Hắn nghĩ là đến Việt Nam để kiếm vợ à? Hay giống như Hoàng đế tuyển phi tần, nhìn vừa mắt liền mang đến thị tẩm?
"Tại sao?" Đằng Minh trầm giọng hỏi.
"Chúng ta không có tình cảm nào cả. Nếu gả cho công tử, hôn nhân của ta sao có thể hạnh phúc mỹ mãn?" Nhan Thiểu Chân nói như chuyện "đương nhiên" ,
nhưng khiến người nghe được lại ngây người.
Đây là cổ đại, hôn sự chỉ cần có lời của mối mai là được, không cần tình cảm gì, muốn bồi
dưỡng tình cảm có thể sau khi gả đi thì ở trên giường mà bồi dưỡng.
"Tiểu thư. . . . . ."
"Hải Đường!" Vi Phúc khó chịu quát giận, lúc trước mặc dù Hải Đường hay tùy hứng, nhưng cũng sẽ không nói ra loại lời kinh thế hãi tục này.
"Sao tiểu thư lại trở nên như thế" Ông quát Tiểu Hỉ, Tiểu Tước.
"Lão gia, hơn một tháng trước, tiểu thư ngồi trên bàn đu dây té xuống đụng đầu, mới trở nên như vậy. . . . . ."
"Ngụ ý của Hải Đường cô nương chính là bồi dưỡng tình cảm?" Đằng Minh hỏi.
"Muốn ta gả cho công tử, ít nhất cũng phải như vậy!" Xem ra, hắn vô cùng kiên trì muốn kết hôn nàng, Nhan Thiểu Chân đành phải vùng vẫy.
"Tốt, vậy mời Hải Đường cô nương đến Long Đằng bảo làm khách, cùng tại hạ bồi dưỡng tình cảm được không?"
"Không được!"
Biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Đằng Minh, Vi Phúc dùng sức gật đầu,
"Được, đương nhiên được. . . . . . Hải Đường, lát nữa con chuẩn bị đồ
đạc theo Đằng Thiếu bảo chủ trở về Long Đằng bảo." Ngộ nhỡ Hải Đường
chọc giận Đằng Minh khiến hắn bực tức rời đi, thì sẽ chịu tổn thất rất
lớn mất!
"Cái gì...." Bảo nàng đi chuẩn bị đồ đạc, ngoan ngoãn đi với hắn sao?"Cha. . . . . ."
"Tiểu Hỉ, còn không mau đi giúp tiểu thư chuẩn bị đồ đạc."
"Vâng. . . . . lão gia."
"Hừ!" Nhan Thiểu Chân dùng lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, "Đi đi, Tiểu Hỉ! Còn
đứng ở chỗ làm cái gì. . . . . ." Nàng đi qua bên cạnh Đằng Minh, "Xem
như ngươi lợi hại ——"
"Hải Đường cô nương quá khen." So với Nhan Thiểu Chân đen sì cả mặt, ngược lại Đằng Minh rất dương dương tự đắc.
"Nếu quả thật công tử dám lấy ta, vậy Long Đằng bảo của công tử tuyệt đối sẽ náo loạn, ta đếm tới ba cho ngươi cơ hội đổi ý."
"Đằng mỗ rất kiên trì."
"Ngươi được lắm."
---- ---- ---- ----
"Bên ngoài hiện tại ra sao? Tình hình như thế nào?"
Muội muội Hải Đường không phải yêu Đằng Minh đến chết sao? Nhìn Bách Hợp khi nãy khóc lóc đau khổ thê thảm đến thế, vậy cứ gả nàng đi có phải tốt
hơn không?
Phiền, phiền, quá phiền!
Nàng cầm khăn trùm màu hồng bắt đầu chuẩn bị quần áo, xếp từng bộ một, càng xếp nàng càng khó
chịu, gói kỹ bọc quần áo xong rồi vứt xuống.
"Hiện tại, tình hình như thế nào. . . . . . nghĩa là sao ạ?" Tiểu Hỉ không dám trêu chọc Nhan Thiểu Chân, nhút nhát hỏi.
"Chính là ở bên ngoài đó!" Nhan Thiểu Chân dùng ngón tay trỏ chỉ bên ngoài hầm hừ, "Vị ôn thần kia đi chưa!"
"Ôn thần? À! Đằng Thiếu bảo chủ đúng không?" Nàng nhớ ra rồi, tiểu thư nãy
vừa kêu Thiếu bảo chủ là ôn thần, "Khi nãy không phải lão gia đã bảo
tiểu thư đi cùng với Thiếu bảo chủ sao, vậy nên có lẽ ngài ấy đangđợi
tiểu thư đến!"
Tức chết, tức chết. . . . . . Người muốn lại không phải là nàng, sao gả người muốn đi!
Không được, nàng không thể cứ như vậy mà ngồi chờ chết, "Tiểu Hỉ, cửa sau ở chỗ nào?"
Sau ba phút luống cuống, Nhan Thiểu Chân chợt hỏi.
"Cửa sau?"
"Đúng a! Chính là ta cùng các ngươi chuồn êm đi ra ngoài cửa sau." Nếu không có người dẫn đường thì rất khó tìm được cửa sau.
"Tiểu thư, người vô duyên vô cớ tìm cửa sau làm gì?" Tiểu Tước đứng ở một bên, bắt đầu sợ hãi.
"Trốn người đấy!" Cái mặt ngây ngô, nhìn là biết nghe không hiểu, "Ta nói ta muốn chạy trốn."
"Cái gì? Tiểu thư, vậy không được đâu , lão gia sẽ rất tức giận , tiểu thư
ngàn vạn lần không thể làm như vậy, nô tỳ van cầu người. . . . . ." Đến
lúc đó tiểu thư dù không có việc gì, người chịu roi tuyệt đối sẽ là bọn
họ.
"Thật uất ức, ta thường ngày đối đãi các ngươi không tệ, ăn
hương uống lạt tất cả đều không thiếu. Bây giờ có chuyện, thế mà các
ngươi lại không chịu giúp ta! Ta hỏi lại lần nữa, các ngươi có chịu dẫn
ta đi cửa sau hay không?" Nàng bi phẫn lên án nha hoàn vô tình vô
nghĩa.
Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, được rồi! Theo tiểu thư đi vậy ! "Tiểu Tước dẫn người đi! Tiểu thư."
"Ngoan, giờ không còn sớm lắm." Nàng hài lòng cực kỳ, không uổng công nàng nỗ
lực bồi dưỡng hai người bọn họ trở thành tâm phúc của nàng, hiện tại rốt cuộc có chút chỗ tác dụng.
"Hải Đường cô nương thật hăng hái, thích đi cửa sau."
Nhan Thiểu Chân vừa mới đi qua vườn hoa, còn chưa nhìn thấy cửa sau, trước hết gặp được ôn thần.
"A! Ha ha! Người nào thích đi cửa sau a! Ta là tới ngắm hoa , phụ thân ta
tốn bạc vô số để tạo ra hậu hoa viên, ta tại sao có thể không hảo hảo
thưởng thức, thưởng thức đây?" Nhan Thiểu Chân cười nhạt .
Nàng
thật hoài nghi Đằng Minh không phải người mà là thần, thế nhưng có thể
liệu đến nàng muốn từ cửa sau chuồn êm."Dám hỏi Đằng Thiếu bảo chủ, cũng là đến thưởng thức hậu hoa viên sao?"
"Không, tại hạ đang chờ người."
"Chờ người?"
Chờ ai à? Nhan Thiểu Chân nhìn chung quanh, nơi này bình thường không có người sẽ đến.
"Đúng vậy, tại hạ đang chờ Hải Đường cô nương."
"Tại sao ở chỗ này chờ ta?"
"Bởi vì Hải Đường cô nương từ trước đến giờ đều có nhã hứng thích đi cửa
sau, tại hạ lo lắng không ở nơi này chờ Hải Đường cô nương, có thể vì
vậy cùng người vô duyên."
"Ngươi nói loạn cái gì, ta làm gì có
nhã hứng đi cửa sau rồi, nếu không phải vì muốn. . . . . . Không không. . . . . ." Phát hiện mình nói hố, Nhan Thiểu Chân vội vàng vòng vo lời
nói."Ta không phải mới vừa nói qua, ta là muốn tới thưởng thức cảnh trí
hậu hoa viên."
"Có thể để tại hạ đi cùng hay không?" Hắn không
muốn chọc phá lời nói bịa đặt của nàng, chẳng qua là đi dạo cái hậu hoa
viên, có cần thiết vác bọc quần áo sao?
"Không cần, ta thấy được ngươi cũng không nghĩ thưởng thức cảnh trí hậu hoa viên rồi, đi thôi!"
"Đi? Hải Đường cô nương là cùng tại hạ nói chuyện sao?" Thật làm cho hắn thụ sủng nhược kinh, hắn cho là nàng từ trước đến giờ đều không muốn nhìn
hắn.
"Đúng a! Chẳng lẽ còn cùng quỷ nói chuyện à? Ngươi không
phải là muốn mời ta đến Long Đằng bảo các ngươi làm khách sao? Thế nào?
Đổi ý nữa à?"
Bồi dưỡng tình cảm á!
"Dĩ nhiên không phải, Hải Đường cô nương, mời."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT