Mãi mãi chẳng thể
mang em về…chẳng thể nâng niu em như báu vật ngàn năm vô giá…”.
“Tổ sư…đêm hôm còn em
em anh anh cái quái gì thế?”_Zami bực mình nói với giọng ngái ngủ…
Tưởng rằng âm thanh
làm phá vỡ giấc ngủ của cô sẽ nghe thấy tiếng cô mà im lặng ai ngờ…hình như
đúng lúc đến đoạn điệp khúc…
“Anh vẫn mãi yêu em…
Trọn đời trọn kiếp…
Em vẫn luôn sống
trong tim…”.
Zami bực mình hất
tung chăn tung gối cầm lấy cái điện thoại…cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân đã
phá tan giấc ngủ ngon của cô…chiếc điện thoại láo toét này…Cô định theo thói cũ
phi vào tường đập nát nó thì bất ngờ đập vào mắt cô là một dòng chữ…cái tên
quen thuộc ấy…
Cô tỉnh cả ngủ…không
chậm trễ mà bắt máy:”Yin à?Đêm hôm gọi có chuyện gì hả?”.
“Bây giờ?Sân bay?”…
3h sáng tại sân bay…
“A…Bộp…bộp…”_Người
con gái xinh đẹp đáng yêu với bộ váy ngắn đen…có điều…trông cô lúc này thì có
vẻ không được bình thường cho lắm…
“Sao ở đây lắm muỗi
thế nhỉ?A…bộp…chết cha mày nhé,hút máu của tao là không có kết quả tốt đâu”_Yin
mắt sáng rực lên khi vừa thấy con muỗi thoi thóp thở trên bắp tay cô…Rồi ánh
mắt cô bị thu hút bởi một luồng ánh sáng kì lạ…ngẩng mặt lên một hình bóng quen
thuộc…
“A!Zami…”_Từ đằng xa
xa loáng thoáng bóng dáng Zami đi đến…Yin như bắt được vàng chạy đến chỗ cô.
Vừa thấy rõ mặt mũi
cô Yin đã nhảy bổ vào ôm hôn như người chết sống lại:”A!...Tao nhớ mày quá…con
bạn xinh đẹp…”.
Cô ôm một lúc rồi
buông Zami ra,Zami chưa nói được lời nào Yin đã tự ý đưa tay lên véo một phát
thật mạnh vào má cô…
“Á…sao má mày mềm
vậy?Sờ thích hơn nhiều…có phải nhà mày mới ra kem dưỡng da mới không?”_Yin cười
tươi nhìn cô…Bàn tay còn đặt trên má Zami chưa có ý định buông ra thì đã bị
Zami thay cô hất ra kèm theo một giọng nói lạnh lùng:”Từ trước tới giờ…có bao
giờ tao dùng mĩ phẩm à?”.
Cô nhíu mày rồi ánh
mắt vô tình di chuyển xuống làn da ửng đỏ của Yin,ngoài mặt cố tỏ ra lạnh lùng
nhưng câu hỏi lại là sự quan tâm rõ mồn một:”Làm sao thế?”.
“Hả?”_Yin ngây thơ
“hả”một câu rồi theo ánh mắt cô nhìn xuống dưới cánh tay ngọc ngà của mình…nhìn
cánh tay trắng nõm bị phủ một màu đỏ nhẹ cô cười xấu hổ,không dám nhìn Zami mà
cứ cúi gằm mặt xuống đáp:”À…muỗi đốt…”.
Đôi lông mày hơi nhíu
lại,khóe môi rất nhanh cong lên thành một đường hoàn mĩ…Zami nghe xong không
những không thương xót thay đôi tay bạn mà còn khoanh tay làm dáng vẻ thờ ơ
hững hờ nói mỉa một câu:”Yin mà cũng có ngày bị muỗi đốt à?”.
Cô xoa xoa bắp
tay,nâng tầm nhìn lên trừng lớn mắt nhìn Zami bĩu môi:”Mày không bắt bẻ được
một câu là giây sau mày chết à?”.
Rồi Yin lại cúi đầu
xuống nhìn cánh tay ngọc ngà của mình suýt xoa không thôi…
Mải nói chuyện bây
giờ Zami mới để ý thấy xung quanh chỉ có mỗi hai cô,kiễng chân lên một
chút…đằng xa xa cũng lưa thưa vài người…
“Trốn nhà?”_Bỗng dưng
Zami phọt ra hai từ chẳng có đầu có đuôi,mắt vẫn nhìn quanh sân bay.
“Ừ…”_Yin theo phản xa
đáp vì đầu óc cô vẫn đang tập trung vào cánh tay đang chi chit vết muỗi đốt…:”Hả…Sao
mày biết…”_Yin sau khi định hình được bất ngờ ngẩng đầu lên trố mắt nhìn cô
hỏi…
Zami không nói gì chỉ
nhếch mép lên một chút hỏi Yin một câu không liên quan cho lắm:”Có muốn bị muỗi
đốt tiếp không?”.
Yin đờ mặt ra,mắt
nhìn chăm chú vào ánh mắt Zami như bị thôi miên thật thà trả lời:”Không”.
Zami hơi nhíu mày
nhếch một bên mép lên ra vẻ hài lòng,tay phải dơ lên trước mặt Yin búng một
phát từ phải sang trái rồi quay gót bước đi chỉ để lại hai chữ ngắn gọn mà xúc
tích:”Đi thôi”.
…”Ơ”_Yin giật mình nhanh
chóng đuổi theo bước chân Zami,cô không muốn bị bỏ rơi ở đây đâu…nhiều muỗi
lắm…:”Đợi tao với…”.
Chiếc xe BMW sang
trọng đắt tiền…là ước mơ của bao kẻ ăn trộm ăn cắp nhưng…có vẻ như…cả tốc độ
lẫn chủ nhân của nó…chẳng ai có lá gan lớn để động vào…
“Vù…”.
Vào đêm tối,một chiếc
siêu xe như làm chủ đường phố tự ý lao với tốc độ không thể coi thường…gió khẽ
lùa vào khiến mái tóc hai người con gái hỗn độn.Ánh trăng bên ngoài chiếu vào
càng tăng thêm vẻ mờ ảo quyến rũ…
Một âm thanh bất ngờ
vang lên…:”Nụ cười của anh như ánh nắng ban mai…chỉ cần là nụ cười của anh em
sẽ không bỏ lỡ một lần…chỉ cần người đó là anh…em sẽ không quên nụ cười đó…”.
“Câm miệng…”_Zami
lạnh nhạt phun ra hai từ…màng nhĩ của cô thực sự hết sức chịu đựng nổi rồi…
Yin mất hứng quay
sang trừng mắt với cô bất mãn chu môi lên cãi:”Tao bay cả tối mệt mỏi mà hát
một tí mày cũng không cho là sao?”.
Zami nhìn thấy không
giận mà chỉ cười lấy tay trực tiếp bóp mõm Yin lại bắt đầu khoe thế mạnh:”Mệt
mỏi?Mệt thì cái mồm này nên nghĩ ngơi mới đúng”.
“Á…đau..”_Yin ôm
miệng kêu rên lén lút lườm cô một cái…Cái con bạn quái dị này…lúc nào cũng mạnh
tay như thế,kể cả bạn thân-là cô đây cũng không nương tay đúng là…một thời làm
mưa làm gió trên giang hồ…
“Dạo này làm ăn thế
nào?Có tốt không?”_Zami lạnh nhạt quan tâm hỏi,đôi mắt sắc xảo đảo quanh đường
lớn.
“Hả?”_Yin giật mình
tim như nhảy bay ra khỏi lồng ngực bởi câu hỏi không rõ đầu đuổi của cô,dù cũng
biết trước được đến 97.5% nhưng cô vẫn giả vờ ngu ngơ mong rằng suy đoán của
mình sai:”Làm ăn?Cái gì?”.
Đôi long mày của Zami
hơi nhíu lại một chút,làm bạn lâu năm Yin không khó nhìn ra vẻ không hài lòng
sâu thẳm trong đáy mắt Zami…định lên tiếng thì Zami lại còn nhanh hơn cô một
bước…mà ngôn từ phát ra từ miệng Zami càng làm cô thêm giật mình:”Tổ chức của
mày?Dạo này làm ăn có tốt không?”.
Đây có phải Zami cô
quen không vậy?
Chỉ có 1 tháng không
gặp nhau mà sao nó thay đổi nhanh như chong chóng vậy?
Kiên nhẫn hỏi lại một
lần nữa?Đây vốn không phải phong cách của con bạn cô…Điều này kinh thiên độc
địa thật khiến Yin phải lo lắng không ít…
“Sao vậy?Trả lời đi
chứ?”_Thấy Yin cứ nhìn mình chăm chú như người ngoài hành tinh thì Zami không
khỏi cảm thấy có chút ngượng mà nghiêm giọng lên tiếng.
“À…tốt vẫn tốt”_Yin
gật đầu gật lên tục như một sự khẳng định nhưng nó vẫn ẩn chứa một chút gì đó
giả dối…
“Thật vậy sao?Sao tao
thấy tổ chức của mày chậm như rùa bò vậy?Lúc nào cũng giữ nguyên vị trí,không
thể tiến thêm bậc nữa à?”_Zami nói vừa như khinh miệt lại cũng có một chút vẻ
quan tâm đằng sau.
“À…”_Yin chẳng biết
nói thế nào chỉ cười trừ…làm sao mà tiến thêm được bậc nữa?Mất át chủ bài rồi
thì…tiến thêm chỉ còn đường chết!
“Cảm ơn”_Do không cẩn
thận va phải ghế sofa nên Zami ngã xuống đất,nửa thân dưới trên ghế nửa thân
trên đập mạnh xuống sàn đá cẩm thạch lạnh băng nhưng mới thế cũng chẳng ăn thua
với con người da làm bằng đồng như cô.
Cô lấy đúng tư thế
đứng dậy,cố gắng nhỏ giọng hết cỡ để cảm tạ người đã quan tâm hỏi thăm
mình.Quay gót tính bước vào phòng…
“Người nào đó?Quan tâm?”.
Cô vẫn bình tĩnh từ
từ quay lưng lại,một bóng dáng cao lớn sừng sững xuất hiện trước mặt cô…
Zami sẵn bản tính
lạnh lùng nhiều chuyện bất ngờ cô đã trải qua nên cũng chẳng mấy giật mình,chỉ
đưa tay lên bật công tắc đèn ngay cạnh đấy để nhìn rõ nét mặt không vui của Ken
hơn…
Anh khoanh tay trước
ngực đưa mắt nhìn lên đồng hồ trên tường…rồi lại nhìn cô không vui
hỏi:”Em?4h?Tại sao bây giờ mới về nhà?”.
“…”_Zami im lặng
chẳng biết nói gì…nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định nhìn anh không chịu chùn
bước,chỉ cần bản tính kiêu ngạo trong cô trỗi dậy thì ngay cả chết Zami vẫn tự
tin bình tĩnh…
“Em có biết tôi ngồi
đây chờ em từ 2h50 rồi không?”_Ken một lần nữa lên tiếng,giọng rõ ràng vẻ không
vui với thái độ cùng cạch xử xự của cô…ít ra đi đêm cũng phải xin phép một
tiếng,về gặp anh cũng phải xin lỗi một tiếng.Đây cứ im lặng nhìn anh?Thách thức
tính kiên nhẫn của anh à?
Zami nghe câu này mới
cô phản ứng,dơ tay lên chỉ vào mặt Ken rồi lại chỉ vào mặt mình nhắc lại câu
Ken vừa nói:”Anh?Chờ tôi từ 2h50?”.
“Chính xác”_Anh gật
đầu kiên định,hai tay vẫn lạnh lùng khoanh trước ngực.Ánh mắt dỗi theo từng cử
chỉ động tĩnh của cô,anh thật muốn hiểu rõ tâm tư người con gái này…cô quá mức
bí ẩn…cái gì cũng không biểu lộ ra ngoài…là đàn ông mà khai phá tính cách một
cô gái anh cũng không làm được thì thật mất mặt…
Zami nghe xong lại
rất nhanh thay đổi thái độ thành khinh miệt nhếch mép nói vài chữ:”Thế ra là đã
biết tôi đi từ trước rồi?Thế mà còn bày đặt hỏi này nọ”…Vừa nói hết câu cô đã
quay gót bước đi bỏ về phòng mà không để anh nói…
Nhưng nào đâu anh đã
cho cô đi dễ dàng như thế?
Ken dường như bị sự
thờ ờ của cô chọc giận,từ trước đến giờ chưa có người con gái nào dám vô lễ với
anh như thế…cô thì càng không thể…
Anh bắt lấy tay cô
siết chặt không nói câu gì dùng lực kéo cô lại…
Zami vốn rất nhạy
cảm,cũng chuẩn bị trước được phần nào tâm lí khi thấy anh siết chặt cổ tay cô
nên tuy lực kéo mạnh nhưng Zami vẫn chống cự được để người mình không ngã vào
người anh…Cô đã có người yêu rồi…nhất định không thể tiếp xúc quá thân mật với
chàng trai khác !
“Sao vậy?”_Ken không
khó nhìn ra sự cảnh giác trong ánh mắt cô,cùng với hành động tạo khoảng cách
này khiến anh cũng hiểu được đầu cô đang nghĩ gì…
Sự phản kháng của cô
khiến anh đã bực lại càng bực thêm…không để cô kịp thở anh đã ẩn cô sát vào
tường.
Siết chặt hai cổ tay
cô không cho cô có cơ hội lội ngược dòng…
“Chạm môi cũng đã
chạm rồi ! Cảm thấy áy náy thì bây giờ cũng đã muộn rồi”_Ken nhếch mép khinh
miệt nói một câu.
Zami hơi nhếch
mũi,biết là sức mình chẳng chống nổi,cô quay mặt sang bên trái lấy chút oxi mỉa
mai một câu,đấu gì thì đấu chứ cứ đấu vể khoản mồm mép thì cô vẫn chưa có đối
thủ !:”Chưa bao giờ tôi thấy áy náy về những việc tôi đã làm”.
“Vậy hả…?”_Ken dường
như bị sự ngoan cố của cô làm cảm thấy thích thú,anh càng dồn mạnh cô vào tường
hơn,gần như là đè lên hẳn người cô mà nói:”Vậy thì…cần gì phải tạo khoảng cách
với tôi như vậy?”.
Thể lực của Zami tuy
nhiều những cô vừa đi về nên có chút mệt mỏi,thực sự bây giờ không thể đấu lại
anh,cô cảm thấy thật bất lực,cứ để mặc anh muốn hà
nh xác cô thế nào thì tùy…vẫn
ngoan cố nói thêm một câu nữa:”Phải tạo chứ!Phải tạo khoảng cách chứ!Loại người
dơ bẩn như anh,đến cả người yêu của em họ còn không tha kia mà,tôi làm sao mà
có thể gần gũi với loại người như vậy được”.
Cô bực quá không nể
nang mà phun một tràng,Zami không thiết cái quái gì nữa,cô phải đấu tranh phải
nói ra suy nghĩ của mình…
Ken nghe xong không
vui hừ lạnh một tiếng,anh lại ép sát người cô hơn không nhanh không chậm lên
tiếng:”Đồng ý lau miệng cho tôi bằng môi em!Đồng ý lau miệng cho tôi suốt hai
tháng…em nghĩ?Ai dơ bẩn hơn ai đấy?”.
“Câm miệng lại
đi…”_Zami ban đầu đã không ngừng tự trách mình,nay nghe thêm lời chỉ trích của
anh máu điên trong cô như núi lửa phun trào…đầu óc cô như bị lửa giận làm lu
mờ…
Zami không nghĩ về
những cố gắng của mình nữa mà cô gồng sức dồn hết sức lực đẩy anh ra…Qủa nhiên
sức mạnh phi thường của cô làm anh suýt ngã ngửa ra đằng sau,Ken không khỏi
thấy lạ lùng…
Nhưng…sau khi đẩy
được anh ra…Từ trong người Zami như bùng phát lên một thứ gì đó khiến toàn thân
cô tê cứng,đau đớn vô cùng…Cô gục ngã,một cử chỉ nhẹ cũng thấy đau…Phải
chăng?Đây là giai đoạn cuối của thuốc?Sẽ khiến người ta bị bại liệt toàn thân?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT