Trần Trịnh chậm rãi
ngước mặt lên,quay sát một lượt nam thanh niên trước mặt…Trong đôi mắt không có
nổi một vẻ thương tiếc trước bộ dạng tồi tàn của anh…
Ông nâng tay chỉ vào
chiếc ghế đối diện:”Ngồi đi”.
Đúng lúc anh định
ngồi xuống thì thanh âm quen thuộc từ trong miệng Zami chui ra…:”Anh còn chưa
xin lỗi tôi mà…”.
Torron giật mình,lại
chẳng hiểu gì,nhìn quanh quanh vẫn không nhận ra một điểm quen thuộc…con người
ngồi cách bàn anh không xa từ từ ngẩng đầu lên,tháo bỏ chiếc kính râm to
đùng…để lộ gương mặt đẹp không tì vết,nét lạnh lùng điển hình luôn tạo sức hút
cho đôi mặt cô càng thêm mê hoặc…
“Ơ…”_Torron điêu đứng
một giây rồi lại lung túng chẳng biết phải làm gì…Hôm nay anh gọi cho cô mà cô
kếu bận không đi được…sao bây giờ lại có mặt ở đây?Hơn nữa còn ngồi bàn khác?Là
sao?
“Kệ nó đi cháu…nó
không nằm trong vấn đề quan trọng cần trao đổi”_Trần Trịnh như biết trước mọi
việc,chỉ thản nhiên đọc báo nâng tách trà nhấp một ngụm không nề hà gì mà phũ
phàng phun ra một câu…
“Hả?...”_Bây giờ đến
lượt Torron ngạc nhiên nhìn Trần Trịnh,gia đình này thật quái dị,hết con lại
tới bố như thể nắm hết tình hình trong tay…mọi việc đều nằm trong phạm vi của
mình…Đến cả tương lai…sự việc bất ngờ đến mức nào cũng như đã hiểu rõ…
“Cộp…cộp…cộp”.
“Tôi về trước…tôi hết
việc rồi,anh có xin được việc hay không,quyết định này nằm ở anh”_Zami bước đến
nói một câu khó hiểu rồi xoay người bước đi hướng ngoài cửa ra vào trước con
mắt ngưỡng mộ đồng thời cũng sợ hãi bởi hàn khí băng lạnh phát ra từ người cô…
“Cháu rất ngạc nhiên
về việc Zami xuất hiện ở đây?”_Trần Trịnh bỏ tờ báo sang một bên,tao nhã khoanh
chân nhìn chàng trai trước mặt.
Torron từ từ ngồi
xuống…gật nhẹ vài cái thành thật…
“Cháu rất ngạc nhiên
về việc bác biết trước được Zami sẽ đến mà không ngồi ở bàn chúng ta?”_Trần
Trịnh không ngại ngần công khai những điều anh nhìn thấy từ đôi mắt anh…
Torron lại một lần
nữa gật mạnh đầu cùng với lời nói chắc nịch:”Phải”.
“Cháu nhận thấy được
ta là người như thế nào qua chuyện này?”_Trần Trịnh lại tiếp tục đưa ra câu
hỏi…
Torron mím môi,suy
nghĩ,anh không biết có nên nói ra không.Sau một phút cân nhắc kĩ lưỡng…anh cũng
trả lời mà biết rằng câu trả lời này thật hoang đượng:”Như thể bác nắm bắt mọi
thứ trong lòng bàn tay,từ suy nghĩ đến hành động của người khác và bác biết giữ
thái độ…không quá ngạc nhiên trước nhiều điều bất ngờ”.
Không ngờ,anh vừa mới
dứt lời Trần Trịnh đã cười một tràng dài sang sảng…
Torron ngơ ngác có
phần ngượng,anh cũng biết cái suy nghĩ này thật hoang đường…vì có ai có thể nắm
bắt được suy nghĩ của đối phương đâu chứ?Có ai có thể không bất ngờ những
chuyện quá đỗi kì lạ đâu chứ?
“Tốt,cháu làm rất
tốt”_Trần Trịnh mỉm cuời trìu mến nhìn anh,trong ánh mắt long lanh một phần tia
hy vọng nào đó…một chút lạ thường vô hình…
“Cháu không hiểu ý
bác”_Torron đầu lại càng loạn…cười anh xong giờ khen anh tốt là sao?Anh chẳng
hiểu cái quái gì cả…
“Đúng vậy…muốn trở
thành một nhã lãnh đạo,chủ tịch một tập đoàn lớn…phải có phương thức làm việc
riêng.Việc nắm bắt tình hình,suy nghĩ của đối phương đúng là cần phải rèn luyện
nhiều,nhưng đừng lo,có ta ở đây,ta sẽ giúp cháu trở thành một vị chủ tịch tài
ba.Để có thể làm dạng danh cha mẹ dưới suôi vàng”_Trần Trịnh nói dài loằng
ngoằng một câu.
“Dạng danh cha
mẹ?”_Torron nhắc lại với bộ mặt ngây ngốc…
“Cháu không muốn tự
đứng lên gây dựng lại sự nghiệp đã lỡ tay đổ vỡ của cha mẹ mình hay sao?”_Trần
Trịnh vẫn cười nhẹ đưa ra câu hỏi…
Torron ban đầu ngờ
ngệch sau đó lại gật đầu lia lịa,mừng ra nước mặt bắt tay ông cảm ơn hết
lời:”Cháu cảm ơn bác,thành thật cảm ơn bác…”.
Cuối cùng anh cũng vỡ
lẽ rồi,anh hiểu ý của ông là gì rồi…Vừa nãy chính là một phương thức của Trần
Trịnh dạy gián tiếp cho anh hiểu để trở thành một chủ tịch của tập đoàn lớn nó
khó khăn đến thế nào…nhưng…bao ngày tháng nếm trải qua mùi vị đắng cay anh cũng
hiểu được phần nào về cuộc sống.Phải biết trân trọng những gì mình đang có và
phải tận dụng hết sức để nó mang lại lợi ích cho mình…
Có cơ hội lần này…có
cơ hội để cải thiện mình,anh sẽ quyết tâm,để có thể làm dạng danh cha mẹ dưới
suối vàng,để không hổ thân với toàn dân thiên hạ về đứa con ngu xuẩn như anh…
Gió chiều nổi lên
thổi bung hỗn độn mái tóc người con gái càng thêm vẻ mộng ảo…
“Cô bé…có muốn ăn kẹo
không?”_Một giọng nói già nua bất ngờ lọt vào tai người con gái…cô quay người
lại,dương ánh mắt ngây thơ nhìn chiếc kẹo bảy sắc cầu vồng trong bàn tay gầy gò
nổi đầy gân xanh của bà cụ…
Ban đầu Nayki bị cây
kẹo làm cho thu hút…sau đó cô lại bị động lòng bởi ánh mắt bà nhìn cô…một ánh
mắt chân thành,hy vọng,khao khát…
Trong đầu cô bỗng
hiện lên cả đống câu hỏi…Con của bà đâu mà để mẹ già phải tự mình kiếm sống
bằng những cây kẹo mút?Sao bà lại nhìn cô với ánh mắt như vậy?...Cô rất muốn
hỏi và nhất là ánh mắt đó…làm cô động lòng…
Nayki mỉm cười nhẹ
như đóa hoa nở rộ,cô rút trong túi ra một tờ tiền có giá trị lớn.
Từ từ cầm tay bà
lên,nắm thật chặt để có thể truyền hơi ấm vào đó…sống một mình cô đơn chắc bà
lạnh lắm…
Cô đặt vào tay bà tờ
tiền rồi lấy nguyên cả rổ kẹo từ tay bà nhẹ nhàng nói:”Cháu mua hết,tiền thừa
bà cứ giữ lấy,không cần trả lại đâu ạ”.
Bà bán kẹo ngỡ
ngàng,đôi mắt càng thêm khác thường,đứng một lúc bà mới nói:”Không…bà không có
ý muốn lấy tiền của con…cái này là bà muốn tặng con”.
“Tặng con?”_Nayki
ngạc nhiên nhắc lại,rồi nhanh chóng cười nhẹ nắm chặt tay bà trong lòng bàn tay
mình cảm động nói:”Bà đã nghèo khó như vậy rồi…không cần phải làm vậy,coi như
bà bán hết số kẹo này cho con đi”.
Bà lão cũng nắm chặt
tay cô,ánh mắt nhìn cô càng thêm yêu thương trìu mến,cuối cùng bà cũng mở
miệng:”Bà…có thể hỏi con một câu được không?”.
“Được ạ”_Nayki cười
thản nhiên đồng ý,chỉ là một câu hỏi của bà lão bán kẹo thôi mà,có gì khó khăn
chứ !
“Con tên gì?...”_Bà
lão bán kẹo nhỏ giọng nói,tuổi bà đã cao,sức không còn nhiều…bà chỉ có thể nhẹ
nhàng nói vậy,mong cô nghe được…
“À…”_Nayki cứng họng…nụ
cười trên môi có chút khựng lại rồi cũng nhanh chóng che dấu đi cười nhẹ trả
lời bà:”Con tên Hà Nhi…”.
“À…Hà Nhi…”_Bà lão
cười nhắc lại tên cô,thoáng qua đáy mắt bà một chút thất vọng…rồi bà cũng mỉm
cười ngẩng đầu lên nhìn cô:”Tên con rất đẹp…Hà Nhi…tên rất đẹp”.
“Vậy bà tên gì?Con bà
đâu mà để bà phải đi bán kẹo kiếm sống?”_Nayki có cảm giác thật thân thiết với
bà,cô không ngần ngại mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Bà lão không trả lời
luôn mà kéo cô ra phía ghế đá ngồi,ánh mắt bà sâu không đáy nhìn ra mặt hồ nhẹ
giọng nói…:”Cháu ta bỏ nhà đi…con ta vì sự nghiệp mà ở lại nước…ta đến đây để
tìm lại cháu ta…không có nó,ta ăn không ngon ngủ không yên”.
Lời nói nhẹ nhàng là
vậy…mà bên trong không khó để nhận ra sự đau đớn khi cháu bà bỏ nhà đi…
Để một bà lão già nua
thế này đi sang một đất nước khác tìm cháu?Có phải như vậy là phạm tội bất hiếu
không?
Ngộ nhỡ bà lâm bệnh
nặng thì phải làm thế nào?
Hơn nữa xung quanh bà
còn chẳng quen ai kiếm đâu ra người thân?
“Thế nhỡ bà có bệnh
thì nhờ cậy ai đây?Bà còn không có người thân bên cạnh”_Nayki bất mãn kêu
lên,quá đáng quá đáng,ai lại để mẹ già đi lung tung ra nước ngoài thế này…tuổi
bà cũng đã cao rồi…
Bà lão chỉ mỉm cười
nhìn cô,ánh mắt thoáng qua sự yêu thương trìu mến,bà nắm tay cô thêm chặt bất
ngờ hỏi một câu:”Vậy…cháu có làm người thân bà được không?”.
Nayki nhìn bà cười
nhẹ không suy nghĩ mà gật đầu…Chỉ là nhận thêm một người thân thôi cũng chẳng
khó khăn gì…hơn nữa…ở đất nước này…cô cũng làm gì có người thân…!
Sau khi tạm biệt bà
cô tiếp tục cuộc hành trình dạo mát trong công viên,buổi chiều chỉ cần đứng đây
hóng mát thôi,mọi muộn phiền sẽ nhanh chóng xua tan…tâm tình cũng được cải
thiện khá nhiều.
Nayki nhìn xuống rỏ
kẹo trong tay thầm mỉm cười nhẹ,lôi ra một cây kẹo mút bảy sắc cầu vồng.Cô xuay
đi xuay lại,cuối cùng cũng ngồi xuống cái ghế đá gần đó,bàn tay nhỏ bé nhẹ
nhàng bóc vỏ kẹo,ánh mắt ngây thơ mong chờ như đứa trẻ lên 3…
Vừa đưa kẹo vào
miệng,giọng nói nam tính quen thuộc vang lên làm tim cô như ngừng đập…một cảm
giác khác lạ trong người,không…không phải vì anh…nó lạ lẫm…mà cũng quen thuộc
như thể từ lâu lắm rồi cô chưa trải qua:”Anh không nghĩ là em cũng có thói quen
thích ăn kẹo”.
Nayki mím môi bỗng
quay đầu lại mỉm cười tinh nghịch nhìn anh,dơ cây kẹo khác lên:”Anh có muốn ăn
thử không?”.
Tiron không nói gì
chỉ cười nhẹ chạy lại chỗ cô bắt cây kẹo từ tay cô tự nhiên ngồi xuống ghế đá…
Nayki có chút bất ngờ
rồi cũng bật cười nhìn anh…:”A!Em không biết là anh cũng có sở thích ăn kẹo đó
nha”.
Tiron vừa đưa chiếc
kẹo vào miệng bị lời cô nói làm cho ngượng,hai má đỏ lên,anh nghiêm giọng phủ
nhận:”Chẳng qua anh ăn hộ em thôi,nhìn xem…cả rổ kẹo nhiều như vậy em ăn hết
thế nào?”.
“Nhìn mặt anh là biết
điêu”_Nayki cười lớn hơn…cho kẹo vào miệng lần thứ hai…bỗng một loạt hình ảnh
xa xưa hiện về trong tim cô…một chút đau nhói…
Lời nói ban nãy của
bà lão…”Ta đến đây là để tìm cháu…”
“Sao vậy?”_Tiron quay
sang nhìn cô phát hiện điểm khác thường bèn hỏi…
“Chết rồi…”_Nayki chỉ
kịp phọt ra hai từ rồi đặt rổ kẹo lên người anh chạy như bay…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT