"Tiểu thư, tiểu thư,
người đã tỉnh rồi sao? Thật tốt quá, thật tốt quá, tạ ơn trời đất. . . . . ." Tiểu Tước, Tiểu Hỉ vừa thấy Nhan Thiểu Chân mở mắt ra, liền bắt
đầu hô to, làm cho đầu của nàng đau chết đi được.
"Từ lão nói muốn đem máu độc của người thải ra, đồng thời phải bổ sung một
lượng máu vừa đủ để thay thế. Tất cả đều lấy máu của Thiếu Bảo Chủ . . . . . ."
Nhìn máu độc trong chén khiền toàn thân nàng run lên, mà
sắc mặt Đằng Minh lại tái nhợt, ngồi yên lặng ở một bên để Từ lão lấy
máu của hắn.
"Đúng vậy!" Tiểu Tước cũng khóc, "Sau đó, Thiếu Bảo Chủ không thể đứng nổi, phải nhờ Thẩm hộ vệ dìu ra ngoài . . . . . ."
"Ta muốn đi gặp chàng." Hắn yêu nàng đến như vậy sao? Sẵn sàng vì nàng mà không tiếc thân mình ư? Không sợ mất mạng sao?
Đã thế nàng còn nghi ngờ điều gì, do dự làm gì? Hắn vì nàng, ngay cả sinh mạng cũng không cần.
Nàng khóc nức nở, mong muốn có thể nhanh chóng nhìn thấy Đằng Minh.
"Không được, tiểu thư còn phải nằm tịnh dưỡng một chút. Từ lão đã dặn, hiền
giờ tiểu thư vẫn không thể xuống giường. Thôi thì để nô tỳ đến xem Thiếu Bảo Chủ một chút, nếu được sẽ mời ngài ấy tới đây gặp tiểu thư."
"Được."
"Nàng không sao chứ?" Đằng Minh vừa nghe tin Nhan Thiểu Chân đã, lập tức chạy tới xem nàng.
Nhan Thiểu Chân nhìn thấy cánh tay hắn quấn lớp băng dày, lòng nàng đau xót, "Vì em. . . . . ." Nàng khẽ vuốt ve tay của hắn.
"Một chút máu có đáng là gì, cho dù muốn mạng của ta, ta cũng chịu." Hắn
ngồi ở bên cạnh nàng, hai nha đầu đã sớm chuồn êm ra ngoài, "Cũng may em không sao."
Mặc dù Đằng Minh chảy máu khá nhiều, nhưng sau khi
nghỉ ngơi một ngày, cũng hồi phục được 7, 8 phần. Sắc mặt đã hồng hào
lên rất nhiều.
"Đương nhiên là em không sao. . . . . ." Nàng mấp máy môi "Nơi này có chàng, sao em lại có chuyện. . . . . ."
Nàng lại khóc nữa, vết thương trên tay hắn khiến nàng thật áy náy, dường như tự trách.
"Đừng khóc, thật ra thì vậy cũng có giá trị." Đằng Minh cười cười, không để ý đến vết thương trên tay."Sư phụ nói cho ta biết, người dùng nhiều máu
của ta đây cũng là một loại bí thuật. . . . . ."
"Bí thuật? Là sao?" Nàng không hiểu.
"Máu của ta có thể khóa lại linh hồn của em, khiến em không có biện pháp trở về cái thời đại không biết tên đó nữa."
"Dùng máu của chàng khóa linh hồn em ở bên trong thân thể Hải Đường. . . . . ."
Nghe thật kì lạ.
"Đúng vậy, cho nên ta không cần lo lắng em có thể rời đi bất cứ lúc nào."
"Có thật không?" Nàng không thể tin được, đây coi như là trong họa có phúc
sao?"Nếu như có thể lựa chọn, em cũng không nỡ đi rồi, bởi vì nơi này có chàng. . . . . ."
Lần đầu tiên Đằng Minh nghe Nhan Thiểu Chân
thổ lộ, trái tim đập liên hồi, "Em nhất định là của ta đấy, không ai có
thể cướp em khỏi ta."
"Thiếu Bảo Chủ, Thẩm hộ vệ đang chờ bên ngoài, báo là đã tra ra ai hạ độc ở trong canh." Tiểu Hỉ đứng ở ngoài thông báo.
"Cho hắn vào." Hắn đắp chăn cho Nhan Thiểu Chân.
"Có kẻ hạ độc em?" Trước giờ, nàng đối xử với mọi người trong bảo không tệ, vậy mà lại có người muốn giết nàng. . . . . . Vừa nghĩ tới đó, Nhan
Thiểu Chân cảm thấy lạnh run.
"Đã tra ra được, em không cần lo
lắng." Hắn an ủi, thấy Thẩm Cương đi tới, "Là ai?" Hôm nay, hắn đã sai
người lục soát Long Đằng bảo từ trên xuống dưới, tuyệt đối phải tìm cho
bằng được hung thủ.
"Bẩm Thiếu Bảo Chủ, là . . . . . Tô cô nương, thuộc hạ tìm thấy một bình độc dược trong phòng Tô cô nương."
"Là Hồng Tú sao?" Đằng Minh không thể tin được, người đó lại là biểu muội mà hắn yêu quí từ nhỏ, "Nàng nhận tội rồi sao?"
"Đúng vậy, Tô cô nương nhận tội rồi, nàng còn nói. . . . . . Nàng nghĩ Vi cô nương đã chết."
Đằng Minh nhắm mắt lại, "Đưa nàng vào đại lao, xử theo quy định trong bảo. . . . . ."
"Đừng." Nhan Thiểu Chân ra tiếng, "Thẩm đại ca hãy phái người đưa nàng ra khỏi
Long Đằng bảo, cả đời không cho phép nàng vào nơi này nửa bước."
"Thiểu Chân!"
"Lần này chàng hãy nghe em được không?" Nàng dịu dàng đặt lên bàn tay Đằng
Minh, "Chúng ta cũng phải cảm ơn nàng ta, nhờ có chuyện này, em mới có
thể vĩnh viễn ở lại chỗ này."
"Điều cũng không ổn, rất khó ăn nói với huynh đệ trong bảo. . . . . ." Hắn cau mày.
"Sao khó được! Chàng chính là Thiếu Bảo Chủ, chút chuyện này làm khó được
chàng sao?" Nàng thân mật vùi trong ngực hắn, "Quan trọng nhất là chúng
ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ, phu quân."
"Nương tử, rốt cuộc ta cũng có thể nghe được nàng gọi ta là phu quân rồi !" Hắn thật vui vẻ.
"Chớ có cảm động, say mê, đừng quên. . . . . . Muốn thành thân với ta thì
phải tuân theo tam tòng tứ đức nơi đó của bọn em. Mam nhân không được
cưới vợ bé, đêm khuya không được ra ngoài, thê tử nói vĩnh viễn là đúng, coi như là lỗi cũng do chàng hiểu sai lầm. . . . . ." Nàng giơ ngón tay ra đếm, nói từng điều trong "Gia quy" ra.
"Yên tâm, em nói cái
gì ta đều nghe theo làm, trừ em ra. . . . . . Ta sẽ không nhìn bất cứ cô nương nào." Lòng của hắn đều dành cho nàng rồi, cho dù có thiên hương
quốc sắc ra sao cũng không vào được mắt của hắn.
"Chắc không?"
"Cần ta bảo đảm?"
"Dĩ nhiên, chàng phải viết giấy ký tên, còn có. . . . . . Em còn muốn làm phiền chàng một chuyện."
"Nương tử mời nói."
"Dạy em khinh công đi! Thấy mọi người có thể bay tới bay lui như vậy thật
thần kỳ ! Còn có công phu Phi Diêm Tẩu Bích thật sự lợi hại. . . . . ."
Mắt long lanh, "Nếu như em có thể học xong công phu của chàng, có lẽ có
thể trở thành môt nữ hiệp đi hành hiệp trượng nghĩa rồi !"
Mặc dù Đằng Minh không ủng hộ nàng, nhưng cũng ngoan ngoãn phối hợp gật đầu, dù sao. . . . . . Đến lúc đó rồi hãy nói!
"Nghe cũng không tệ."
"Em biết ngay là chàng sẽ đồng ý, có lẽ hai chúng ta liên thủ thì càng lợi
hại, đánh đâu thắng đó không có gì cản nổi! Ha ha ha. . . . . ." Nàng
bắt đầu ảo tưởng dáng vẻ nữ hiệp của mình..
"Vi phu không có ý kiến, giờ nàng hãy nghỉ ngơi trước đi!" Hắn cười.
"Dĩ nhiên, ta có khi nào lừa gạt nàng đâu." Hắn hôn lên tóc nàng, tiểu
nương tử hiếu động này, không trói nàng thật chặt thì không được. Bây
giờ còn chưa có võ công đã háo hức đến thế, nếu thật có năm phần công
lực của hắn, có lẽ nàng sẽ cong chân chạy đi hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Phải không….phải không, để tránh cho nàng quá nhàm chán, hay là tìm chút chuyện để cho nàng làm mới được.
Đúng vậy, đợi nàng thân thể khá hơn chút, hắn cùng với nàng sinh vài đứa,
khiến nàng chỉ có thể mơ mộng làm nữ hiệp trong ảo tưởng mà thôi.
Chà, chủ ý này không tệ!
"Ta cảm tạ ông trời đã đưa em đến bên cạnh ta." Hắn thủ thỉ bên tai nàng.
Nàng đan chặt mười ngón tay với hắn, "Em đã nghĩ thật lâu, rốt cuộc em cũng
biết vì sao em đến đây." Nhan Thiểu Chân cười ngọt ngào.
"Xin rửa tai lắng nghe."
"Bởi vì nơi này có chàng, chàng ở nơi này chờ em cho nên em liền đến. . . . . . Em yêu chàng!" Nàng hôn nhẹ lên mặt hắn, "Nhớ yêu em thật tốt. Giờ em không còn nơi để về rồi."
"Dĩ nhiên." Đằng Minh cong môi, cười hài lòng.
(1) băng vải nhiều màu: bóng màu, là những bông hoa đỏ xếp cuộn lại dùng cho đám cưới cổ đại
(2) trường tương tư thủ: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT