cả người nàng thả lại trên giường, lập tức dùng thân mình chăn lại thân thể của nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng toàn thân lo lắng trừng hắn, dùng sức hai tay đẩy vai hắn. Nhìn tư thế cấm trẻ em của hắn, chắc chắn là muốn làm cái việc kia!

“Nàng nói xem?” Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn lập tức hôn nàng, cố gắng lấy lại trí nhớ cho nàng, nghĩ không ra cũng chẳng sao, bọn họ có thể tiếp tục tạo cái trí nhớ mới….

Ta là đường phân cách bị ăn sạch sành sanh!

“Kỳ Nhi, rời giường.” Mộ Dung Thị Ưng nhẹ nhàng lay động thê tử vẫn nhắm nghiền hai mắt.

“Ưm…” Nàng dụi dụi mắt, nhìn là biết còn đang trong mơ màng.

“Muốn ngủ lát nữa ngủ nha, ăn lót dạ chút gì đã”. Mộ Dung Thị Ưng đi đến trước bàn, rót một ly trà đặt trên bàn.

“Để ta ngủ thêm chút thôi…. Nàng hiện tại yêu nhất cái giường.

“Kỳ Nhi” Hắn nhìn nàng không dời mắt. Trời ạ, nàng tuyệt đối không tưởng tượng được nàng bây giờ có bao nhiêu mê người. Chăn bị nàng đè ở dưới, chỉ che đậy được phần dưới, còn lại là một tấm lưng trắng nõn không tỳ vết dụ hoặc hắn.

Hai mắt vẫn nhắm chặt, “Thêm một chút thôi….” Nàng hơi run rẩy, bộ ngực như ẩn như hiện cảm quan kích thích trí mạng của hắn.

Trời ạ! Hắn có bao nhiêu khát vọng muốn đem nàng áp đảo dưới thân lần nữa, nhưng hiện tại nàng quá suy yếu rồi, hắn không muốn đả thương nàng, đành phải cố đè nén dục vọng đang tăng vọt.

Qua một hồi lâu, nàng vẫn chưa có động tĩnh gì, đồ ăn nóng hầm hập cũng sắp nguội hết, không có cách nào, hắn đành phải đem nàng cả người được bao quanh bởi một chiếc chăn, ôm nàng đến bên bàn, ngồi trên đùi hắn.

Kỳ Thương lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở trong lòng hắn không thể động đậy.

Hắn rót một ly trà sâm đưa đến bên miệng nàng, “Uống một chút cho ngọt miệng”

Nàng ngoan ngoãn uống xong, còn không quên bắt chước cún con le lưỡi, “Cũng không có gì mới lạ, nghĩ đến uống trà sâm, ta đã thấy nổi da gà”.

“Được, ta sẽ nói các nàng đổi, bây giờ ăn tạm vài thứ”. Hắn ôn nhu gắp chút rau xanh đến bên miệng nàng.

Qua một lúc sau, nàng ăn no lại muốn đi tìm Chu công chơi cờ.

“Để cho ta ngủ một lúc nữa…” Cũng chẳng buồn để ý xem hắn nói gì, nàng liền ngủ ngay trong lòng hắn.

Ta là đường phân cách hết ăn lại nằm- Heo xinh đẹp

Giữa trưa, Kỳ Thương muốn ra ngoài chơi. Nhưng Thị Ưng muốn mỗi lần nàng ra cửa phải báo cho hắn biết, cho nên hiện tại nàng chỉ có thể nhàm chán đi tìm hắn.

Cũng không biết là biệt uyển của ai, rừng trúc xanh tươi rộng lớn, dụ dỗ nàng không kìm được bước chân vào thưởng thức. Qua một hồi lâu nàng không nhịn được vào sâu bên trong…

Ở trong đình, có một lão nhân ngồi, thì ra là ông nội của Thị Ưng- Mộ Dung Úy.

Nhìn ông thật cô đơn, tịch mịch, thường xuyên nhìn rừng trúc ngẩn người.

Kỳ Thương cách ông mười bước liền ngồi xổm xuống làm thám tử.

Trong chốc lát, ông cũng chưa có phản ứng, cháu đã tê chân chết đi, liền quang minh chính đại đến trước mặt ông.

Vẫn không phản ứng, nàng tiến gần chút nữa, làm cái mặt quỷ….

Mộ Dung Úy đã sớm thấy nàng, không nói năng liền xoay người, cố gắng nín cười.

Kỳ Thương mặt nhăn mày nhíu, cố gắng đi đi lại lại trước mặt ông.

Động tác của nàng chọc cười, làm ông không thể tiếp tục giả vờ mặt lạnh: “Nhóc con, ngươi làm cái gì thế?” Muốn ông chú ý cũng không cần khoa trương như vậy.

“Ông rõ ràng là thấy đấy thôi” Vù! Thật là mệt. Nàng đi đến một cái ghế đá ngồi xuống.

“Không chăm lo biệt uyển của ngươi cho tốt, chạy đến nơi này làm gì?” Toàn bộ vẻ mặt ông cụ là những chữ: nghiêm túc, cứng rắn, trách cứ nàng.

Nàng đứng hình một chút, mới nhớ ra sự kiện người nhà Mộ Dung chẳng ưa gì nàng.

“Cháu rỗi hơi” Nàng ngay lập tức bày ra khuôn mặt người gặp người thích.” Cháu thấy ông cũng rất rảnh rỗi thôi, ông nội.” Nàng mỉm cười ngọt ngào, tươi cười của nàng luôn là vũ khí cao cấp.

“Không cần gọi ta là ông nội, ta cũng không có nhận họ hàng với ngươi” Ông cụ lơ nàng luôn.

“Đùa, cháu cũng không có gọi ông, là cháu kêu con sáo đá đằng sau, thoạt nhìn có vẻ như rất muốn làm ông nội” Ngay cả Thị Ưng còn phải đầu hàng trước nụ cười kẹo ngọt của nàng, để xem ông lão đỡ được bao nhiêu chiêu.

Ông cụ quay đầu, quả có con sáo đá ăn no rỗi việc trên nhánh cây.

“Uây, ông cụ, có thể cho cháu mấy thanh gậy trúc được không” Ha ha, nàng vừa có gậy trúc múa nghịch, vừa có thể làm ống cơm lam.

“Làm gì?”

“Đương nhiên là có việc cần. Một câu thôi, ngài có cho không?” Nàng hỏi rõ ràng.

“Hừ. Ngươi cầu xin may ra ta cho!”

“Cái gì, cháu xin ông liền cho”. Nàng cảm thấy căn bản là ông lão muốn tìm nàng cãi nhau thì đúng hơn.

“Ngươi dựa vào đâu muốn ta cho ngươi.”

“Một ông cụ nhỏ mọn, cho cháu mấy cành con con thì chết sao?” Đúng là ông lão muốn đôi co với nàng, chẳng nhẽ đáng yêu của nàng vô hiệu rồi sao, làm cho người già cũng ghét thấy mồ? Là vậy đi.

“Con bé con lảm nhảm cái gì? Cha mẹ ngươi không dạy ngươi kính lão đắc thọ sao.” Ông cụ tức giận đến xì khói.

“Thật có lỗi, cha mẹ cháu dạy cháu phải kính trọng người già, nhưng là cũng có nói quá, nếu người không tôn trọng ta, ta cũng bơ luôn người, có qua có lại thôi”.

“Xem như miệng ngươi lợi hại”.

“Không phục? Cắn cháu đi”. Nàng duỗi thẳng tay trước mặt ông cụ cho cắn thoải mái.

Ông cụ rốt cục nở nụ cười, lại nhìn thấy bàn tay băng vải trắng của nàng.

“Tay ngươi làm sao thế?”Ông cụ tự nhiên quan tâm cầm tay trái nàng xem xem.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play