Tự nhiên cảm thấy bí
bách,bầu không khí trong biệt thự sao lại ngột ngạt tới vậy?
Anh chẳng thể tập
trung vào công việc vì cứ cảm thấy trong lòng thật khó chịu như thiêu thiếu cái
gì đó…
Ken duỗi tay ra phẩy
phẩy mấy cái vào mặt mình mong có chút gió mà dường như vẫn chưa đủ.
Anh với tay ra phía
trước,dùng sức đẩy mạnh hai cách cửa sổ sang hai bên để có thể tận hưởng một
chút khí trời,làm việc mà cứ ngột ngạt thế này thì còn đâu hứng thú nữa.
Thở mạnh ra một
hơi,anh đặt hai khửu vứng chãi trên mặt bàn để các ngón tay đan vào nhau rồi
anh tựa cằm lên theo một thói quen nhất định.
Nhìn từng con số chạy
chạy trên màn hình laptop đôi long mày anh khẽ nhíu lại…kiên trì ngồi thêm một
lúc…
Vẫn không thể tập
trung được vào công việc,đầu óc anh như đã lạc đi đâu mất rồi,mặc dù gió lùa
qua khung cửa sổ tạp thẳng vào mặt anh không hề ít nhưng Ken vẫn có cảm giác
ngột ngạt khó tả.
Đưa tay lên vùi mạnh
đầu làm mái tóc của anh bỗng hỗn độn lạ thường.
Duỗi thẳng bàn tay ra
ôm lấy một nửa khuôn mặt,mắt anh khép chặt,bờ môi mỏng cương nghị mở he hé...
Như thể đang suy nghĩ
một điều gì đó…bất ngờ anh đưa tay lên đập mạnh chiếc laptop gập nó một cách
tàn bạo.
Không nghĩ ngợi
thêm,Ken di chuyển xe lăn ra khỏi phòng…
Anh phải đi để tìm
kiếm niềm vui,niềm cảm hứng công việc…
Gần đến căn phòng cần
tới,anh lăn bánh chậm dần chậm dần rồi dừng hẳn…
Yên tĩnh lạ thường!Chẳng
cần căng hết cả vành tai ra cũng có thể nghe rõ tiếng gió thổi…Zami đang làm gì
mà chẳng có một chút động tĩnh gì vậy?
Ken xoay bánh xe tiến
tiếp vào phòng,tim anh bất ngờ đập mạnh một cái thay cho dự cảm chẳng lành…Anh
lăn xe vào hẳn trong phòng,ánh mắt anh lướt qua một lượt căn phòng rồi bất chợt
dừng hẳn tại một điểm.
Từng đường nét trên
khuôn mặt anh cuối cùng cũng có thể thoải mái dãn ra rồi,nhìn cô ngủ ngon thế
này anh cũng an tâm được phần nào…
Khoan đã…anh đang
nghĩ cái quái gì trong đầu vậy?An tâm cái con khỉ gì thế?Vớ vẩn…
Ken phủ nhận những
cảm nhận điên rồ đang bùng phát trong cơ thể,từ nhịp tim đến đường nét trên
mặt,tất cả mọi thứ…chắc chắn là sai lầm rồi.
Lại một lần nữa anh
đưa tay lên vò mạnh tóc mong cho những suy nghĩ hoang đường kia biến mất nhanh
chóng…
Bật chợt…một giọt mồ
hôi lăn dọc từ da đầu xuống má…vẻ mặt nhăn lại đau đớn,hai cách tay bỗng ôm
chặt lấy bản thân.
Điểm lạ thường
này...làm Ken không thoát khỏi sự nghi ngờ…
Zami đang gặp ác mộng
sao?Mồ hôi túa ra như mưa,vẻ mặt đau đớn quằn quại thế này…mà lại thật quen
thuộc…hình như là…À…đúng rồi,hôm qua,chính xác là đêm qua anh đã thấy được vẻ
mặt này của cô…anh vẫn nhớ rõ…
Chỉ có hai từ để hình
dung hết toàn bộ…đau mà nhục…!
Tính sẽ rời khỏi phòng
nhưng…tâm anh đã nhanh chóng chon chặt ở đây mất rồi,cứ mỗi lần quay lưng là
anh lại không đành lòng…như có lực hút nào đó bắt anh ở lại…bên cô…
Sau một hồi đắn đo
suy nghĩ chọn lựa,cuối cùng anh cũng quyết định lăn xe tới gần giường cô mà
trong đầu anh luôn tự biện minh những lí do hết sức dở hơi…
Nuốt một ngụm nước bọt,anh dơ tay lên dần dần tiến
về phía cô…Có thể là cô bị ốm mới toát nhiều mồ hôi thế này…
Ngay đúng lúc tay anh
sắp sửa chạm vào trán cô thì…một tốc độ ánh sáng…
“Rắc…”.
Zami bỗng mở to hai
mắt bật dậy bắt lấy cổ tay anh bóp chặt vặn một vòng,tay kia nắm chặt dơ cao
lên chuẩn bị giáng xuống mặt anh một đấm…
Bàn tay to khỏe của
anh?Vừa bị một cô gái không biết một chút võ thuật vặn một đường?
Với anh…cái vặn tay
này cũng chỉ như kiến đốt,không đáng quan trọng nhưng cái làm anh ngạc nhiên
nhất vẫn nằm ở sức mạnh phi thường của cô…và tư thế chuẩn bị cho anh ăn đấm
này…thật kì lạ!
Nhìn chằm chằm vào
mặt cô,Ken hạ ánh mắt xuống nhìn cánh tay mình bị cô nắm chặt nhẹ giọng hỏi:”Đã
thả tay tôi ra được chưa?”.
Sau khi nhận thức
được việc làm không đúng đắn của mình,Zami ngượng ngùng thả tay anh ra,thu lại
nắm đấm chuẩn bị giáng xuống.
Cô chẳng biết phải
đối mặt với anh thế nào,chỉ lơ đãng nhìn sang chỗ khác…nhưng rồi chợt phát hiện
ra điều gì đó…
Cô bỗng quay phắt
sang nhìn chằm chằm vào mặt anh,tay dơ lên chỉ thẳng vào mũi anh:”Anh vào đây
bằng cách nào?Đừng bảo là anh giữ chìa khóa phòng này nhé”.
Ken nhíu mày nhìn cô
một lúc rồi quay mặt sang chỗ khác bật cười thành từng tiếng nhẽ,rồi rất nhanh
chóng chưa kịp để cô phản ứng anh đã quay mặt lại nhìn cô chăm chú…
Ánh mắt này là ý gì
chứ?
“Là do em bất cẩn
không đóng cửa phòng nên tôi mới vào được thôi”.
“Tôi…sao có thể…?”_Cô
há to mồm trợn tròn mắt chỉ tay vào mặt mình,đôi mắt đang nhìn anh cũng được nâng
lên đủ tầm nhìn tới cánh cửa…đúng là nó chưa khóa thật…
“Sao thế?”_Một loạt
biểu cảm trên khuôn mặt Zami từ ngỡ
ngàng đến hiểu rõ đầu đuổi đều được vinh dự lọt vào tầm mắt anh,điều đáng nói
hơn là nhìn cô thế này anh lại thấy vô cùng buồn cười…mà chính bản thân anh
cũng chẳng hiểu sao?
Cô hạ tầm mắt xuống
nhìn anh,một lần nữa ngại ngùng lơ đãng nhìn ra chỗ khác…
Haizzz sao cô có thể
bất cẩn tới mức này cơ chứ?
Từ trước tới giờ cô
vốn luôn đề cao cảnh giác kể cả chuyện nhỏ nhất,vậy mà đi ngủ cô lại quên khóa
cửa phòng…trời ạ!
Nếu là một năm về
trước,nếu còn là người nắm quyền lực tối cao như vậy mà để sơ xuất thế này thì
chỉ còn nước đập đầu vào bồn cầu mà chết thôi !
Trong vô thức,Ken
không nhịn được liền đưa tay lên quyệt những giọt mồ hôi nhớp nháp trên trán
cô,cử chỉ nhẹ nhàng như nâng niu một báu vật vô giá.
Zami giật mình nhưng
không kịp phản ứng,chỉ lùi người về phía sau,ánh mắt cảnh giác nhìn bàn tay ma
quỷ của anh…
Thằng cha này?Đừng
bảo định vào phòng dở trò sàm sỡ nhưng không thành công liền sàm sỡ trực tiếp
trước mặt cô đó nha…
Zami bĩu môi một tay
dơ lên tạo khoảng cách tay kia đặt ngang trước ngực,đôi mắt đầy sự cảnh giác
nhìn bàn tay ma quỷ kia…
Ken hơi ngạc
nhiên,não anh bắt đầu hoạt động rồi anh bật cười thành tiếng nhẹ,trầm giọng
nói:”Em yên tâm…tôi sẽ không làm gì em đâu”.
Lời nói rõ ràng là
trấn an tinh thần đối phương nhưng tay anh vẫn ngoan cố không chịu khuất phục
trước cô.
Cảm xúc của Zami chưa
kịp tuôn trào,trong lòng vừa mới nghĩ ngoài mặt này anh còn có mặt khác tốt hơn
nhưng…anh lại thản nhiên dập tắt ngay cái suy nghĩ đó còn chưa kịp hình tahfnh
trong đầu cô bằng một câu nói:”Em không cao giá tới mức được tôi chạm vào thế
đâu”.
Lời lẽ này…là đang
đùa…hay đang mỉa mai cô đây?
Bỗng!Sự việc ngày hôm
qua lại như một đoạn phim ngắn quay chậm hiện lên trong đầu cô…
Ken tuy ngồi xe
lăn,chân còn yếu nhưng…sức mạnh của anh tuyệt nhiên không giảm sút,chỉ trong
vài giây ngắn ngủi anh có thể dồn cô vào tường và làm cô bất động ngay tại chỗ.
Cô vẫn còn nhớ rõ…anh
đã hờ hững buông lời xúc phạm cô như thế nào…cô đã hận bản thân tới mức nào mà
phải dồn sức bảo vệ lòng tự trọng của bản thân…cô đã phải chịu đau đớn thế
nào…cô đã ngồi trước mặt anh nhục nhã như thế nào…
Vậy mà cho đến bây
giờ?Anh vẫn chưa thôi ý muốn xúc phạm cô sao?
Đanh mặt lại,Zami
lạnh lùng nhìn trân trân vào đôi mắt trước mặt,cô nhếch mép nhả ra từng
lời:”Vậy bàn tay kia….có thể bỏ xuống được chưa?”.
Ken nhìn cô,anh nhìn
rõ từng đường nét cả ánh mắt thay đổi chỉ trong vài tích tắc của Zami,lòng
không khỏi cười thầm…
Đây!Niềm vui của anh
cũng trỗi dậy được rồi.
Không những không
nghe theo lời cô,anh còn chủ động đưa tay lại gần trán cô nói một câu chẳng
biết là giả hay thật:”Tôi chỉ muốn lau mồ hôi cho em thôi mà.Sắc mặt em có vẻ
không được ổn cho lắm,có cần đi bệnh viện không?”.
Ý gì đây?Vừa đấm vừa
xoa?Vừa xúc phạm cô xong mà đã có thể nói năng ân cần vậy sao?
Zami gạt tay anh ra
lùi lại phía sau nhanh chóng quyệt mấy giọt mồ hôi trên trán rồi nhìn anh lạnh
lùng trả lời:”Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi ổn,không cần đi bệnh viện làm gì”.
Tưởng chừng nghe xong
câu trả lời từ cô anh sẽ lặng lẽ ra ngoài nhưng…Ken vẫn một mực lì lợm ngồi
đây,hơn nữa còn nhìn cô với ánh mắt vô cùng thích thú.
Bị nhìn chăm chú như
vậy khiến cô không khỏi bực bội,dù rất muốn im lặng nhưng cô vẫn phải lên tiếng
để chấm dứt hành động kì quái của ai kia:”Còn chuyện gì nữa không?Nếu không còn
thì anh làm ơn đi ra ngoài hộ tôi,tôi muốn nghỉ ngơi”.
Ken vẫn nhìn cô,khác
với lần trước,anh không im lặng nữa mà thay vào đó anh đã mở miệng nói ra yêu
cầu của mình:”Tôi muốn đi dạo…liệu có được không?”.
Zami nhìn anh,mím môi
một chút,cô kiên quyết từ chối:”Xin lỗi!Hôm nay tôi thực sự rất mệt,để lúc khác”.
“Thực sự không thể
sao?Ở trong biệt thự rất ngột ngạt,tôi không thể tập trung làm việc được”_Ken
ngoan cố vẫn muốn hỏi lại cô thêm một lần nữa.
Là ai,dù là người con
gái nào đứng trước vẻ đẹp của Ken hơn nữa anh lại chủ động yêu cầu thì không ai
có thể từ chối được…
Nhưng…Zami khác…cô là
động vật máu lạnh,là người con gái đặc biệt nhất,khác lạ trong số những người
con gái đó…
Đương nhiên,việc từ
chối anh đối với cô quá đơn giản,nhắm hờ hai mắt lại,Zami mệt mỏi trả lời:”Không”.
Ngồi nhìn cô một
lúc,cuối cùng anh cũng miến cưỡng xoay bánh đổi hướng di chuyển…Bây giờ,chỉ chờ
phép màu sẽ đến thôi…
…
“Chờ tôi thay quần áo
một chút”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT