Tiếng chuông vào lớp vang lên, cả lũ đang lố nhố tám chuyện vội vàng cong mông như vịt chạy về chỗ. GVCN bước vào.
- Cả lớp đứng!_hắn hô to.
Cả lớp đứng chào nhưng chẳng có vẻ gì là nghiêm trang cả. Các cậu ấm, cô chiêu này được nuông chiều quá hóa hư rồi.
- Cô chào cả lớp! Mời các em ngồi!_mặc dù được chào kiểu nửa vời
nhưng bà giáo vẫn thi hành đúng lễ nghi, cúi người một góc 45° một cách
chuyên nghiệp.
Sau khi cả lớp đã ngồi yên vị, bà giáo mới ra giữa bục giảng cất giọng:
- Thông báo với cả lớp, lớp ta hôm nay có một bạn mới được chuyển đến._Quay ra cửa.- Em vào lớp đi!
Một con bé bước vào, nhìn cũng thuộc dạng có nhan sắc, học sinh vào
trường “quí tộc” này đương nhiên không thể nghèo rồi. Tuy không biết
gia thế như thế nào nhưng chỉ cần nhìn cái bản mặt “song song với trời”
của nàng ta thì đủ biết kiêu căng tới mức nào rồi.
- Tao thấy con này còn khó ưa hơn ba đứa chuyển vào hồi đầu năm._một nữ sinh quay sang nói chuyện với bạn.
- Nhìn chảnh như con cá cảnh luôn mà._nữ sinh bàn dưới chêm vào.
- Công nhận đấy. Lớp mình đen thật. Toàn gặp mấy đứa đầu đường xó chợ không à! Haizz!
- Bla…bla…bla
Tiếng xì xầm nổi lên mỗi lúc một nhiều, mỗi người một câu, chẳng ai nghe ai, lùng bùng, lộn xộn hơn cảnh họp chợ Đồng Xuân luôn.
Nó vẫn thong dong nghe nhạc, thấy mấy cái miệng xung quanh hoạt động
không ngừng thì mới chịu bỏ tai nghe ra nhìn lên trên. Một con khỉ, à
nhầm, một con bé đang đứng làm trò, chắc vậy nên bọn trong lớp mới xì
xào ác thế.
“Rầm…Rầm…Rầm…”
Ba tiếng thước thị uy vang lên, bà giáo như bị bắt đi quá giới hạn hét ầm lên:
- IM LẶNG!
Có lẽ vì nể tình không muốn cô bị nhồi máu cơ tim nên cái chợ mới tạm nghỉ. Bấy giờ bà giáo mới hài lòng quay qua con khỉ trên bảng:
- Em tự giới thiệu về mình đi!
- Tôi là Đỗ Mĩ Kim, thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn điện tử DK
lớn thứ 10 Việt Nam và thứ 150 Quốc tế. DK là công ti thành lập vào năm
199x….
Con khỉ trên bảng đang rất hăng say diễn thuyết về cái tập đoàn cỏn
con nhà nó mà không thèm nhìn khuôn mặt bắt đầu méo mó của bọn học sinh
ngồi dưới. Hắn không thể chịu nổi nữa, đập bàn quát lớn:
- IM!
Một từ ngắn gọn khiến cho con khỉ với cái miệng không biết mệt mỏi im ngay tức khắc. Bà giáo nhanh chóng định thần, nhanh chóng hỏi:
- Em muốn ngồi đâu?
- Cạnh Phong._câu nói giản lược tới độ không có cả chủ ngữ vị ngữ.
- Bạn Huyền Thy đang ngồi ở đấy rồi, em chọn chỗ khác nhé.
- Không. Tôi chỉ thích ngồi chỗ đó.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết! Cô còn muốn đi làm không?
Bà giáo phân vân không biết nên làm thế nào. Cô Mĩ Kim này được biết
là vị hôn thê của Hải Phong mà Phong thì lại là con trai của tập đoàn
Dương Thị lớn nhất nhì nên cô ta cũng được coi là con dâu của người thừa kế của tập đoàn lớn. Nếu con dâu yêu quý mà phàn nàn một câu thì cái
công việc này có lẽ sẽ đi tong. Huyền Thy kia theo như hồ sơ thì gia
cảnh cũng kém hơn Mĩ Kim nên có lẽ chỉ nên đắc tội với cô bé đó vậy.
Chần chừ một lúc bà cô mới mở miệng:
- Thy! Em xuống ngồi bàn dưới nhé!
Trong đầu nó bây giờ khắp nơi giăng đầy cờ đỏ sao vàng, nắng rọi khắp trên một đồng cỏ nở hoa đủ màu sắc, chim chóc reo vui hót mừng kỉ
nguyên tự do. Nó gần như giật tung cái cặp để bay xuống dưới nhưng chỉ
một tiếng quát của hắn thì tất cả lại như sụp đổ.
- Đứng lại!_tiếng quát không to nhưng sặc mùi cảnh cáo.
Nó sau vài giây hoảng loạn thì trấn tĩnh quay đi, chắc không phải nói nó. Thế là nó lại thong dong quay đi. Hắn quát lớn:
- Tôi bảo cô ngồi im!_hắn cầm tay nó giật mạnh làm nó mất đà cắm đầu vào ngức hắn.
Cả đống mắt dãn hết cỡ đổ dồn về phía nó và hắn. Con khỉ đang xuống thì trợn mắt, nhìn nó với ánh mắt tóe lửa.
- Cô xuống mau. GVCN đã phân chỗ rồi mà.
- Cô ấy sẽ không đi đâu hết. Cô thích cô xuống mà ngồi._hắn nói trầm trầm, vẫn không thôi ôm nó.
Nó đứng hình, chân tay như thừa thãi, đến giãy ra khỏi lòng hắn cũng không được.
- Cô dám đổi chỗ ngồi của Huyền Thy tôi sẽ cho cô nghỉ việc ngay lập
tức._Hắn hướng mắt về phía bà giáo mặt trắng bệch đang sợ run lẩy bẩy
trên bảng, giọng vô hồn.
- Bạn Phong không muốn ngồi cùng em nên em chịu khó xuống bàn cuối
kia ngồi nhé._bà giáo nói rồi chỉ tay xuống cái bàn sau lưng Phong.
Kim vùng vằng bước xuống, qua chỗ nó không quên liếc nó một cái suýt
rớt tròng mắt rồi mới đặt cặp cái rầm xuống bàn. Cả tiết học đấy nó lúc
nào cũng cảm thấy lạnh sống lưng bởi đôi mắt oán hận ngút trời của “vị
hôn thê” của “bạn cùng bàn”.
Đang định nằm xuống ngủ thì điện thoại trong ngăn bàn rung lên, là tin nhắn của Quân.
“Giải lao xuống canteen nhá ^^”
“Ok. Qua lớp gọi tớ nhé )”
Bây giờ đang là tiết Địa, nó chẳng ưa môn này cho lắm. Lúc nào cũng
bảng với biểu, lại còn đất đá với chả thời tiết, đau đầu, thà ngủ cho
nhanh. Nó nghĩ là làm, nó lăn ra ngủ luôn.
“Re…ee….eng”
Nó tỉnh dậy chớp chớp mắt, vươn vai một cái. Xoay người một cái đã
thấy Quân đứng ngoài cửa lớp vẫy tay với nó. Nó cười tươi bước ra ngoài. Hắn thấy vậy dừng ngay việc chơi game, đứng dậy định đi theo nó thì
“một cục thịt” từ đâu bay tới bám riết lấy hắn.
- Chồng ơi! Chắc bố chưa nói cho chồng nên vợ nói trước cho chồng
biết. Hôm nay vợ sẽ dọn đến ở cùng chồng._con bé nói bằng cái giọng ngọt sớt.
- Buông ra! Thứ nhất, tôi không biết cô là con điên nào hết. Thứ hai, tôi chưa bao giờ làm lễ cưới cô nên đừng có một câu vợ hai câu chồng,
chối tai lắm. Thứ ba, tôi cực ghét người khác chạm vào người nên phiền
cô tránh xa tôi ra._hắn nói lạnh băng.
- Em không biết đâu. Bố mẹ bảo em dọn tới ở chung với anh, nói là làm quen trước kết hôn._con nhỏ nhõng nhẽo nói bằng cái giọng điệu chảy
nước rồi cầm tay hắn đung đưa.
- Buông!_hắn không chịu nổi đẩy tay nhỏ ra.
Nhỏ không chịu thua, cứ sán vào bám lấy. Sau một hồi giằng co, giới hạn của hắn đã đẩy lên đỉnh điểm. Hắn gầm lên:
- Buông!
Nhỏ sợ hãi lùi lại, trên mặt khắc bốn chữ “không thể tin nổi”. Hắn
định bước ra ngoài tìm nó thì chuông lại reo vào lớp. Hắn chán nản ngồi
lại về ghế. Cứ tưởng tượng nó đi cùng tên kia miệng thì cười toe toét,
tay cầm mấy thứ quà vặt ăn như một con lợn khùng là hắn lại cảm thấy
trong lòng nổi lên một cỗ chua lét. Hắn ghét, ghét, ghét. Vào lớp rồi
sao mà nó còn chưa về lớp cơ chứ?
Bỗng nhiên tiếng hú hét của bọn con gái kéo hắn về lại thực tại. Có
ai ngoài hắn có thể làm cho mấy con vịt đó phát khùng chứ? (cha này tự
tin thấy sợ :v). Ngẩng khuôn mặt tạo với mặt không khí một góc 45° hướng mắt theo tiếng hét hắn đúng là có nhìn thấy một tiểu mĩ nam.(Ai, vì sao là tiểu à? Vì hắn là đại mĩ nam rồi :3). Anh chàng cao ráo, cao hơn hẳn đống đầu lố nhố của đám con gái bu quanh, ngũ quan hài hòa, khuôn mặt
góc cạnh nam tính, mái tóc màu đỏ rượu tà mị phất phất. Bộ comple trên
người không những không làm người kia già đi mà còn khiến anh ta trông
quyến rũ hơn, một sự trưởng thành dễ thu hút con gái. Trên người lại
toàn đồ hiệu, thân thế người này quả thật không đơn giản nha. (đố biết
ai :3 chỉ ta biết thôi *cười gian xảo*).
- E hèm! Mời các em về chỗ ngồi._anh chàng cất giọng nghiêm túc.
Cả đám giật mình, hóa ra là thầy giáo, đám con gái vác cái khuôn mặt ủ ê như bánh bao chiều ế còn nhúng nước, trông đến thảm thương. Sau khi
cả lớp ổn định thầy giáo trẻ mới lên tiếng:
- Chào các em! Thầy là Hoàng Thiên, 23 tuổi. Thầy được phân công
giảng dạy bộ môn tiếng anh ở lớp ta. Mong các em chiếu cố thầy._Thiên
nói rồi nở nụ cười sát gái làm lũ con gái xịt máu mũi (Thiện tai! Thiện
tai! Tại Thiên! Tại Thiên :v)
Lớp học được dịp ầm lên như chợ vỡ, cả đám lại nhao nhao lên:
- Thầy ơi! Sở thích của thầy là gì ạ?
- Thầy có bạn gái chưa thầy?
- Tối thầy rảnh không? Em muốn mời thầy đi uống nước.
- Thầy đừng đi với nó. Đi với em nè thầy.
- Bla…bla…bla…
Thiên không biết phải làm sao với cái lũ đang tía lia ở dưới, thực sự rất muốn nổi điên mà cứ phải cố nhẫn nhịn mà nở nụ cười gượng gạo như
tượng sáp. Nó vừa về lớp, đang chuẩn bị xin vào lớp thì thấy trên bục
giảng có một thân ảnh quen thuộc. Để đảm bảo mình không hoa mắt vì ăn
quá nhiều nó đưa tay dụi mắt. Quả nhiên có tác dụng, cái thân hình đó
càng hiện ra rõ ràng hơn.
- AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!
Nó hét vang một tiếng. Tội nghiệp mấy thầy cô đang viết dsề bài giật
mình đánh rơi cả phấn. Bọn học sinh lớp bên cùng lúc trốn xuống gầm bàn
tránh động đất với thú dữ. Mấy con chim đang gật gù trên dây điện cũng
vội vàng bay mất, có con không kịp bay đông cứng rơi xuống đất gãy xương mà chết. Cả lũ vừa mới nhốn nháo trong lớp im bặt, nhăn nhó hứng chịu
tiếng “gầm” của nó.
Sau tiếng hét “long trời lở đất” nó dùng hết sức chạy vèo tới chỗ
Thiên đang đứng cười cười nhảy lên ôm cổ, hôn một cái “chụt” rõ to vào
má anh ta. Cả lớp ngay đơ, im lặng tới tiếng muỗi kêu cũng nghe thấy.
Riêng có một người ở bàn gần cuối mặt biến sắc từ trắng bệch sang đỏ lòm và giờ là một màu đen âm u đáng sợ.
Nó không hề thấy được điều bất thường , vẫn ôm. cổ anh chàng trên bục giảng, cười đến ngọt ngào hỏi:
- Anh về sao không nói em biết em đón anh?
- Anh muốn tạo bất ngờ cho cưng thôi mà._Thiên cười đến sáng lạn.
“Cưng”?
Một tiếng này như sấm động giữa trời quang làm bọn con gái trong lớp
lập tức lăn đùng ra ngất báo hại bọn con trai phải khiêng xuống phòng y
tế muốn đứt hơi. Nó cứ mải tía lia với anh nó mà không biết có kẻ đang
phát hỏa sau lưng (Ta đứng gần tí rụi *đáng thương-ing”)
- Đây là lớp học.
Một câu của hắn phát ra, lạnh đến nỗi nó không tự chủ được mà rùng mình một cái.
- Thầy xin lỗi!_Thiên cười cười, gặp nó anh quên luôn anh đang là thầy giáo.
- Còn không xuống rồi về chỗ để thầy vào bài sao? Cô làm muộn 7p34s rồi.
- Kệ tôi! Mắc mớ gì anh mà anh quản?_nó bĩu môi, ngậm ngùi tụt xuống.
- Hết giờ học đi cùng anh nhé cưng._Thiên cúi xuốngười nói nhỏ vào tai nó tạo ra một hành động vô cùng mờ ám.
- Em biết rồi.
Nói xong nó cười tươi về chỗ làm hắn muốn nổi điên mà cứ phải làm mặt lạnh.
- Bây giờ chúng ta vào học nhé. Hôm nay chúng ta vào bài…
Cả giờ học nó chăm chú nhìn lên bục giảng cười cười như con bệnh, anh nó cũng thỉnh thoảng quay xuống cười lại. Bề ngoài hắn có vẻ đang
vô cùng chăm chú ngồi chơi Gunny nhưng thực ra toàn Game over, trong
lòng hắn bây giờ y hệt chảo axit đang sôi ùng ục sẵn sàng nhúng chín cái ông già trên bục giảng.
(TG: Ai cho mi nói Thiên của ta như thế? Mi trẻ hơn ai mà kiêu căng hử? *bất mãn*
P: Ta đẹp trai hơn, trẻ hơn hắn 6t.
TG: Thật sự quá thất vọng về ngươi.
P: Thất cái đầu mi. Đi vào không ta đá cho bây giờ.
TG: Ta mà sợ mi à? Ta gọi Thiên ra trị mi. *cười gian xảo*
P: *nhìn chăm chú, mắt long lanh* Muội muội dễ thương qua kia viết tiếp đi nha.
TG bị trúng “mĩ nhân kế” à nhầm “Nam nhân kế” lại ngậm ngùi ra ngoài
viết tiếp. Mê trai đẹp là một cái tội. Haizzz, quá buồn cho một thế hệ
a.)
Hắn mắt long lanh tràn đầy lửa, chỉ hận không thể túm áo, xách cổ, đá bay ông già kia ra khỏi Việt Nam, à không ra khỏi Trái Đất luôn. Tại
sao có thể loại thầy giáo như vậy, hắn thề sẽ không đội trời chung với
thằng cha trên bảng. Thề danh dự đấy (ai nha, phụ lòng con rồi con trai, con không làm gì được mĩ nam của mẹ đâu *cười gian tà*)
Cả buổi học sáng lẫn chiều tâm hồn hắn đều nóng như lửa đốt. Tình
địch của hắn càng ngày càng nhiều, cơ hội với nó ngày càng ít đi. Hắn đã thề chỉ yêu nó. Phải nhường nó cho người khác? Hắn không cam tâm. Ngàn
vạn lần không cam.
“Reee….ee…eng”
Tiếng chuông tan học vang lên giải thoát bọn trẻ khỏi việc hành hình. Nó nhanh chóng gom đống sách vở bỏ vào cặp rồi chạy nhanh ra ngoài. Mới đến cửa thì “pặc” một cái, cổ tay nó bị ai đó nắm mạnh tới nỗi cổ tay
đau buốt. Nó hung hăng quay lại trừng mắt xem kẻ nào to gan như vậy. Đập vào mắt nó là khuôn mặt âm u của hắn.
- Làm cái gì thế?_nó khó chịu hỏi.
- Đi đâu?
- Đi đâu?
- Tôi đi đâu kệ tôi. Anh có quyền gì quản tôi._nó gân cổ lên cãi lại.
Hắn thấy tim mình hung hăng nhói một cái. Đúng. Hắn có là gì của nó
đâu mà quản nó chứ. Hắn thích nó. Đó là tình cảm đơn phương của hắn.
Quản nó? Hắn không có quyền.
- Cô phải nấu bữa tối cho tôi._hắn lấy đại được một lí do.
- Osin nhà anh đâu có thiếu? Tôi mới gọi điện thoại bảo người chuẩn bị cho anh rồi.
- Nhưng tôi không thích.
- Anh không thích là việc của anh.
Nói xong nó giằng tay ra nhưng hắn nhất quyết không buông, một mực
giữ thật chặt. Đúng lúc nó đang không biết làm gì với cái tên “điên đột
xuất” trước mặt thì Thiên tới.
- Cưng làm gì lâu vậy? Anh chờ cưng cổ dài ra sắp thành hươu cao cổ rồi.
- Em biết. Em muốn nhanh lắm chứ. Nhưng…_nó bỏ dở câu nói, chỉ chỉ vào cánh tay bị hắn nắm đang đỏ lên.
- Phiền cậu buông tay._Thiên nắm tay nó kéo đi.
Hắn cứng đầu nhất quyết không chịu buông. Phía bên này, Thiên cũng
không chịu kém cạnh. Nó bị hai người kéo qua kéo lại, tay đau muốn rụng
ra. Bực quá nó hét to:
- BUÔNG HẾT RA CHO TÔI!!!
Nhờ tiếng hét của nó cả hai lập tức buông tay. Nó xoa xoa hai cổ tay
bị nắm đau nhói, lườm cảnh cáo hắn rồi xoay người, khoác tay Thiên ra
ngoài, không buồn quay lại nhìn hắn.
Hắn thất thần đứng đó nhìn bóng nó xa dần, tim hung hăng đập mạnh đến nhói đau. Hắn…là kẻ thua cuộc. Không thể giữ được người con gái mình
yêu, đó là điều khiến một thằng con trai mất mặt nhất. Hắn đã từng nghĩ
nó cũng thích hắn nhưng hắn sai rồi. Quanh nó có quá nhiều người theo
đuổi, hắn chỉ là một trong số đó mà thôi. Hắn đứng đó thật lâu, thật lâu với đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được điều gì, đúng hơn là không
muốn nghĩ. Yêu thật quá mệt mỏi. Thu dọn sách vở, hắn xách cặp xuống lấy xe, đi về một phía vô định….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT