Sáng hôm sau…. Mi mắt nó rung rung, khẽ cựa người. Toàn thân nó hoàn toàn đau nhức. Mi mắt nặng trịch thậm chí còn không muốn nâng lên nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó khiến nó mở mắt. Mọi thứ mờ nhạt một màu trắng xóa lóa mắt. Chớp đôi mắt rồi mở ra, lần này nó đã có thể nhìn rõ hơn được mọi vật. Trước mắt là trần nhà màu trắng, trên cây cột bằng ngón chân cái làm bằng inox là một bình nước đang nhỏ giọt. Đầu óc nó trống rỗng không thể nhớ ra được điều gì. Nó là ai? Nó đang ở đâu? Nó tại sao lại ở đây? Tại sao người nó đau như vậy? Trước kia nó ra sao? Hàng đống câu hỏi được đặt ra làm đầu óc nó quay mòng mòng nhưng hoàn toàn bất lực, không thể nghĩ được bất kì điều gì cả. Thả lỏng cánh tay đã tê rần. Nó chạm phải thứ gì đó. Mở thật to mắt quay đầu sang bên cạnh. Một người lạ mặt đang nằm gục cạnh giường của nó nhắm nghiền mắt. Anh ta là ai? Tại sao anh ta lại nằm đây chứ? Có khi nào anh ta là người nhà của nó không?

Chanyeol bị đụng vào tay thì liền tỉnh dậy. Cô gái đó đã tỉnh, mở to đôi mắt mà nhìn anh một cách hiếu kì. Anh mỉm cười thò tay lấy chiếc đèn pin chuyên dụng ra kiểm tra cho nó. Nó đã ổn. Thật may mắn!

Nó mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng không được, chiếc mặt nạ dưỡng khí hoàn toàn chặn lại lời của nó. Như hiểu được nó muốn gì, Chanyeol cất giọng:

- Cô đã tốt hơn rất nhiều. Đợi cô khỏe thêm chút nữa tôi sẽ để cô thở tự nhiên.

Nó chán nản cụp mắt xuống, nó hiểu lời anh ta nói. Tại sao nó lại bị thương nặng đến mức phải thở ôxi như vậy. Hành động của người này có lẽ là bác sĩ, vậy người thân của nó đâu? Tại sao không có một ai tới chăm nom nó? Lại là câu hỏi đau đầu. Nó mệt mỏi tiếp tục thiếp đi.

Chanyeol thấy nó ngủ rồi thì đi sắp phòng cho nó có thể chuyển qua. Có lẽ cô gái kia chưa thể tỉnh lại ngay được nên anh sẽ về nhà thay đồ rồi vào lại cũng được. Nghĩ là làm, Chanyeol cầm áo khoác lên rồi hướng về phía nhà để xe bệnh viện mà đi tới.

Nó tỉnh dậy thấy mình đã được chuyển đến một phòng khác, mặt nạ dưỡng khí cũng đã được tháo ra. Nó nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại ở cái đồng hồ đơn giản treo phía đối diện. Đồng hồ đã chỉ đến 11h, đến bây giờ nó mới cảm thấy bụng đang sôi ọc ạch rất khó chịu. Nó đói. Nhưng nếu muốn ăn thì nó phải có tiền, và tiền thì không thể từ trên trời rơi xuống. Nó mải nghĩ mà không thấy Chanyeol đã đi vào từ lúc nào. Anh đặt cặp lồng cháo lên tủ đầu giường rồi mới lên tiếng hỏi nó:

- Cô tỉnh rồi sao? Có đói không? Ăn chút cháo nhé?_giọng nói trầm trầm vang lên không hợp với khuôn mặt trẻ măng kia.

Nó khẽ gật đầu. Chanyeol mỉm cười rồi múc cháo ra bát cho nó. Chỉ đơn giản là cháo trắng có một chút thịt bằm nhưng thật thơm, lại còn rất nóng hổi, khói trắng vấn vít từ bát cháo bay lên tỏa ra mùi thơm khắp căn phòng. Anh để bát cháo trên nóc tủ, xoay người giúp nó ngồi dậy, còn cẩn thận kê thêm cái gối trắng mềm sau lưng nó. Xong xuôi, Chanyeol mới bưng bát cháo ngồi xuống cạnh giường để đút cho nó. Múc một thìa cháo vừa phải, anh đưa lên miệng thổi cho nguội bớt rồi mới đút cho nó. Nó ngoan ngoãn há miệng ngồi ăn. Rồi như chợt nhớ ra điều gì nó mới cất tiếng hỏi:

- Anh là ai? Tại sao lại giúp tôi?

- Tôi là Park Chanyeol, bác sĩ của bệnh viện này. Mấy hôm trước tôi cùng bạn đi nghỉ mát gặp được cô đang hôn mê nằm bên bờ biển nên đưa cô về đây. Cô không nhớ gì hết sao?_Chanyeol vẫn đút cháo cho nó thật cẩn thận rồi trả lời.

Nó đau khổ lắc đầu:

- Tôi thực sự không nhớ gì hết. Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi bao nhiêu tuổi? Gia đình tôi, người thân tôi như thế này tôi đều không nhớ. Chỉ cần tôi nghĩ thì đầu sẽ rất đau. Tôi…

- Không sao đâu. Có lẽ là cô tạm thời mất trí nhớ thôi. Lát nữa tôi đưa cô đi kiểm tra.

- Nhưng…

- Cô ăn mau đi không nguội.

Chanyeol lại ngồi tỉ mẩn đút từng thìa cho cô gái, thỉnh thoảng còn dùng khăn giấy lau đi chút cháo dính trên khóe miệng. Ăn xong, để nó nghỉ ngơi một lát anh mới dẫn nó qua phòng chụp điện đồ não. Sau khi làm cả đống xét nghiệm với chụp chiếu nó lại cùng Chanyeol ra ngoài ngồi đợi kết quả.

Phải đến 1h đồng hồ sau, một bác sĩ tầm 30 tuổi mới mở cửa gọi:

- Đã có kết quả rồi đây.

Nó nóng lòng đứng dậy muốn đi vào nghe kết quả thì bị Chanyeol chặn lại, anh ấn nó ngồi trở lại ghế:

- Cô ngồi đây, để tôi vào. Tôi là bác sĩ, tôi sẽ nghe rồi sẽ cùng tìm cách giúp cô. Được không?_anh nở một nụ cười.

Nó im lặng, khẽ gật đầu một cái.

- Vậy được. Tôi vào trong. Cô ở ngoài này chờ tôi.

Nói rồi anh xoay người bước vào trong, Minseob thấy cậu ta vào ngồi ở ghế trước mặt mình rồi mới lên tiếng:

- Chanyeol, trước hết em cho anh biết cô gái kia là ai?

- Em chỉ là thấy cô ấy bị thương nằm trên bờ biển nên đem về đây cứu giúp thôi.

- Ừ. Em nhìn xem._Minseob đưa cho Chanyeol một tấm phim chụp não.

- Em thấy chỗ này không? Ở đó có một cục máu bị tụ chèn ép dây thần kinh nên tạm thời cô ấy chưa thể nhớ ra được._vừa nói Minseob vừa chỉ vào tấm phim.

- Vậy bao lâu cô ấy mới có thể nhớ ra?

- Cái này anh không chắc lắm. Có thể một hai ngày, một hai tuần, một hai năm, hoặc cũng có thể là không bao giờ.

- Tại sao?

- Cái này tùy thuộc vào mỗi người thôi. Thế em định xử lí sao với cô ấy?

- Em cũng chưa nghĩ đến. Đến đâu thì đến vậy.

“Cốc…cốc…cốc…”

Tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người. Chanyeol đứng dậy, cười với Minseob rồi nói:

- Em đi trước đây. Cảm ơn anh nhé.

- Ừm. Mà em nên cẩn thận với cô gái kia. Xuất thân của cô ta có lẽ không tốt đâu.

- Vâng. Em biết rồi.

Chanyeol xoay người ra khỏi phòng thì có một người nữa đang vào, anh cũng không để tâm, đi nhanh ra ngoài. Nó đang hồi hộp chờ bên ngoài thấy Chanyeol ra liền chạy tới túm lấy tay áo anh:

- Bác sĩ nói sao? Bao giờ tôi có thể nhớ lại?

- Cô không sao đâu. Chỉ một thời gian ngắn nữa là cô có thể nhớ lại ngay thôi. Đừng quá lo lắng.

Nó ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, chán nản ngồi xuống ghế.

- Đừng lo lâng quá mà. Bây giờ quan trọng là chữa khỏi mấy vết thương trên người cô trước đã. Đi về phòng thôi.

Chanyeol xoay người bước đi, nó đành đi theo anh. Cuộc sống không có trí nhớ thực sự rất khó chịu.

….

Sau một tuần nằm trong bệnh viện, sức khỏe của nó đã hồi phục, những vết thương đã lành và đang lên da non. Tự nhiên nó lại thấy sợ ngày phải ra viện. Hơn một tuần nó ở đây trừ anh chàng bác sĩ kia ra thì không có bất kì một ai vào chăm sóc nó. Có khi nào nó không có gia đình, chỉ là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ không? Nếu vậy thật thì nó phải làm sao? Rồi nó sẽ đi đâu về đâu đây? Hàng tá câu hỏi quanh đầu nó. Nó thực sự thấy lo lắng rất nhiều.

- Cô đang nghĩ gì vậy?_Chanyeol vừa thực hiện xong một ca phẫu thuật đã vội vã qua đây lại thấy nó đang ngồi trầm tư.

- Tôi đang nghĩ xem tôi sẽ phải đi đâu khi tôi được xuất viện. Anh thấy đấy, tôi hình như không có gia đình. 10 ngày ở đây toàn do anh chăm sóc tôi.

- Tôi biết. Có lẽ cô chỉ là khách du lịch.

- Tôi thực không nhớ gì cả.

- Không sao đâu. Rồi sẽ nhớ ra thôi. Hay bây giờ thế này, tạm thời cô cứ về nhà tôi rồi khi nào nhớ ra cô lại về với gia đình.

- Như thế sẽ rất phiền anh.

- Không sao. Nhà tôi rất rộng mà lại chỉ có mình tôi ở. Nếu cô thấy ngại thì cứ ở nhà dọn dẹp rồi nấu cơm cho tôi coi như trả công cũng được.

- Anh không sợ tôi sẽ vơ vét sạch nhà anh sao?

- Tôi tin cô không phải người như vậy._Chanyeol nở một nụ cười tỏa nắng.

“Bips”

Bộ đàm trong túi áo blouse của Chanyeol vang lên, anh đứng dậy nói với nó:

- Bây giờ tôi phải đi rồi. Gặp cô sau nhé.

- Tạm biệt anh.

Chanyeol lại chạy đi. Công việc của anh lúc nào cũng dồn dập khiến anh thực sự mệt mỏi, lúc nào cũng luôn tay luôn chân vậy mà không hiểu sao bố anh vẫn có thể chịu đựng được tới bây giờ. Thật khâm phục ông quá.

Nó ngồi trên giường nhìn bóng người cao gầy kia đi khuất. Thực sự anh ta rất tốt. Sẵn sàng giúp đỡ nó mặc dù chẳng biết nó là ai. Nó thấy sống mũi mình cay cay.

Hít một hơi dài, nó đứng dậy, khoác thêm áo rồi ra ngoài đi dạo. Khuôn viên bệnh viện mùa thu đầy ắp lá vàng, lá trải thành từng thảm, từng thảm xa tít tắp. Ở đây cũng có nhiều người đang tản bộ như nó. Không khí thực yên bình.

Chanyeol đang ở trong văn phòng tranh thủ đọc bệnh án, người thấy mỏi nên anh đứng dậy, lại phía bàn uống nước pha cho mình cốc cafe rồi đi tới khung cửa sổ hướng về phía vườn hoa bệnh viện. Anh thích khung cảnh này, nắng vàng trải dài, lá vàng đang rụng rơi khiến anh cảm thấy thư thái hơn. Có lẽ anh hơi khác người chăng? Nhấp một ngụm cafe , vị thơm của cafe quyện với sữa thơm lừng ấm áp, anh đưa mắt nhìn ra xa rồi không tự chủ dừng mắt nhìn cái bóng dáng đang đi dọc trên con đường lát gạch trắng ở vườn hoa. Cái bóng dáng cô đọc, mỏng manh thực khiến cho người ta muốn ôm vào lòng mà bảo vệ. Anh thấy thương cô gái đó nhưng đó có phải sự thương cảm bình thường không thì anh không rõ. Nếu thấy cô cười anh cũng sẽ vui mà cười theo, nếu thấy cô trầm tư ngồi một mình thất thần anh cũng sẽ thấy lòng mình nhộn nhạo. Cảm giác đó….rất khó nói.

“Bíp”

Tiếng bộ đàm vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Chanyeol. Anh cầm bộ đàm lên, bấm nghe:

- Chanyeol nghe.

-…

- Tôi tới ngay.

Nhấp thêm một ngụm cafe rồi anh mới luyến tiếc rời mắt khỏi bóng dáng kia mà quay người ra ngoài.

….

Ngày hôm sau, nó chính thức được xuất viện, Chanyeol cũng được nghỉ. Anh vào đón nó. Đưa cho nó bộ quần áo, bảo nó vào thay còn anh thu dọn một chút. Nó nhận lấy vào trong thay đồ rồi ra ngoài đã thấy Chanyeol dọn dẹp phòng sạch sẽ rồi.

- Chúng ta về nhà thôi._Chanyeol nở một nụ cười.

- Đành mặt dày làm phiền anh vậy._nó cũng cười lại.

Hai người sóng vai nhau ra ngoài, lên xe Chanyeol rồi rời khỏi bệnh viện. Đi khoảng 15p, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một ngôi nhà, Chanyeol quay sang nói với nó:

- Tới nơi rồi.

Nó gật đầu rồi mở cửa xe ra ngoài. Nhìn ngôi nhà trước mặt, nó không khỏi cảm thán thốt lên một câu:

- Nhà đẹp quá!

Chanyeol không nói gì chỉ cười. Căn nhà này được mua bằng tiền lương anh tích cóp được. Mặc dù ở nhà này hay nhà bố mẹ cũng không khác nhau nhưng anh vẫn thích có một nơi cho riêng mình nên đã bất chấp sự ngăn cản củ

a bố mẹ mà mua nó. Căn nhà chỉ là nhà hai tầng đơn giản, bên ngoài được sơn màu trắng. Bên cạnh được trồng một dây thường xuân xanh biếc vấn vít trên tường. Hàng rào cao tầm 1mét được làm bằng gỗ sơn màu trắng. Trong sân có một cây rẻ quạt vàng ươm đang rụng lá, dưới gốc cây là một chiếc xích đu sơn trắng. Trông khá đìu hiu.

- Đi vào nhà thôi.

Anh nhấn “bíp” một cái bật hệ thống bảo vệ của xe rồi tiến tới cầm tay nó dắt vào nhà. Bên trong được trang trí nội thất rất trang nhã, tinh tế với màu chủ đạo là trắng đen.

- Vì công việc của tôi hơi bận nên ít khi về nhà nên nhà hơi bừa bộn tí. Cô thông cảm nhé!

- Tôi thấy rất gọn gàng mà. Bài trí cũng đẹp nữa.

- Tôi trang trí linh tinh vậy ý mà.

- Anh thật giỏi._nó giơ ngón tay cái lên tỏ ý khen.

Chanyeol chỉ cười không đáp. Nó thật dễ thương. Như nhớ ra điều gì anh quay lại nói với nó:

- Cô có lẽ cần một cái tên chứ nhỉ?

- Ừ. Cũng đúng. Người nào mà chả có tên.

- Vậy gọi cô là Yuri nhé.

- Được đó. Tên rất hay.

- Anh chắc nhiều tuổi hơn Yuri nên em có thể gọi là anh, cứ tôi với cô mãi nghe buồn cười lắm.

- Vâng. Em biết rồi anh Chanyeol._nó cười tươi.

- Bây giờ có lẽ chúng ta phải đi shopping một chuyến. Yuri cần thêm quần áo. Với lại tủ lạnh nhà anh trống trơn rồi.

- Vâng. Chúng ta đi.

Hai người cùng nhau tới siêu thị mua sắm. Chanyeol mua tgêm quần áo cho nó rồi mua cả một bộ chăn gối mới cho nó. Nó cùng Chanyeol chọn xong lại đi mua đồ ăn. Lúc về, Chanyeol bảo nó nấu cơm còn mình thì lên dọn phòng trống bên cạnh để cho nó ở trong đó. Xong xuôi rồi anh xuống cùng nó ăn cơm.

Những ngày tiếp theo hầu như Chanyeol không có thời gian ở nhà. Nó ở nhà một mình cũng chán nên thường nấu cơm trưa cùng cơm tối đem cho anh. Chanyeol cũng biết nó chán nên xin cho nó đi chăm sóc người già ở bệnh viện. Như vậy nó vừa đỡ chán, anh lại cũng có thể gặp nó bất kì lúc nào.

Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play