Khoảng hơn 1 năm sau đó

Từ khi lên đại học, Puny nài nỉ mẹ mãi mẹ cô mới cho đi làm ở tiệm bánh. Cô thích thú với công việc này đã lâu nhưng mẹ cô luôn phản đối vì sợ ảnh hưởng tới việc học. Giờ cô cũng được toại nguyện với mong ước mỗi ngày đều được nhìn mấy em bánh ngon tuyệt , thơm phức kia!

Không chỉ vì thỏa mãn tâm hồn ăn uống mà còn vì cô sợ nếu quá rảnh rỗi cô sẽ lại bận rộn với việc nhớ người ta. Nhiều khi nhớ không chịu được liền phải làm gì đó bận bịu cho quên đi. Đây cũng là cách để cô sống tốt cho tới tận bây giờ. Tiệm bánh ngày nào cũng đông khách

Nhưng cô sợ nhất vẫn là hai vị khách một lớn, một bé đang ngồi ở hai cái bàn xa xa kia

Một thằng bé là em trai cô bạn thân Lin đang lấy từ trong túi ra một tờ giấy và hai cái bút. Puny khổ sở với cái thằng em trai Lin lắm rồi. Nó lúc nào cũng ca cẩm mong cô thương hại nó vì Lin từ khi có bạn trai ngày nào cũng đi chơi miết không thèm chơi cờ caro với nó như trước. Cô bắt đầu thấy có lí thì nó lại tiếp tục khơi ra sự đau khổ của cô. Rằng cô không có bạn trai nên không mất nhiều thời giờ đi chơi có thể cùng nó chơi cờ caro mỗi ngày. Nó còn làm như Puny có nó cùng chơi là đang may mắn lắm ấy! Nể tình bao năm nay nó cũng tử tế và ngoan ngoãn mỗi khi cô tới nhà nó chơi nên đồng ý. Dù gì cờ caro cũng là môn cô giỏi nhất!

Tất nhiên cô vẫn chỉ thua anh. Nghĩ tới đây cô lại nhói lên một nhịp. Mới vậy mà đã hơn một năm không ở cạnh nhau. Puny cảm thấy nhớ anh mỗi khi rảnh rỗi nhưng bản thân cô không cho phép…luôn là giấu đi tất cả nỗi niềm…nó khiến cô đau hơn cả khi được tuôn trào ra

Puny nghĩ thế mà ai ngờ lần nào cũng thua chiêu trò của nó. Không những thế, còn bị nó chế giễu mỗi khi gặp vị khách mà cô sợ thứ hai!

Vị khách này là một cô nàng đỏng đảnh và rất khó tính. Đặc biệt là rất ghét cô! Vì sao ư?

Vì lần nào cô ta gọi bánh ngọt thì Puny lại đem bánh kem lên; gọi coca thì Puny lại đem cà phê lên; gọi bia thì lại đem rượu. Cô ta có những lần không ngần ngại uống vài chai rượu. Có lẽ đã quen với đồ uống có chất cồn này rồi. Thảm hơn nữa, lần nào Puny cũng làm đổ nước ra quần áo của cô ta. Thành thông lệ, cô ta từ đó đề nghị Puny đừng phục vụ mình . Puny cũng đâu có muốn, chỉ là cô ta hay cáu gắt, hạch sách tỉ mẩn đến nỗi chẳng ai muốn phục vụ phải nói là không thể phục vụ được, Puny mới làm thay. Ai ngờ lần nào cũng làm hại tới cô ta. Vì thế, thằng em Lin luôn chế giễu cô bằng cái nick name: Chị Đậu ngốc !

Hồi bé thì nó hay gọi cô là Chị ngốc. Giờ lớn hơn nó liền gọi cô là Đậu ngốc. Dần dần cô quen nên cũng không phản kháng nữa. Có khi nó gọi tên cô đàng hoàng cô còn nghĩ nó bị bệnh nữa!

Puny đang lau dọn bàn ghế và ủ rũ nhìn sang bên thằng em Lin đang vẫy tay gọi cô sang chơi cờ. Cô chán lắm rồi. Giờ thì không còn thiết gì trò cờ caro nữa. Mệt mỏi, chán nản vô cùng !

Hôm nay, vì 2 người đó đến muộn nên các nhân viên khác đã đi về. Puny cầm menu ra cho vị khách khó tính trước. Hôm nay cô không làm gì sai với yêu cầu của cô ta, cũng không làm đổ nước ra người cô ta nữa. Đến mức cô ta ngạc nhiên thốt lên:

- Cô hôm nay lạ thật. Không thể tin được

- Vậy để tôi như mọi khi vậy

- Thôi thôi. Mau đi làm việc đi ! – Cô nàng phẩy tay

* * *

Ông nội Vyl đã lâu không được gặp cháu mình ông bỗng chốc lại khỏe ra hẳn. Hơn năm nay, Vyl cũng quen dần với việc ở công ti. Ngày nào các cô nhân viên cũng bàn tán:

- Giám đốc thật đẹp trai!

- Mới trẻ như vậy mà đã tài giỏi quả thật là đáng nể

- Nhưng mà nghe nói anh ấy không thích phụ nữ!

Lời ra tiếng vào khá nhiều. Về chuyện anh không thích phụ nữ thì cũng do cô thư kí xinh đẹp mà bố anh từng tuyển về bị anh nhẫn tâm đẩy xuống bộ phận khác. Mẹ anh đã từ lâu muốn đuổi cổ cô ta đi nhưng bố anh thì lại thích sự chu đáo của cô thư kí này nên hai người cãi nhau một trận. Cũng lần đó mà bà bỏ về nhà dỗi chồng đòi ông kiếm lại anh thư kí đẹp trai kia mới chịu

Vyl cực kì dị ứng với cái kiểu của cô thư kí đó. Anh cũng chỉ nhìn người ta bằng hai từ: TẦM THƯỜNG !Lúc nào cũng vậy, chỉ có cô bé của anh là đáng yêu khiến anh phải nhìn bằng cặp mắt khác. Ngoài ra, không ai thay thế được

Vì thế mà cô thư kí ngay lập tức bị đẩy đi không thương tiếc. Anh nghĩ đi nghĩ lại ai làm thư kí cũng sẽ chỉ như thế cho nên gọi anh quản lí qua đây làm trợ lí!

Ryo sung sướng ngay hôm đó sang Nhật. Vừa mới tới, Ryo đã tỏ ra yêu thương Vyl vì đã cho anh được chăm sóc cậu chủ của mình. Cũng lí đó mà cô trưởng phòng đã rùng rợn mà bà tám:

- Xem ra giám đốc thực sự không thích phụ nữ !

Lần nào đi vào cũng thấy Ryo chăm chút cho Vyl làm mấy bà cô đó e ngại. Thương tiếc cho người hoàn hảo như Vyl ! Người ta đâu biết từ nhỏ Ryo đã như bảo mẫu của anh dần dần anh cũng quen. Nhưng nhiều lúc cũng tự thấy ngần ngại. Nghe mấy lời bàn tán đó thực sự anh đang bắt đầu thấy khó xử

- Tiếc thật đấy! Đẹp trai như vậy mà . . .lại gay!

( Rim vô can anh ơi mấy chị đó nói vậy mà* chuồn*)

- Chị nói gì thế?! Em thấy 2 người đó đẹp đôi mà!Yêu chết được

- Vớ vẩn. Đẹp trai như vậy phải sánh bước cùng một cô gái xinh đẹp chứ!

- Xem kìa!Anh Ryo và anh Vyl lúc nào cũng đi cùng nhau ,ôi ôi,thật đẹp đôi

Hai cô nhân viên bàn tán sôi nổi khi anh và Ryo đi ngang qua. Có nhất thiết phải nói to vậy không? Bàn tán gì mà như để cho anh nghe thấy vậy?

- Ryo! Phiền anh lùi ra xa chút

Vyl có lẽ cảm nhận được sự khó chịu khi hình tượng của mình bị bôi bác tới vậy. Còn Ryo thì như cố ý làm người ta hiểu nhầm anh để trả thù mấy lần anh hạch sách với quản lí đây mà!

- Cậu chẳng nói chúng ta phải luôn đi cùng nhau còn gì! Tôi thay vị trí thư kí cho nên phải làm đúng trách nhiệm

- Lần sau tôi đi trước, anh đến sau

- Sao vậy được. Tôi là thư kí kiêm quản lí ! Phải theo cậu 24/24 !

- Đã là quản lí thì anh biết công việc rồi đấy.Tôi cho anh thời hạn trước khi tôi rời khỏi đây phải xóa bỏ tin đồn kia!

- Được thôi !

* * *

Kì Long quả thực rất tốt, anh quan tâm Puny, yêu thương cô nhưng trái tim này, đã chỉ dành cho một người. Không thể chứa thêm ai khác! Nhưng gần đây Puny dường như có một chút gì đó cảm nhận thấy Kì Long rất ấm áp.Trong lòng cô sợ rằng bản thân chỉ đang lợi dụng tình cảm của anh để quên đi người đó. Cô không muốn vì mình mà khiến người khác tổn thương

Kể từ khi thân thiết với mẹ của Puny, Kì Long thường xuyên tới tiệm bánh mẹ cô. Cũng có một chút bất ngờ khi Kì Long tới đây, anh hoàn toàn không biết về tiệm bánh của nhà cô. Vô tình lần đó lại thấy Puny ở đó khi ấy mới biết Puny làm việc ở đây.Còn vô tình biết thêm Puny đã chia tay với Vyl

Lần ấy, quyết định từ bỏ tình cảm với cô, Kì Long đã rất dằn vặt. Cô bé ấy ở trong trái tim cứ bủa vây lấy tâm trí anh không thể nào quên được. Tưởng rằng Vyl sẽ đối xử tốt với cô ai ngờ đến giờ lại bỏ rơi người con gái ấy một mình. Lần này nhất định anh sẽ không để tuột mất cô một lần nữa

Mấy ngày sau đó, Puny đi làm hay đi học cũng đều gặp Kì Long. Anh bây giờ trưởng thành và lí trí hơn trước rất nhiều. Đặc biệt là không còn du côn như trước nữa. Võ đường của gia đình cũng nhờ vậy mà phát triển hơn. Ngày nào cũng gặp nhưng Puny vẫn cứng đầu và ngoan cố như trước.Kì Long bao lần làm cô cảm động nhưng cuối cùng lại chỉ phũ phàng:

- Chúng ta làm bạn nhé!

Puny nhận ra bản thân vẫn chưa thể quên ai đó. Nhưng mấy hôm nay nghe Lin nói rằng Vyl và Hoa Phương có hôn ước gì gì đó .Cô chưa từng nghe đến điều này! Nhưng cũng phải thôi, công ti của nhà Hoa Phương cũng chẳng kém cạnh gì nhà Vyl.Nếu cả hai cùng hợp tác thì rõ ràng là vô cùng hợp lí. Có lẽ anh chia tay là vì cô và anh không tương xứng

Nghĩ tới đây, Puny chẳng còn tâm trí làm việc nữa. Cô tưởng rằng mình sẽ tiếp tục chờ đợi anh trở về .Nhưng nếu đã rõ ràng như thế chỉ còn một sự lựa chọn là quên đi.Giờ thì cũng có đủ can đảm để quên

Puny đi dạo trên con đường về nhà . Hôm nay sao mà nó xa tới thế? Đi mãi mà chỉ như đứng lặng suốt mấy tiếng đồng hồ. Cô sợ rằng sẽ chẳng nhích được bước nào về nhà

- Bảo Uyên, cùng đi xem phim nhé!

Cô quay lại, bàn tay của Kì Long đã nắm lấy tay cô từ bao giờ. Cô đẩy nhẹ tay anh:

- Em không đi

- Tại sao? Em vẫn còn nghĩ tới. . .

Cô không muốn nhắc gì tới kẻ vô tâm ấy nữa

- Đừng nhắc. Em quên anh ấy rồi

- Vậy còn từ chối. . .

Cô nghĩ lại, đi xem phim cũng vui mà. Ít ra thì cũng còn hơn là về nhà và khóc lóc hay đại loại là cúi đầu ăn đến đau bụng. Như vậy chẳng phải đang làm khổ mẹ hay sao? Chuyện này không nên làm ảnh hưởng tới người khác

- Chúng ta đi – Cô kéo tay Kì Long

Đến nơi, phải nói rằng cô rất thích xem phim hài. Và Kì Long cũng thế. Cô vui vì không cần phải cãi nhau về việc chọn phim như với. . .Mà thôi, bỏ đi, đã nói là quên rồi

Phim lần này còn thú vị hơn mấy lần trước, cô cứ cười đến đau cả miệng và người bên cạnh cũng thế. Cả hai dường như không thể ngưng một giây phút nào. Cô đang vui vẻ thì nghe thấy tiếng của cô gái ngồi cạnh đó:

- Anh không thấy buồn cười sao?

- Anh thấy thật lố bịch , nhảm nhí. Chẳng có gì đặc sắc hết

- Đồ vô cảm. Anh giả bộ hay cũng không được sao? Mất cả hứng

Cô im lặng. Trong lòng lại trào lên dòng cảm xúc kì lạ.Nó xâm lấn lấy tâm hồn đang vui vẻ của cô. Nước mắt không biết từ bao giờ lại trào ra.Nó quá dễ dàng khiến cô không kịp kìm nén lại

- Sao em lại khóc?? Đây là phim hài cơ mà

- Phim hài vẫn có cảnh cảm động mà . . .

Kì Long nhìn lên màn hình. . . Đây là cảnh cảm động gì thế?? Hai người trong phim cãi nhau loạn cả lên, còn đánh nhau tơi bời có gì mà cảm động. Lại nói dối rồi. Anh đưa tay lau nước mắt vương trên mặt cô. Anh đoán cô lại nhớ Vyl rồi!

Vẫn là vị trí này. . . Vẫn là rạp chiếu phim ấy. . . Vẫn là phim hài. . .Nhưng mà tại sao người bên cạnh cô không phải anh ấy?

Tại sao không phải bộ mặt lạnh lùng ấy? Tại sao?

Cô càng nghĩ càng không thể ngừng rơi nước mắt. Thấy cô đau đớn như vậy, Kì Long cũng như bản thân còn đau đớn gấp bội phần. Anh ghét bản thân mình đã không thể làm cô cười vui và hạnh phúc

Puny chạy ra ngoài, cô khô

ng muốn người khác biết rằng cô đang ở tận cùng của đau đớn tưởng như không thể chịu đựng được nữa. Cô ngồi sụp xuống và nức nở, tiếng nấc ngày một lớn hơn và nước mắt thì cứ rơi lã chã không ngừng

Kì Long lại gần, đỡ cô đứng dậy, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình bé nhỏ đang có phần run rẩy kia.Cô vẫn ý thức được nên nhích người khẽ

- Em để người khác quan tâm một chút không được sao?

- Em biết. . . anh rất quan tâm đến em. . . nhưng mà. . . em không đáng đâu. Em ở cạnh anh nhưng lúc nào cũng chỉ nghĩ tới Vyl.Dù cho đã cố quên đi nhưng hình ảnh của anh ấy tràn ngập trái tim em.Khi cùng anh đi xem phim, em lại nghĩ tới anh ấy. Làm sao mà có thể để anh thấy em tệ tới vậy. Em không muốn làm anh đau khổ. . .

- Không cần nói nữa. Anh chỉ cần biết rằng người trước mặt anh là người anh muốn bảo vệ, yêu thương.Dù em nghĩ tới ai, yêu ai với anh tình cảm dành cho em, luôn luôn là như vậy. Anh sẽ chờ em, cho tới khi em quên cậu ta

- Kì Long, anh . . . đừng tốt như thế nữa. Em cảm thấy bản thân thật tệ

- Em chỉ cần để anh quan tâm thế này là được rồi.Đừng khóc nữa, cô bé đáng yêu. . . Mọi chuyện sẽ qua thôi !

Trong vòng tay ấm áp của Kì Long, Puny không ngừng khóc , nước mắt cứ như chỉ đợi cảm nhận được sự quan tâm là trào ra. Cô đã chịu đựng quá lâu rồi!Thì ra trong lòng cô, vị trí của Vyl là không thể thay thế hay xóa mờ đi. . . dù chỉ là một chút!

* * *

Ở Nhật ,. . .

- Đến giờ ăn trưa rồi! Cậu chủ cậu. . . không định đi ăn sao?

- Anh cứ đi – Vyl đáp nhưng mắt vẫn dán vào màn hình laptop

Anh vùi đầu vào công việc như muốn quên đi cô bé đáng yêu vẫn hay hiện lên trong tâm trí

- Cậu đừng làm khổ mình thế. Trước giờ cậu không quan tâm đến ăn uống thì tôi biết rõ nhưng giờ ngày nào cậu cũng bỏ bữa thế này không thể được đâu. Ăn cũng đâu phải là xấu có cần kì thị chuyện thiết yếu vậy không??

” Ăn là nhu cầu rất bình thường của con người mà. Anh có phải con người không vậy?” – Anh lại nhớ cô bé ấy

Ryo vừa thu dọn xong đống giấy tờ ở bàn làm việc chuẩn bị đi ăn thì thấy vị Giám đốc trẻ tuổi cũng đứng lên có lẽ là đã thay đổi ý định. Lúc nào cũng ngoan cố rồi lúc sau có thể thay đổi ngay được. . .

Vừa xuống nhà ăn của công ti thì tất cả đã réo ầm lên

- A! Giám đốc anh ngồi đây đi – Một bà chị đon đả

- Bên đó chật lắm! Hay là anh sang đây ngồi đi – Một cô nhân viên trẻ lên tiếng

Và sau đó thì hai bàn bên ấy đã cãi lộn tơi tả tả tơi một hồi. Vyl kêu Ryo đi giải quyết chuyện đó rồi tìm một bàn không có ai mới ngồi xuống làm bao ánh mắt tiếc nuối nhìn theo

- Sao chị không ăn ?

Bàn đối diện là bàn của trưởng phòng kế hoạch. Anh không quan tâm cho lắm nhưng cuộc hội thoại cứ đập vào tai

- Cô nhìn chị thế này mà bảo chị ăn mấy thứ tạp nham này à?

- Tạp nham gì chứ? Rõ ràng là ngon hơn cả mấy thứ trong nhà hàng 5 sao!

- Xem đi. Dầu mỡ dính đầy thế kia . Chị phải dùng mấy lượt giấy thấm chứ ít gì! Cô cũng ăn ít thôi, con gái ăn mấy thứ tăng cân này làm gì!

Cô nàng vội nhìn lại người mình và bỏ ngay những thứ mình đang ăn xuống

- Chị thấy em dạo này béo không?

- Có, có chứ! Muốn thành heo thì cứ mà ngày nào cũng ăn thế này đi

Ryo từ đâu chạy tới:

- Vậy mấy bà cô của tôi cứ gọi rau luộc và nước lọc ra mà thưởng thức

- Ơ Ryo! Cậu ở đây từ bao giờ? Giám đốc cũng ở đây sao? – Bà chị trưởng phòng ngẩng đầu lên

Vyl khẽ cười. Không phải cuộc hội thoại ấy hài hước mà vì nó giống như khiến anh nhớ thêm về cô bé ham ăn ấy !

- Chị ! Giám đốc vừa cười với chúng ta à? Em đi chết đây! – Cô nhân viên huých tay chị cả

- Chết cái đầu cô. Người ta không được cười sao?

- Nhưng mà. . . anh ấy cười thực sự quá đẹp trai ,quá hoàn mĩ!

Ryo lần nữa xen ngang:

- Thôi, thôi mấy bà cô! Đừng nhìn Giám đốc nữa. Tập trung ăn tiếp đi

- Xì. Anh ta bực sợ chúng ta ăn thịt Giám đốc của anh ta chắc!

Trở về bàn của Vyl, Ryo đặt thức ăn xuống và liến thoắng

- Cậu chủ! Giống cậu quá rồi kìa!

- Giống gì chứ?

- Cậu cũng hay gọi mấy thứ đó là tạp nham còn gì! Mấy bà cô đó cũng để ý quá. Cô chủ có bao giờ lo mấy chuyện đó đâu, thích ăn thì ăn. . .Mà nhìn lúc cô chủ ăn rất đáng yêu làm tôi lại thèm ăn rồi đấy! Cậu cũng ăn đi!

Cô bé ấy đúng là đặc biệt nhất. Chẳng bao giờ e ngại chuyện ăn uống. Mỗi lần nhìn cô bé ấy ăn anh cũng cảm thấy no bụng. Thì ra không làm việc là anh lại nhớ tới cô. Chính thế nên không thể không vùi đầu vào công việc. Anh sợ rằng chỉ cần nhớ thêm một chút nữa thôi là có thể bỏ hết tất cả để trở về gặp cô!

* * *

Thấm thoát đã 3 năm trôi qua…kể từ ngày hai người chia tay

Hôm nay, Lin và Gum rủ Puny đi chơi. Đã lâu rồi cả ba không cùng hẹn gặp thế này. Từ khi lên Đại Học, Puny chỉ chăm chăm vào công việc ở tiệm bánh, cô làm vậy chỉ vì muốn quên một người. Bây giờ có thể cùng đi chơi thế này thật là khiến người ta bâng khuâng nhớ về quãng thời gian còn là học sinh. Thật vui và hạnh phúc. Trong đó có xuất hiện những kí ức đẹp của cô và Vyl.Cô chẳng bao giờ muốn quên đi bất kì một kí ức nào

Nhớ những ngày cả hai cùng cãi lộn đủ thứ chuyện cực kì là vớ vẩn – lúc nào cũng có cãi vã và điều ấy không hề nhàm chán chút nào

Nhớ kỉ niệm ở nhà anh, cùng nhau đi học, cùng ăn, cùng cười đùa, cùng đi chơi…

Cô nhớ cái kẻ nhẫn tâm cướp đi nụ hôn đầu của cô – dù thế- cô chỉ oán giận anh một chút thôi- thực ra có lẽ cô thích anh cũng vì rung cảm đã xuất hiện từ sau điều ấy

Cả hai dù cãi nhau hay giận dỗi, anh lúc nào cũng ôm cô thật chặt! Lúc ấy cô biết anh chẳng ưa gì mình nhưng luôn ôm cô ấm như vậy. Hóa ra anh từ lâu đã thích cô rồi. Chỉ là quá tự cao chăng?

Anh luôn dùng những câu chữ đáng ghét, lạnh lùng thật ra nghĩ lại anh đang lừa chính anh thôi. Trong anh quan tâm cô nhiều lắm!

Lần đầu tiên anh khen cô dễ thương khi ấy anh có biết mặt cô đỏ lựng thế nào không? Nếu biết anh sẽ cười nhạo hay véo má cô?

Anh ghét sự mè nheo, phiền phức,ngốc nghếch…vậy mà luôn phải chịu đựng tất cả…vì cô!

Mấy lần ra lệnh đều là vì lo cho cô! Anh quá là đáng ghét rồi!

Không biết từ bao giờ cô lại mong là bạn gái của anh thật sự. Anh nói là diễn nhưng cô cảm thấy cô thật lòng! Mà không, cả hai đều thật lòng từ bao giờ mất rồi! Không có bản hợp đồng nào hết, cả hai đều tình nguyện là của nhau…

Cô thật ngốc khi để anh phải hạ mình tận hai lần tỏ tình! Thật tội! Cô lẽ ra phải đồng ý ngay chứ! Vì cô thích anh từ lâu nhưng cứ tỏ vẻ. Cả hai đều vậy…

Lúc cô bị bắt cóc, cô biết rõ anh lo lắng, biết anh ôm cô suốt quãng đường, biết anh đang ghen nữa… Rõ ràng biểu hiện ấy cực kì đáng yêu! Đến nỗi cô cứ vờ như không biết để anh tức điên lên…

Khi nhìn anh nắm tay Hoa Phương cô đau lòng lắm! Cả lúc anh thân thiết với chị Như Kiều nữa! Cô nhìn họ và nghĩ mình thân với anh hơn rất nhiều. Tại sao anh thờ ơ? Tại sao? Có biết người ta buồn hay không?

Cô tự hỏi vào cái ngày Hội học sinh trong lòng anh có chút gì lạ lẫm không? Lạ với hình ảnh của cô lúc ấy! Hay vào bữa tiệc lần trước, cô khi ấy có xứng với anh không? Cô luôn nghĩ và hiểu rằng anh sẽ chẳng quan trọng chuyện đó đâu!

Đúng là cô không ngờ anh lại là Hạt Dẻ- một con người từng ấm áp đến thế dù từ đầu anh cũng rất kiêu ngạo và lạnh nhạt! Chuyện này cũng không đáng suy ngẫm vì nó là quá khứ rồi. Mọi quá khứ cô đã chỉ còn lưu lại kí ức tươi đẹp mà thôi!

Qua đi tất cả, lời chia tay như vẫn còn mới đây hiện lên trong tâm trí

“Chúng ta… dừng lại thôi”

Puny hiện giờ chỉ biết cười nhạt một cái! Nụ cười thoáng qua nhưng chứa nỗi đau lớn vô cùng

- Cậu và anh Vyl thực sự là chia tay sao? – Lin vừa nhấp một ngụm cà phê liền đặt xuống

Puny lúc này trở về hiện tại. Một câu hỏi chẳng có gì là lạ với cô!

- Lin này, cậu hỏi câu đó được cả ngàn lần rồi đấy!

- Nhưng mà ngay cả tớ đây cũng không tin nổi đây này -Gum cũng có vẻ ngạc nhiên lắm

- Ai rồi chẳng phải chia tay .Hơn thế, anh ấy còn có hôn ước với người ta rồi

- Cũng phải. . .Mà cậu với Kì Long là thật sao?

- Cái gì thật?

- Puny. Cậu và Kì Long đang hẹn hò à? – Gum có vẻ hào hứng

Vừa mới nhấp được ngụm nước thì cô liền bị Gum làm cho suýt thì phun hết ra.Cô vẫn coi Kì Long chỉ như người bạn. Nếu ai đó hiểu lầm thì thật không biết phải làm sao. Mà thời gian qua cô cùng Kì Long đúng là có nhiều lần cùng đi chơi nhưng đó cũng gọi là hẹn hò sao?

- Đi chơi suốt ngày cùng nhau thì không phải là hẹn hò thì gì – Lin khẳng định

- Là hẹn hò sao? Bạn bè đi chơi với nhau có sao? – Puny đáp

- Cậu đấy. Tuy rằng tớ ủng hộ cậu và anh Vyl cơ nhưng đã ra thế này .Cậu có thích ai chúng tớ cũng ủng hộ. Chỉ cần đừng u sầu và đau khổ mãi như thế nữa. Thấy cậu không còn hồn nhiên và vui vẻ như trước chúng tớ buồn đấy

- Được rồi. Tớ trở lại làm Bảo Uyên trước đây là được chứ gì!

Thấy Puny lại cười vui như trước, Lin và Gum cũng cảm thấy vui lây. Từ khi Vyl rời đi, ngày nào cũng chỉ thấy Puny ủ rũ và vô cảm

Tất cả nụ cười hình như chỉ là gượng ép bản thân để không khiến mọi người thương cảm.Nhưng mà cả hai đều biết trong lòng Puny rất đau khổ. Nhưng nếu đã trở lại làm Puny vui vẻ của hồi trước thì tốt hơn rất nhiều rồi!

Dạo gần đây, Puny và Kì Long trở nên thân thiết hơn. Cô không biết rằng mình đã thích Kì Long hay là vì bản thân đang đau khổ nên khi tìm thấy sự thương cảm kia thì vội nắm lấy.Cô cũng chẳng rõ nữa chỉ biết rằng cái quan hệ mà lúc đầu cô vạch ra là bạn bè thì giờ hơn mức đó một chút.Có thể coi là bạn bè tốt được rồi!

- Bảo Uyên, con dạo này và Kì Long thế nào rồi?

Mẹ cô lại bắt đầu rồi đấy! Hình như cô đã để mọi người lo tới mức độ đó rồi. Sợ cô nghĩ quẩn hay sao mà cứ gán ghép vậy chứ! Cũng được 3 năm rồi ,cô còn nhớ gì tới nữa

Mà có nhớ cũng chẳng thể gặp lại anh

- Con và anh ấy vẫn là bạn bè tốt mà

- Tốt gì mà tốt. Mấy năm rồi con còn nhớ tới con rể à?

Chính mẹ cô cũng còn gọi anh là con rể kia mà. Nói cô quên đi anh còn khó hơn gấp nhiều lần.Thời gian đó chỉ làm cô bớt đau khổ thôi, mỗi lần về nhà nhìn thấy Bubu ,Susu cô không thể kìm được lòng mình. Cô cầm điện thoại l

ên rồi lại đặt xuống không đủ can đảm gọi cho anh . . .và cũng không có lí do gì để gọi. . .lại sợ rằng khi nghe thấy giọng nói của anh sẽ không ngừng nhớ đến.Rốt cuộc vẫn chỉ là tự mình chịu đựng

* * *

Chuyện tình cảm của Vyl và Ryo đã trở thành chủ đề Hot ở công ti.Dù cho Ryo nói thế nào mấy kẻ lắm chuyện đó cũng vẫn có thể đồn ầm lên được. Quản lí chăm sóc cho cậu chủ thì có gì mà lạ lẫm thế chứ?

Vừa vào trong phòng Giám đốc, Ryo lại bắt gặp cái ánh mắt như ngàn dao kia

- Cậu chủ! À quên Giám đốc. . . cậu lại sao thế?

- Chuyện tôi nói anh thế nào rồi?

- Vẫn đang giải quyết. . .

- Còn chuyện đính hôn?

- Chuyện đó. . .là ý của Chủ tịch, tôi làm sao mà can thiệp được. Chính cậu chia tay cô chủ thì đừng trách tôi không làm tròn trách nhiệm chứ?

- Tôi chia tay không phải vì chuyện đính hôn

- Vậy thì vì sao?

- Nói anh chờ đợi một người không biết đến bao giờ mới gặp lại, anh có thể sao?

- Có thể

- Vậy anh nghĩ tôi nỡ để con bé ấy chờ đợi trong mấy năm qua thế sao?

- Vậy là. . .cậu muốn cô ấy đừng chờ đợi mà hãy sống thật tốt. . . và tìm một người khác có thể thay thế cậu

- Ý đó . . . – Vyl ngập ngừng

- Được rồi. Tôi biết cậu chỉ mong cô ấy sống tốt mà không phải sống trong nỗi nhớ cậu còn chuyện tìm người khác thì không.Nhưng cô ấy thà sống trong nhớ cậu còn hơn là để cậu nói chia tay dễ dàng như thế. Tôi thật không hiểu nổi cậu đấy! Mà cũng tại cậu chia tay mà chủ tịch muốn cậu đính hôn với người cậu không thích kia kìa – Ryo sống cùng với anh bao năm làm sao mà không biết anh đang nghĩ gì được

- Tôi không đồng ý thì bất cứ ai cũng không thể

- Cô tiểu thư kia cũng không đồng ý nên cậu đừng có lo. Chuyện này khiến mọi người loạn hết cả lên đó.Mọi người trong công ti không chỉ đồn chuyện cậu với tôi mà còn thêm cả chuyện vì tôi mà cậu từ chối chuyện đính hôn nữa . . . =.=

Cái chuyện quỷ dị kia, thiệt tình…Mỗi lần nghe đến là anh ớn đến tận cổ

- Anh còn đứng đó. . . trở về dẹp hết đi !Nếu không thì tháng này…anh làm không công cho công ti

- Cậu. . .không có chút tình thương mà !Tôi đi ngay đây

Anh tin tưởng giao cho anh quản lí nhiệm vụ phải xóa bỏ tin đồn trước khi về nước. Ryo suy đi tính lại thì chỉ có cách hiệu quả nhất. Và thế là anh quyết định trước ngày anh về nước sẽ triển khai ý tưởng độc đáo này

Ngay tháng sau, Ryo đã nhanh chóng tự ý làm chuyện tày đình. Anh định phát thiệp đính hôn cho cả công ti. Dù biết rằng sớm muộn gì Vyl và Puny cũng đến thời điểm đó nhưng tự ý hành động là điều quá mức cho phép. Nghĩ đi nghĩ lại không có cách nào khác là làm việc này

Vì tin đồn đó lan cả công ti, anh đi giải thích chắc chẳng ai tin. Hơn nữa, cũng không biết giải thích ra sao. Cuối cùng, Ryo liều mạng dùng cách này. Đến tai chủ tịch và ông bà chủ thì không ra cái gì hết. Thể nào anh cũng bị đuổi việc ngay. Đã gắn bó lâu với Vyl, anh lại thích cái tính có phần lạnh lùng và vô tâm ấy

Anh đã chuẩn bị tinh thần bị sa thải rồi! Có thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cậu chủ giao đã rồi ra sao thì ra

Ryo cũng đợi đến khi Vyl chuẩn bị rời đi thì phát ngay .Anh vốn dĩ đã chuẩn bị đi nhưng quên một số thứ gì đó lại quay lại. Ai ngờ quay lại mới biết nguyên do tại sao tin đồn lại bị dập ngay như thế!

Cả công ti vội vã chạy tới chúc mừng anh !Giờ mà nói đó không phải thì hơi quá lố. Mà tự ý như vậy liệu Puny có đồng ý? Cô thể nào cũng giãy nảy lên trách móc anh ! Ryo chết tiệt ! Anh chia tay cô xong thì còn gì đủ tư cách mà làm cái chuyện vô ý này chứ!

Ngay sau đó, ông nội anh lại vui mừng hơn cả. Ông cuối cùng cũng được nhìn đứa cháu dâu của mình. Bố mẹ Vyl thì thấy anh quyết định mà không hỏi ý kiến mình đã tự ý in thiệp. Nhưng miễn sao ông nội vui là cả nhà đều đồng tình. Vậy mà Ryo còn nghĩ mình sẽ bị cho lên thớt mà chém hét nhát này đến nhát khác

Vyl còn chưa biết nên đối mặt với Puny thế nào.Xa cô lâu như thế nhưng trong lòng anh chẳng thể quên dù chỉ là giây phút ngắn ngủi. Cô bé ấy đang sống thế nào? Anh vẫn luôn tự hỏi điều ấy suốt thời gian qua

* * *

- Kì Long, anh đến đây có . . . việc gì không?

Puny còn đang ngơ ngẩn không hiểu tại sao vào lúc chiều muộn thế này Kì Long còn tới.Vẫn còn tiếng thở hồng hộc, có lẽ anh gấp tới mức chạy vội tới đây

- Em . . . không sao chứ?

- Em bình thường. . .

- Vậy chuyện Vyl sắp đính hôn thì sao?

Chuyện này cô cũng đã biết rồi. Chắc là hôm nay Kì Long mới biết. Cô còn chưa đau lòng thì anh việc gì phải lo lắng tới mức này chứ!

- Chuyện đó. . . em cũng biết rồi. Mà cũng đâu có sao. Em và anh ấy đâu còn quan hệ gì nữa

- Em thực sự không sao chứ?

Cô rõ ràng là nói dối với anh mà. Hôm biết tin ấy, cô vội vã đi về nhà khóc sưng cả mắt. Chắc chắn lí do chia tay là vì anh đã có hôn ước từ trước.Cũng phải thôi. Anh và cô lẽ ra từ đầu không nên gặp gỡ rồi. Hoa Phương rất yêu anh , hơn nữa còn xinh đẹp, hoàn hảo, . . .Hai người họ lẽ ra phải đến với nhau.Cô không biết mình nên sao mới phải. Làm gì còn tư cách mà ngăn cản, níu kéo thứ không thuộc về mình nữa

Cô kìm nén nhưng hôm nay nghe Kì Long hỏi câu đó, cô lại thấy mình chẳng có gì ổn cả. Rất tệ

- Không. . . sao – Cô cố gắng nén lại nỗi đau

Kì Long ghì chặt vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt giấu đi sự đau khổ:

- Thật sự không sao?

Cô không thể nhìn vào mắt anh lúc này, nếu không sẽ khóc mất!

- Không sao hết mà. Em còn phải nói bao lần nữa

Cô chạy vụt đi. Òa khóc. Lại để Kì Long nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này, cô quá là ủy mị mà.Trước giờ khả năng kìm nén của cô rất tốt. Chỉ là từ khi có Vyl ở bên cạnh cô quên rằng mình phải kìm nén.Bởi vì anh lúc nào cũng khiến cô có cảm giác được bảo vệ vì thế cô thoải mái khóc trước mặt anh.Nhưng với người khác, cô không thích để người ta thấy vẻ tội nghiệp ấy. Tệ thật, giờ thì ngay cả cái việc nén khóc thôi cũng không làm được nữa

- Rõ ràng là không ổn. Anh đã nói rằng sẽ luôn quan tâm em rồi. Tại sao còn như thế?

Cô quay lại ôm lấy Kì Long, khóc nức nở

- Đến bây giờ, em biết rồi. Em không thể quên được anh ấy.Em xin lỗi nhưng không thể .Em càng ngày càng nhớ anh ấy nhiều hơn.Dù cho biết rằng điều ấy là không nên nhưng nó đã trở thành thói quen thấm vào em mất rồi.Em yêu anh ấy

- Bảo Uyên, đừng như vậy nữa. Cậu ta sắp đính hôn đấy! Em còn có thể sao?

- Em biết…nên em sẽ đi gặp Hoa Phương và nói cho cậu ấy biết em không thể quên được anh Vyl…Nếu có thể thì…ậu ấy sẽ…

- Em điên rồi sao??? Em đi cầu xin cô ta cái việc đó sao?? Tỉnh lại đi. Em không thể làm thế. Nếu cậu ta còn yêu em thì đã hủy bỏ hôn ước và cũng không chia tay em như thế này

Đúng là khi ấy cô mất trí thật rồi. Còn định đi cầu xin Hoa Phương. Không thể. Cô vốn mạnh mẽ mà. Có thể chịu được 3 năm chịu thêm vài tháng nữa thì có sao. Kì Long nói đúng. Nếu anh thật sự còn một chút tình cảm thì có lẽ đã hủy bỏ hôn ước ấy nhưng phần nào đó cô vẫn nghĩ rằng anh bị bắt buộc

- Em điên thật rồi. . .Có lẽ nên kết thúc tại đây – Puny lau nước mắt nói kiên quyết

- Mệt rồi. Mau vào trong nhà nghỉ ngơi đi. Đừng khóc như vậy nữa

Cô gái ấy khi đó là một cô bé hồn nhiên và hay cười. Kì Long chẳng thấy cô ấy khóc bao giờ, nụ cười luôn thường trực trên môi. Cô bé ấy rất cứng đầu và thích chu mỏ khi cãi lộn. Dáng vẻ đáng yêu khi ấy khác với bây giờ.Lúc nào cũng có thể khóc vì nhớ đến Vyl

Kỉ niệm có lẽ là quá nhiều khiến cho từng nơi cô đặt chân đến đều đã là nơi cả hai từng đi qua và có những phút giây hạnh phúc

Phải chăng tình yêu là nỗi đau chất chứa trong mỗi con người?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play