Thìa súp thứ hai còn chưa
được đưa vào miệng,túi quần cô đã chuyền đến một độ rung mãnh liệt làm mọi hoạt
động của cô cũng phải dừng.Hạ chiếc thìa xuống,không quá khó khăn để rút chiếc
điện thoại ra,cô nhìn màn hình rồi lại nhìn sang Tiron vẫn tao nhã ăn thức
ăn:”Em đi nghe điện thoại một chút”.
“Được”_Anh ngẩng đầu lên
cười dịu dàng với cô.
Thẳng tiến đến nơi khuất
người mà cô hay tới để nghe điện thoại,sau khi ngó bên này ngó bên kia chắc
chắn không có ai cô mới bắt máy phút chốc khuôn mặt trở nên lạnh lùng hơn càng
khó tiếp cận hơn:”Alô,Lil,anh gọi tôi có chuyện gì”.
“Cô đừng quên chuyện cô đã
hứa với tôi đấy”_Lil.
“Đương nhiên,tôi hứa thì sẽ
giữ lời.Tôi đang ăn cơm với Tiron lúc khác chúng ta nói chuyện”_Zami.
“Được,ngày mai nhớ cho tôi
địa chỉ nhà cô”_Lil.
“Anh sợ tôi thất hứa
sao”_Zami cười nhỏ.
“Đương nhiên rồi,nhớ
đó”_Lil.
“Được”_Zami.
“Chúc cô ngon miệng”_Lil.
Zami nhẹ nhàng cúp máy,cô
thường không có thói quen là người kết thúc lời đối thoại.Trong lòng không khỏi
cười buồn thay cho cái đầu tinh ranh của Lil những lại chẳng kém phần ngốc
nghếch.Học nốt ngày mai cô sẽ tạm nghỉ hai tháng,chuyển nhà hai tháng…chỉ cần
nghĩ đến cái bản mặt bị lửa một vố cay đắng của Lil là cô lại không thể không
phục mình thật cao tay,nhanh chóng nghĩ đến.Đây có được gọi là…trong cái rủi
cũng có cái may không nhỉ?
Nghĩ đến việc thoát khỏi lời
năn nỉ ỉ ôi của Lil cô lại thấy tâm tình thoải mái lên hẳn,trở lại bàn ăn với
khuôn mặt lạnh lùng nhưng phảng phất một chút vui vẻ…
Đương nhiên không thể dấu
được cặp mắt tinh như báo của Tiron,cô vừa mới đặt mông xuống chưa được bao lâu
anh đã vươn người tới hưng phấn hỏi:”Ai gọi mà em lại vui mừng vậy?”.
“Vui mừng sao?”_Zami nhắc
lại…Tiron mắt đúng là tinh tường hơn người thường nhưng…vẻ mặt cô không phải
vui mừng mà là hưng phấn khi nghĩ đến cái bản mặt cao cao tại thượng của Lil
lúc nghệt ra…
“Đừng nói với anh là người gọi là con trai đấy
nhé”_Tiron phút chốc đanh mặt lại như ma vương dưới địa ngục
“Không sai…là con trai…”_Ngước
lại với vẻ giận giữ của anh cô lại thản nhiên trả lời con ung dung cắt miêng
bít tết bỏ vào mồm.
“Em…”_Tiron trợn tròn mắt…cô
gái này đúng là càng ngày càng to gan…dám thản nhiên trả lời như vậy trước mặt
anh…mà trên đời này cũng chỉ có cô là gan to như vậy.
“Em còn chưa nói xong mà…Ken
bảo em tới bệnh viện thì mua cam cho anh ấy”_Zami.
“Mua cam?...có gì mà em phải
vui mừng như vậy”_Tiron tuy đã an tâm hơn một chút nhưng trong mắt vẫn hiện lên
vẻ nghi hoặc không thể che dấu.
“Đương nhiên phải vui rồi…em
gây ra tai nạn người ta không những không bắt đền bù thiệt hại ngược lại còn
nhờ vả chẳng phải tốt sao”_Zami.
“Cũng đúng…haha”_Tiron thu
hồi ánh mắt tức giận cười một tiếng lại nở nụ cười nhẹ với cô,chủ động đưa tay
lên nắm lấy tay cô đặt ở giữa bàn:”Anh xin lỗi…là anh trách nhầm em”.
“Không sao không sao”_Zami
đang ăn cũng hơi sững sờ nhưng rất nhanh trả lời lại.
Giờ khắc này chả hiểu sao cô
cảm thấy rất mất tự nhiên,giữa thanh thiên bạch nhật anh lại khư khư nắm chặt
tay cô.Mọi người xung quanh không ngừng thì thầm to nhỏ khiến cô có chút không
vui liền nhỏ giọng nói với anh:”Mọi người đang nhìn kia,anh mau bỏ tay ra đi”.
“Kệ họ,miễn sao anh thích.Ai
có thể ngăn được anh chứ”_Tiron cười nhẹ,trong mắt anh lúc nào chẳng thèm quan
tâm xung quanh có những ai mà chỉ nhìn cô,chỉ có cô…nguwofi con gái trước mặt…
Đang lúc bế tắc,ngượng ngùng
không biết phải làm gì để dừng cái nắm tay kì quái này thì…bên dưới túi quần
lại chuyền đến một độ rung mãnh liệt…Nếu cô đang ăn uống ngon lành chắc chắn sẽ
hận người gọi đến chết…nhưng trong trường hợp này thì khác…Lil à!!!Cậu là ân
nhân cứu mạng tôi thực sự phải cảm ơn cậu rất nhiều…
“Anh à…em có điện
thoại”_Zami vừa nói vừa lôi chiếc điện thoại ra.
“Lại nữa à”_Tiron tuy nói có
vẻ bất mãn nhưng vẫn nghe lời cô thả tay ra,ánh mắt thương tiếc nhìn theo bóng
dáng nhỏ lặng lẽ khuất sau bức tường…
Sau khi chắc chắn cô đã đi
khỏi,anh lặng lẽ rút điện thoại ra bấm một dãy số.Chưa tới hồi thứ 2 đầu dây đã
bắt máy,giọng nói không kìm nén nổi niềm vui khi được đối phương gọi điện…
“Tối nay…mình gặp nhau
đi,anh có chuyện muốn nói rõ ràng với em”_Tiron hờ hững đáp lại tiếng Alo dịu
dàng đầy mê hoặc quyến rũ của đầu dây.
“Nhớ em phải không?”_Đầu dây
cười ra tiếng nhỏ.
“Anh muốn nói chuyện,tối
nay…quán cà phê Winny,8h…em không bận chứ”_Tiron ngược lại không có vẻ gì là
quan tâm đến lời bông đùa của cô,lời nói trầm thấp lạnh lùng vô cùng.
“Được…là hẹn của anh,có bận
gì em cũng hủy hết”_Đầu dậy trả lời dứt khoát sau đó chỉ vang lại tiếng tút tút
dài…Thật chẳng coi ai ra gì mà!!!Đầu dây bĩu môi bất mãn ném chiếc điện thoại
đi,hành động thô lỗ của sự tức giận…
…
Zami lại một lần nữa cẩn
trọng ngó đông ngó tây,hành động lén lút này thực không khỏi khiến người ta
nghi ngờ.Cô nhanh chóng rút điện thoại ra bắt máy,vội vàng nói:”Lil à,thực cảm
ơn cậu đã gọi tôi vào lúc này cứu nguy.Cậu là ân nhân của tôi…”.
“Cô đang nói cái gì thế”_Đầu
dây không hài lòng với cái nội dung của cô bất mãn lớn tiếng.
Zami phút chốc trợn tròn hai
mắt,giọng nói này…có chút quen thuộc…nhưng đâu phải của Lil…Cô đưa điện thoại
rời khỏi tai,màn hình hiện lên một dãy số lạ…
“À…xin lỗi!!!Cho hỏi…”_Zami
có chút ngượng ngùng nhưng giọng nói lại tỏa ra khí thế cao ngạo,người nghe
được đảm bảo không khó nhận ra cô gái này thực trọng sĩ diện…
“Chết thật!!!Đến cả giọng
tôi mà cô cũng quên rồi sao”_Đầu dây nghiêm giọng thể hiện sự giận dữ lại hàm
chứa ý cười.
“Anh là….Torron”_Zami bột
miệng nói ra người đầu tiên mình nghĩ đến,quả thực giọng nói này đúng là có
điểm giống với Torron…
“Thì ra cô vẫn chưa quên
tôi”_Torron cười lớn.
“Anh gọi tôi có chuyện gì
không?”_Zami.
“Đừng bảo cô quên rồi
chứ”_Torron.
“Quên?...”_Zami nghĩ một
lúc,cái đầu thông minh của cô lại lóe lên một tia sáng bất ngờ:”À…chuyện đó…tôi
đã nói với bố mẹ tôi rồi”.
“Họ…có đồng ý không?”_Torron
ngập ngừng nói vì kì thực anh không đặt niềm tin vào chuyện nhờ vả này cho
lắm.Từng là con của chủ tịch tập đoàn lớn nhưng lại nổi tiếng chơi bời đào hoa
không chịu học hành…còn có thể chấp nhận một nhân viên hư hỏng như vậy sao?
Nhận ra sự lo lắng trong
giọng nói Torron cô cười nhẹ trấn an anh:”Đừng lo nghí nhiều,bố mẹ tôi đã đồng
ý.Hôm nào tôi sẽ sắp xếp cho họ gặp anh nói chuyện”.
“Được…cảm ơn cô,cảm ơn cô
nhiều lắm,thực cảm ơn cô…”_Torron trở nên vui mừng bất ngờ,trong giọng nói
không dấu nổi niềm phấn khích.
“Không có gì đâu,không cần
cảm ơn nhiều như vậy”_Zami khiêm tốn trả lời.
“À…Torron này…”_Đang định
cúp máy Zami bất ngờ lên tiếng ngăn chặn hành động của anh.
“Ừ sao?Có chuyện gì
không?”_Torron.
“Tôi thực xin lỗi,đã hứa với
anh chuyện đó mà lại để anh chủ động gọi điện”_Zami ngượng ngùng xin lỗi.
“Không sao đâu.Người cần cảm
ơn là tôi mới đúng”_Torron cười nhẹ.
“Không còn việc gì thì tôi
cúp máy đây,chào anh”_Zami.
“Được…chào cô”_Torron.
Vừa nhét chiếc điện thoại
vào túi quần,cô không tự chủ được cười nhẹ một cái…Thì ra…cảm giác giúp đỡ một
người…là như thế này sao?
Quay trở lại phòng ăn,tâm
trạng cô được cải thiện hơn rất nhiều,đúng là giúp đỡ được người khác cô cũng
thấy vui theo…
“Điện thoại của ai
đấy?”_Tiron không cho cô thở đã nhanh nhảu hỏi.
Zami bĩu môi nhìn một loạt
từ đầu tới chân cái bộ dạng hóng ha hóng hớt của anh,bất mãn trả lời:”Bố mẹ em
gọi có chút chuyện…”.
Lại phải nói dối,chắc chỉ
cần thêm vài cuộc gọi nữa cô sẽ thành kẻ nói dối không chớp mắt mất…Có người
yêu hay ghen tuông thật là khổ sở mà…
“Vậy sao?”_Tiron cười cười
như ném được tảng đá nặng trên vai qua một bên.
Ở một góc nào đó,chàng trai
sở hữu khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo,từng đường nét cương nghị không động đậy
thật khó để nhìn ra biểu cảm.Lặng lẽ nhìn một trai một gái tuyệt mĩ vừa ăn vừa
trò chuyện thoải mái với nhau,đôi mắt ánh lên một tia phức tạp nhưng cũng nhanh
chóng biến mất…quay người sải từng bước vững chãi như chưa từng nhìn thấy điều
gì…
“Bây giờ em định đến bệnh
viện luôn sao”_Tiron quay sang hỏi Zami đang đứng cạnh mình.
Cô gật nhẹ đầu định giơ ray
ra vẫy taxi nhưng tay mới đưa lên nửa chừng đã bị chặn lại…
“Không cần phiền phức,để anh
đưa em đi”_Tiron nhè nhàng nói nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa vẻ kiên quyết…
“Có nhất thiết phải làm
phiền anh vậy không?Em tự đi cũng được”_Zami.
“Làm tài xế cho người yêu
anh vui còn không hết,nói gì đến phiền phức chứ”_Tuy Tiron nói câu bông đùa
mang theo sự chiều chuộng nhưng lại kiên định khiến cô không thể không đồng ý…
“Được…vậy em đứng đây chờ
anh”_Zami miễn cưỡng đồng ý,quả thực…từ lúc cô làm người yêu anh,anh bắt đầu lộ
ra bản tính thích chiếm đoạt tự mình quyết định mọi việc,không phải cô không
dám phản đối…chỉ là không muốn chuyện phiền phức xảy ra với mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT