Nàng sơ mái tóc dài mượt thành một búi tóc, mặc xiêm y nam tử, nhìn rất giống người cùng bắn tên với Đằng Minh hôm đó.

"Ngươi nhất định nhận ra có đúng không?" Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cho dù giả trang thành nam tử, nhưng gương mặt vũ mị kia, môi hồng nhạt vẫn là làm Đằng Minh tâm rung động không thôi.

"Nhận ra cái gì?" Hắn cố ý hỏi.

"Nhận ra ta chính là cái người đi tham gia cuộc tranh tài bắn tên Vi Thiểu Đường."

Giả bộ ngu hay lắm!

"Đúng, không sai, tài bắn cung của cô nương rất cao." Đằng Minh vui lòng cho nàng khích lệ.

"Đúng a! Nếu ngươi không có xuất hiện, vạn lượng hoàng kim này chính là của ta rồi." Nàng hung tợn nói xong, nuốt hận a!

"Vạn lượng hoàng kim hấp dẫn Hải Đường cô nương như vậy? Nếu vậy tại hạ không ngại chắp tay dâng lên." Chỉ là vạn lượng hoàng kim mà thôi, Long Đằng Bảo bọn họ còn chưa có để ở trong mắt.

Chỉ là, nếu như nàng tham niệm vạn lượng hoàng kim này như vậy. . . . . . Vậy hắn thật chính là nhìn nhầm rồi.

"Không cần." Nàng vừa trợn mắt nhìn dữ Đằng Minh một cái, "Khá lắm a! Ta cũng không cần người khác bố thí, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ đánh bại ngươi!"

"Có chí khí."

"Đúng a! Cho dù là đang nằm mộng. Đi thôi! Đừng tưởng rằng ở đây kéo dài thời gian như vậy ta liền sẽ quên mục đích của ta là đến thanh lâu xem danh kỹ hình dáng gì."

"Hải Đường cô nương, xin cho tại hạ nhắc nhở, cô nương ban ngày chỉ nói đến thanh lâu, chưa nói muốn gặp Liễu cô nương."

"Liễu cô nương? Thì ra là danh kỹ nơi này là họ Liễu? Ngươi biết à?" Nàng lại bắt đầu hưng phấn rồi.

"Cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông có không? Có đẹp giống như tin đồn hay không? Các ngươi đã có quan hệ gì chưa? Nếu như ngươi dẫn ta đi gặp Liễu cô nương, vậy ta còn có cần xếp hàng hay khơng a. . . . . ." Nàng líu rít một đống.

"Hồng hoán các danh kỹ họ Liễu, khuê danh Vân Yên, tại hạ xác thực biết, thỉnh thoảng sẽ nghe Vân Yên cô nương đánh đàn hát khúc, nếu ta mang Hải Đường cô nương thượng chỗ, có lẽ trực tiếp có thể nhìn thấy Liễu cô nương." Hắn vì nàng nhất nhất giải đáp.

"Vậy còn chờ gì đây? Đi a!" Nàng vội vã nắm tay Đằng Minh, không có phát hiện loại hành động này không hợp cổ nhân lễ giáo .

Cặp mắt Đằng Minh tràn đầy vui mừng, bàn tay nắm lấy tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, "Cởi ngựa đi! Ta gọi người đem Xích Diễm dắt ra chuồng ngựa."

"Ta không phải có thể không nên cùng ngươi cùng nhau cưỡi, tự ta cưỡi một con ngựa là được."

"Thuật cởi ngựa không tốt sẽ gặp nguy hiểm." Hắn cảnh cáo.

"Là con ngựa của ngươi quá lớn, có cái loại mini mã hay không? Cái loại đó có lẽ sẽ không vấn đề. Ai! Thôi, thôi. . . . . . Nói gì ngươi cũng đều nghe không hiểu, vẫn là được rồi! Làm như ta chưa nói qua." Nàng bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Cái gì là mini mã?

Vì sao nàng luôn là nói một ít từ ngữ hắn nghe không hiểu? Trong đầu của Đằng Minh nẩy lên một đống nghi vấn.

Đúng vậy, từ biểu hiện ở bên trong của nàng, nhìn hắn ra Nhan Thiểu Chân cũng không ghét hắn, nhưng nàng lại hết sức kháng cự hôn sự này, có lẽ đợi nàng đối với hắn giảm bớt phòng bị đi, hắn có thể mở miệng hỏi nàng.

---- ---- ---- ----

Đằng Minh vừa đến, tú bà lập tức ra cửa nghênh đón.

"Ơ, Đằng Thiếu Bảo Chủ, ngọn gió nào đem ngài đến đây? Vân Yên chúng ta nghĩ đến ngài nghĩ đến tương tư rồi!"

Tú bà mới chú ý tới bên cạnh Đằng Minh còn có một vị tiểu công tử, "Đằng Thiếu Bảo Chủ, vị này là. . . . . ."

"Nàng là. . . . . ."

"Xin chào, xin chào, ta là tiểu đệ kết bái Đằng Minh, tại hạ họ Vi." Nhan Thiểu Chân cắt đứt lời nói Đằng Minh, hướng về phía tú bà lộ ra nụ cười lịch sự.

"Tiểu công tử dáng dấp thật tuấn. . . . . . Đến. . . . . . Mấy người các ngươi còn không mau một chút tới hầu hạ tiểu công tử." Tú bà "thân thiết" định tiến tới cầm tay Nhan Thiểu Chân, nhưng ánh mắt sắc bén của Đằng Minh đảo qua, nàng lập tức buông tay không những thế rùng mình một cái.

"Ách. . . . . . Xin hỏi tiểu công tử, ngài thích vị cô nương?"

"Cái này a. . . . . ."

Oa! Trước mắt đứng 5, 6 vị cô nương, cao thấp mập ốm tất cả đều có, mà họ đều chung một điểm chính là đều. . . . . . thiếu vải! Ừ. . . . . . Tựa như mấy Tân Lang Tây Thi* ở Đài Loan

*là những cô gái ăn mặc khêu gợi bán trầu cau và thuốc lá trong các quầy dọc đường tại các thành phố ở Đài Loan

"Mấy vị đại tỷ cũng có thể nói tuyệt sắc. . . . . . Ừ. . . . . . Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn có lẽ chính là hình dung mấy vị đại tỷ." Nhan Thiểu Chân nịnh bợ, lấy lòng một phen, vài vị cô nương tâm đều nở rộ, cười như hoa , mà Đằng Minh nghe lại cảm thấy buồn cười.

Mấy người trước mắt này tư sắc nhiều lắm là chỉ có thể coi là tạm tạm mà thôi, nhìn không giống như lời Hải Đường đã nói.

Thấy vẻ mặt Đằng Minh xem thường, nàng gõ gõ tay của hắn, ngón tay ngoắc ngoắc muốn hắn kê lỗ tai tới đây.

Mà Đằng Minh cũng rất phối hợp, nàng dựa vào hắn rất gần, hương thơm nhàn nhạt của nữ nhân xông vào cánh mũi hắn, cái loại mùi vị ngọt ngào đó làm hắn cơ hồ nghĩ đưa tay đem nàng ôm vào trong lòng.

"Chớ hoài nghi, ta nói chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn nghĩa là —— cá nhìn thấy sẽ lập tức trợn trắng bụng, Nhạn nhi vốn là bay trên trời nhìn thấy lại đột nhiên rớt xuống; hoa họ thấy sẽ khô héo, còn nguyệt sẽ. . . . . ."

"Đủ rồi, ta hiểu rõ ý tứ của nàng." Hắn giờ mới hiểu được ý tứ trong của lời nói nàng, quả nhiên là rất khác người.

"Rất tốt, đủ cơ trí, thụ giáo nhanh."

"Có thể để cho chúng ta hầu hạ tiểu công tử được không?" Miệng lại ngọt, người vừa lại dáng dấp tuấn tú. . . . . . Mấy người các nàng thật coi trọng Nhan Thiểu Chân.

"Tú bà, chúng ta muốn gặp Liễu cô nương."

"Nguyên lai là muốn gặp Vân Yên đó a! Đi, đi nha. . . . . ."

Vừa nghe đến là tới thấy đến "Chiêu bài" kỹ viện các nàng, mấy kỹ nữ trong nháy mắt cảm thấy không đùa nữa, lập tức giải tán.

"Vân Yên á. . . . . . Chỉ cần là Đằng Thiếu Bảo Chủ muốn gặp Vân Yên chúng ta, nàng lúc nào cũng có mặt. Đằng Thiếu Bảo Chủ, bên này mời." Nàng quay đầu nhìn Nhan Thiểu Chân, "Tiểu công tử, có muốn hay không. . . . . ."

"Không không không. . . . . ." Nhan Thiểu Chân lắc đầu một cái, "Tú bà, ta là đi cùng đại ca Đằng Minh, " nàng lập tức bắt được tay Đằng Minh, chỉ sợ bị bài trừ không cho thấy Vân Yên.

"Đại ca, đại ca, ta nói đúng chứ? Vậy thì ngươi thật không có lương tâm, muốn chính mình tự đi gặp Vân Yên cô nương sao?"

"Tú bà, nàng là đi cùng ta."

"Đúng vậy! Như vậy mới coi là đại ca kết nghĩa của ta!"

Đằng Minh mở miệng, không hề cho tú bà xen vào, tú bà chỉ có thể tươi cười đem hai người dẫn vào trong phòng Liễu Vân Yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play