Trong suốt mấy tháng trời nó và hắn cần cù học, học và học. Căn bản
là tại cả hai đều hiếu thắng không muốn bị thua phải làm osin. Cũng nhờ
thế mà suốt mấy tháng bố mẹ hắn và bố mẹ nó được yên bình, không phải lo chúng nó quậy phá nữa.
Kết thúc ngày thi cuối cùng, bây giờ nó có thể nắm chắc phần thắng
đến 99%, trừa khi có phép màu xảy ra, còn không thì nó sẽ thắng chắc. Nó quyết định sẽ thưởng cho mình một chuyến xả hơi sau mấy tháng trời giết hại chất xám. Nghĩ là làm, nó rút điện thoại ra, tìm số của Thảo nhấn
nút gọi.
…Biệt thự Trần gia…
“Em thấy lạc lõng ở giữa dòng người đi trên phố đông/Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buỗn”
Thảo với lấy điện thoại, là nó:
- Cái con nhỏ này. Cuối cùng bồ cũng chịu cầm đến điện thoại rồi đấy hả?_Thảo nói giọng trách móc.
- Xin tiểu thư đừng nóng, sẽ mau già. Xin lỗi tiểu thư, tại Thy phải
lo học để đánh cược…_nó chưa nói hết câu Thảo đã nhảy vào họng nó.
- Đánh cược á??? Với Phong hả?
- Ừ. Sao bồ biết?
- Nhìn hai người là biết, lúc nào cũng cắm đầu vào sách với vở. Bọn này gọi cũng đâu có nghe._Thảo nói vẻ thấu hiểu.
- Bọn này? Là sao?_nó linh cảm có gì đó không lành.
- Không có gì._Thảo cười trừ.- Mà bồ cược gì đấy?
- Điểm thi. Ai thua thì làm osin cho người kia 2 tháng.
- Bồ thua chắc rồi.
- Bồ không tin tớ sao?
- Không phải. Chỉ là trước giờ trong mọi kì thi hắn đều đạt điểm tối đa, đứng đầu toàn trường đó.
- Thật hả? Sao bồ không nói sớm.
- Bồ có nói cho tớ biết đâu. Cứ im ỉm thế tớ biết đâu mà lần.
- Thôi kệ. Tối đi quậy nhá, 8h BLUE nhá.
- Okey.
- Bye bồ.
Thảo cúp máy. Cô thấy lo lắng cho con bạn quá hiếu thắng của mình. Nếu nó thua thì sẽ tồi tệ lắm.
Trong lúc đó nó đang nói chuyện với My.
- Bồ giỏi lắm. Bơ tụi này những mấy tháng trời. Sao không bơ luôn đi.
- Tớ xin lỗi mà. Thời gian qua tớ bận học.
- Sao lạo thế?
- À, đánh cược với tên Phong ý mà.
- Cái gi??? Bồ cược với Phong? Cược cái gì?
- Chuyện dài lắm, tối đi BLUE tớ kể cho.
- Ừ. Mà mấy giờ đấy bồ?
- 8h nha.
- Ừ. Tớ biết rồi. Bye bồ.
- Bye bye.
Hắn cũng mới gọi cho hai thằng bạn chí cốt. Anh này thì chắc thắng
nên gọi hai thằng bạn đi ăn mừng. Anh em có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà lại.
Nghe điện thoại của hắn xong, Tú gọi ngay cho ai đó, cười nói rất vui vẻ (TG không nghe trộm được -_-)
….Tại bar BLUE…
Nó và hắn đến sớm hẳn 5p, đang ngồi chờ ở hai bàn đối diện nhau trên tầng 5.
Hải và My bước vào trong tư thế tay trong tay, áo đôi, cười nói tình
cảm. Nó và hắn cùng há hốc, ruồi bay vào hàng đàn còn đủ chỗ chứa. Còn
chưa kịp ngậm miệng thì lại bị shock tập 2. Clgt? (cần lời giải thích
^^). Đó không phải là Thảo và Tú sao??? Không phải anh chị ấy là oan gia ngõ hẹp à? Sao lại ôm eo nhau thế kia??? Chắc nó nhìn nhầm.
Nó nhắm tịt mắt lại rồi mở ra, dụi dụi thêm mắt xem có phải nó đang
mơ không??? Không hề. Những gì đang diễn ra trước mắt nó hoàn toàn là
thật. Thật 100%. Cái gì đang xảy ra thế này???
Thảo và My thấy nó ngồi miệng mở to như “cá ngão”, mắt thì sắp rớt ra ngoài nên lại ổn định tinh thần cho nó. Hai anh kia thì lại bàn lôi cổ
hắn vào ngồi chung.
- Mấy người thành đôi từ bao giờ vậy?_Nó nói cùng lúc đó cũng có một tiếng nói cất lên, hỏi một câu y hệt.
- Hai người ăn ý ghê ha. Còn mặc áo đôi nữa kìa._Tú nháy mắt châm chọc.
Bấy giờ nó với hắn mới quay qua nhìn nhau. Lại áo đôi cùng kiểu. Lần
nào cũng đụng hàng, cứ như kiểu hắn rình xem nó mặc gì thì mặc y thế
vậy.
- Không phải đánh trống lảng. Trả lời tớ đi._nó nghiêm giọng, trưng cái mặt hình sự ra mà dọa.
- Thì đấy. Tình cờ gặp, có tình cảm rồi thành đôi. Đơn giản thế thôi à._Tú nhăn nhở.
- Bao lâu rồi?
- Hai tháng._cả 4 đứa đồng thanh.
Xong, trong lúc nó mải học hành chăm chỉ, dùi mài kinh sử thì hai con bạn nó đã có người yêu. Vậy là bây giờ chỉ còn mình nó FOREVER ALONE
rồi. Tủi thân ghê ghớm.
Vậy là cả buổi hôm đó, nó và hắn được xem phim tình cảm sến súa chỉ bọn yêu nhau mới làm được.
Kết thúc buổi đi chơi, nó về nhà ngủ luôn. Ngày mai là có kết quả, nó sẽ biết nó thắng hay thua. Vì hồi hộp nên nó trằn trọc mãi nhưng cơn
buồn ngủ nhanh chóng kéo nó vào với những giấc mơ êm đềm.
….
Sáng hôm sau nó dậy từ sớm. Có lẽ vì hồi hộp mà không thể ngủ tiếp.
Nó dậy VSCN rồi thay bộ đồng phục vào xuống nhà ăn sáng. Hôm nay nó muốn đi bộ cho thoải mái lại khỏe người nữa. Nó bước chân ra ngoài, không
khỏi rùng mình với cái thời tiết này. Hà Nội đã sang đông, sương trắng
giăng khắp nơi như một dải lụa uốn lượn đẹp mắt. Trời rét căm căm, thỉnh thoảng có một làn gió thoảng qua khiến người ta rùng mình. Nó bước thật chậm trên con đường. Nếu so cái lạnh này với cái lạnh bên Anh thì có
thấm tháp gì. Hay tại nó được ở quê hương nên cảm giác ấm áp hơn? Hà Nội sáng tinh sương vắng lặng, thấp thoáng hàng cây trơ trọi yên bình. Đâu
đó vẳng tiếng rao của những gánh hàng rong. Hà Nội không đông đúc, tấp
nập thật đẹp.
Nó cứ thong thả đi dọc con đường, chẳng mấy mà trường nó đã hiện ra
trước mắt. Ngôi trường rộng lớn vào sớm không người đẹp lung linh, yên
ả. Bình thường khi đi bất cứ đâu người ta thường chọn con đường ngắn
nhất vì lười, vì vội,… Nhưng đôi khi, một con đường khác lại dẫn tới
những điều bất ngờ.
Nó quyết định đi thăm quan hết mọi ngõ ngách trong trường , dù gì bây giờ vẫn còn sớm lắm. Nó đi khắp nơi, ngang qua những tòa nhà cao tầng,
những bồn hoa tuyệt đẹp đang còn ướt sương. Trước mặt nó là một khu nhà
kính có đề “VƯỜN LÂM SINH”. Nó chưa bao giờ vào đó thì phải. Đôi lúc
cũng cần khám phá chút nhỉ. Nó mỉm cười tuyệt mĩ rồi bước vào trong. Ở
đây có rất nhiều cây, đủ loại, đủ màu rực rỡ. Nó đi loang quanh khu
vườn, trong đây mang cho người ta cảm giác thật dễ chịu, tạo cho người
ta khoảng lặng nhỏ để suy nghĩ về cuộc đời. Nó bắt gặp một chậu hoa hồng xanh ở cuối góc vườn ( cái này bịa :3). Chậu hoa lạ làm nó ngây ra
nhìn. Đúng rồi, nó phải chụp lại mới được. Nó rút điện thoại ra chụp vài kiểu.
Đang mải mê chụp choẹt thì trời đổ mưa. May là nó đang trong nhà lợp
kính nên không bị ướt. Ngồi trong này ngắm mưa khá là thú vị. Nhìn từng
giọt nước bé xíu rơi xuống chạm vào thành kính tan ra, rơi xuống đất. Nó cứ ngẩn ngơ ngắm những hạt mưa giăng đầy trời. Đã lâu lắm nó mới rảnh
rỗi để ngồi ngắm mưa. Hình như người ta có quá nhiều lí do để biện minh
cho việc làm của mình thì phải.
Lạ quá! Sao đang mùa đông mà lại có cơn mưa kéo dài như vậy nhỉ? Nó
không mang ô, nếu cứ mưa không ngớt như thế này chhắc nó cắm trại ở đây
luôn quá.
Nó cứ suy nghĩ vẩn vơ mà không để ý đã có người bước vào từ lúc nào.
Cậu ta đứng ngắm nó một lúc rồi không biết cậu ta nghĩ như thế nào mà
lại đến bắt chuyện với nó:
- Bạn là ai?
Câu hỏi đặt ra làm nó thoát khỏi đống suy nghĩ vẩn vơ. Nó ngẩng đầu
lên nhìn. Trước mặt nó là một cậu con trai cao khoảng 1m8, làn da hồng
hào rất mịn, đôi mắt đẹp bị che khuất bởi cái kính to lù lù choán cả nửa khuôn mặt, mái tóc được cắt khá đơn giản. Tóm lại mới nhìn trông cậu ta ngố ngố nhưng cũng dễ thương kiểu học-sinh-tiểu-học. (Đố biết ai đấy :3 TG cũng không quen thằng mặt thộn này :v)
- Chào bạn. Tớ là Lê Huyền Thy, học ở 11B1. Còn cậu là…
- À, tớ tên Quân, học ngay B2 cạnh lớp cậu ý.
- Vậy à. Tớ không để ý lắm._nó nở một nụ cười hiền làm trái tim “ai đó” đập lệch một nhịp. (not me :v)
- Cũng đúng. Tớ không có gì nổi trội. Với lại cứ giờ nghỉ tớ lại ra đây. Chỗ này rất yên tĩnh._Quân hào hứng kể.
- Còn tớ mới đến đây lần đầu. Tại hôm nay đi học sớm nên tớ đi dạo loanh quanh trong trường rồi thấy chỗ này.
Rồi cứ thế nó với cậu bạn mới quen ngồi nói chuyện rôm rả, cứ như thân quen lâu lắm.
“Ree…ee..eng”
Chuông vào lớp reo lên. Bấy giờ nó với Quân mới ngưng nói chuyện.
Trời vẫn đang mưa, may mà Quân mang theo ô. Hai người vui vẻ đi chung
một cái ô lên lớp. Đến cửa lớp nó chào Quân:
- Tạm biệt cậu người. khi nào ra đó nhớ gọi tớ với nhé.
- Tớ biết rồi. Bye cậu nha._Quân nở một nụ cười khoe răng rồi quay đi.
Nó vui vẻ bước vào lớp. Hăn không thấy nó đâu từ sáng, bây giờ lại
thấy nó tung tăng với tên con trai khác không hiểu sao hắn thấy khó
chịu, bức bối trong người.
- Buổi sáng tốt lành._nó vứt cái cặp lên bàn quay sang cười toe toét.
- Sáng nay quên uống thuốc à?_hắn hỏi một câu làm nó tức ói máu.
- Anh có vấn đề về thần kinh à?_nó nhại y giọng làm hắn tức điên.
- Thôi. Không chấp đồ đàn bà như anh.
- Cô dám nói tôi là đồ đàn bà?_hắn gằn giọng.
- Nhỏ nhen như cậu không lẽ là đàn ông?_nó nhếch mép, một đường con hoàn hảo dễ gây chết người.
- Cô…cô…_hắn lắp bắp.
- Bị tôi nói trúng tim đen rồi không cãi lại được à?
- Lê Huyền Thy, co sẽ biết tay tôi._hắn gằn từng chữ, mặt đằng đằng sát khí.
- Được. Tôi chờ._nó cười toe toét.
Đúng lúc đó bà giáo bước vào lớp cắt ngang cuộc khẩu chiến.
- Cả lớp đứng.
- Chào các em. Mời các em ngồi._Bà giáo cúi người chào.
- Hôm nay chúng ta sơ kết học kì I. Bây giờ tôi sẽ đọc điểm và xếp
hạng của các em sau đó tôi sẽ chuyển bảng điểm đến tận tay các em. Lần
này lớp chúng ta có sự thay đổi lớn về thứ hạng. Tôi sẽ đọc điểm từ thấp lên cao nhé.
Nó nín thở. Chỉ còn tên nó với tên hắn thôi. Ai sẽ thắng đây???
- 2- Lê Huyền Thy- 79,5 điểm.
Và vị trí đầu tiên không ai khác là Dương Hải Phong với số điểm tuyệt đối 80 điểm. Bây giờ lớp trưởng lên phát bảng điểm cho các bạn.
Nó nghe cứ như sấm động giữa trời quang. What the hell? Nó thua hắn.
Không thể nào. Hắn đặt tờ bảng điểm trên bàn cho nó, nó vơ vội lấy, dò
tìm. Nó “bị” 9,5 điểm môn Văn (ước gì mình cũng “bị” điểm 9,5 như chị ấy -_-). Có lẽ nó bị trừ điểm lỗi chính tả rồi. Thế là hết, nó thua thảm
hại luôn rồi. Đang miên man suy nghĩ thì bị hắn lôi vè thực tại.
- Chuẩn bị tới nhà tôi làm osin đi là vừa.
- Osin? Đến nhà anh?_nó ngạc nhiên tột độ, không hiểu nổi những từ ngữ cao siêu mới được phát ra từ đôi môi kia.
- Cô quên cái này rồi à?_hắn giơ tờ cam kết đung đưa trước mặt nó.
- Nhớ. Nhưng tôi tưởng chỉ làm osin ở trường cho anh thôi. Giờ phải tới nhà anh là sao?
- Thế mà gọi là osin à? Cô thấy có osin nào chỉ ở trường khô
ng? Phải tuân lệnh tôi cả ở nhà và ở trường ._hắn phán một câu làm mặt nó biến sắc.
- Nhưng nhỡ anh có ý đồ xấu với tôi thì sao?_nó thật thà nói, mặt ngu không tả được (thế con nào đang tả :v)
- Cô quá tự tin rồi đấy. Con gái xếp hàng theo tôi cả đống, hot girl không thiếu. Nghĩ sao tôi thèm đụng tới con lợn cô hả?
- Ừ. Cũng đúng. Mà khoan, anh mới nói cái gì?
- Không có gì._hắn phải kìm nén lắm mới không phì cười trước bộ dạng của nó bây giờ.
- Nhưng còn bố mẹ tôi.
- Cô không định nuốt lời chứ?_hắn nhếch môi khích nó.
- Không bao giờ. Nhưng tôi ls có thể vắng mặt khỏi nhà lâu như vậy?
- Bảo là cô ở nhà bạn.
- Đành vậy thôi._nó chán nản chấp nhận.
- Tan học tôi chở cô về nhà lấy đồ.
- Sao gấp vậy? Anh đưa tôi địa chỉ, mai tôi tới.
- Không. Ngay hôm nay.
- Mai đi.
- Không. Ngay hôm nay. Kể từ giờ phút này cô là osin của tôi.
Nó im lặng, không biết nói gì với tên phát xít độc tài này. Cứ tự
quyết định mà chả hỏi ý kiến nó. Giờ nó đã hiểu ách nô lệ là như thế
nào.
- Không còn vấn đề gì nữa mời các em nghỉ.
Nó vẫn ngồi im. Đây là câu nói đáng sợ nhất mà nó từng nghe. Nó không-muốn-về-nhà-hắn.
- Đi về thôi. Cô không định về à?
Nó vẫn ngồi im như bị gắn keo không tách ra được cái ghế, mặt mếu máo trông rất buồn cười.
- Cô làm gì thế? Đi về mau lên.
Nó đành đứng dậy, lê đôi chân nặng như chì lê từng bước chậm chạp
theo hắn. Học sinh các lớp đã về hết, chỉ còn mình nó và hắn vẫn đang
lang thang. Hai người vừa bước vào thang máy, hắn đang định nhấn nút
đóng thì có tiếng gọi:
- Đợi tớ với.
Là Quân. Hắn định đóng cửa thì nó ngăn lại.
- Sao về muộn vậy?_nó tươi cười hỏi Quân, bộ mặt ủ rũ đã biến mất.
- Cậu cũng vậy mà.
- Bla bla….
Hắn bị hai người kia cho ra rìa, chả ai thèm đếm xỉa tới. Hắn bắt đầi thấy khó chịu với cái “thằng” đang đứng toe toét kia, người đâu mà vô
duyên dễ sợ, từ đâu xông vào tía lia như đúng rồi. Còn cả cái con osin
của hắn nữa, con gái gì thấy trai là toe toe toét toét. Ghét >. Thang máy xuống tới nơi, hắn đành ra trước, nó với Quân theo sau, vừa đi vừa nói chuyện. Phải mất tới 15p hai con “rùa” mới bò ra đến nhà xe.
- Cô có nhanh lên không? Tốn thời gian quá._hắn nhăn nhó.
- Cứ bình tĩnh đã. Chờ có tí mà lải nhải nhiều kinh.
Hắn suýt nhồi máu cơ tim, nó chắc chán sống rồi thì phải.
- Cho cô 2p để về.
- Rồi, từ từ._nó hất mặt với hắn rồi quay sang Quân._Tớ về trước nha. Tớ về trước.
- Ok. Mà cho tớ số điện thoại cậu đi, có gì hai đứa liên lạc cho tiện.
- 0166xxxxxxx
- Được rồi. Bye cậu.
- Bye.
- Quá 15s, cô sẽ bị phạt._thấy nó vừa bước tới hắn đã phán một câu xanh rờn.
- Cái gì?
- Còn không nhanh lên là tôi hành hạ cô đấy.
- Đồ phát xít.
- Bla bla…
Nó và hắn đấu khẩu suốt từ lúc đấy luôn. Hắn đưa nó về nhà lấy đồ rồi đưa nó tới nhà hắn luôn. Trên đường về nó chỉ biết thở dài ngao ngán:
- Ngày tháng khổ cực đã bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT