Lách qua hết bàn này rồi đến bàn khác,căn bản vì hôm nay khách đến tham dự sự kiện khá đông

Chỉ còn một chút nữa là ra khỏi phòng rồi,bước cuối cùng chuẩn bị đặt ra ngòai,một linh cảm bỗng nhiên xuất hiện.Tình cờ Zami quay đầu lại,trong góc nhỏ vô cùng tối ở ngay sát cửa hình như…có người

Người đó rốt cuộc là ai,sao lại không cùng mọi người tham gia sự kiện mà lại ngồi một mình ở góc khuất như vậy,thực tình nhìn ra có người ở chỗ này cũng thật khó

Không cưỡng nổi lòng hiếu kì,Zami nhẹ nhàng tiến đến góc khuất đó,ánh đèn bất ngờ rọi thẳng vào khuôn mặt kia

Zami vô cùng hoảng loạn,dáng vẻ kiệt sức cùng tiền tụy,lại đảo mắt qua trên bàn,hết chai bi này đến chai bia khác thi nhau lăn qua lăn lại đã cạn nước chỉ còn lành lặn một chai rượu hảo hạn nặng.Mái tóc xoăn nhẹ màu hồng son phủ xuống khuôn mặt,thực sự rất tội nghiệp

Zami không đành lòng mà tiến đến,như nhận thấy có ai đang lại gần mình.Sumitty bất ngờ ngẩng mặt lên,nhìn bao quát toàn bộ từ trên xuống dưới của đối phương cô không nói gì cũng chẳng cá vẻ ngạc nhiên mà chỉ cười nhẹ một cái bất cần đời

“Tại sao cô lại ngồi một mình ở đây,sao không tham gia tiệc sinh nhật cùng mọi người”_Zami hiếu kì hỏi,người con gái này sao lại một mình đơn độc ở đây

Rót rượu cho mình rồi rót vào một cái cốc nữa,đẩy nhẹ về phía Zami,Sumitty nói nhỏ giọng nói mang vẻ mệt mỏi cùng khốn khổ:”Ngồi xuống uống đi”

“Tôi chỉ muốn hỏi cô…”_Zami

“Nếu không muốn uống thì đi đi”_Sumitty lườm một cái chặn họng Zami

Thở nhẹ một hơi,Zami ngồi xuống cầm ly rượu lên tay hớp nhẹ một ngụm,định nói gì đó thì Sumitty đã giành quyền nói trước rồi.Lắc lắc xoay vòng ly rượu trong tay,mắt nhìn chăm chăm vào thứ chất lỏng màu đỏ trong ly cô nói nhỏ:”Tại sao cô có người yêu rồi mà còn đi tán tỉnh Kenbun”

“Con mắt nào của cô…”_Zami đặt nhẹ ly rượu xuống mặt bàn tạo ra tiếng va chạm lạch cạch khe khẽ

“Đừng vòng vo nữa,trả lời thẳng luôn đi tôi không cần cô nói nhiều”_Sumitty hớp một ngụm rượu rồi lôi ra một điếu thuốc dài,châm lửa chuẩn bị đưa lên môi bất ngờ bị cướp lấy một cách trắng trợn

“Hút thuốc không tốt…nhất là đối với phụ nữ,chỉ vì một người con trai mà hủy hoại bản thân,hủy hoại nhan sắc hủy hoại tuổi thanh xuân…có đáng không”_Zami vừa nói vừa ném điếu thuốc sang chỗ khác

Thở dài một hơi,đôi mắt xanh lam lai Tây này chất chứa thực nhiều buồn đau,Sumitty khẽ nói:”Không có anh ý bản thân tôi cũng chẳng tiếc gì,nhan sắc cũng chẳng cần còn tuổi thanh xuân…tôi đã mất từ lâu rồi” cười lạnh nhạt,cô mệt mỏi rút ra một điếu thuốc khác châm lửa nhanh chóng đút vào trong miệng.Rít một hơi nhẹ,Sumitty bỗng lấy tay che miệng ho sặc sụa

“Cô không sao chứ?Nếu không khỏe đừng có hút?”_Zami lo lắng vỗ vô lưng Sumitty

Giơ tay lên ra hiệu dừng lại,Sumitty rít thêm một hơi nữa thả ra một cơn khói nhè nhẹ bay,nhìn người con gái bên cạnh lại nhìn ly rượu trên bàn cô khẽ hỏi:”Cô chưa trả lời câu hỏi tôi đặt ra”

“Không,tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nảy sinh tình cảm với Kenbun càng không đem lòng yêu anh”_Zami

“Vậy sao lúc trước…”_Sumitty nghi hoặc nhìn Zami như không tin được vào mấy thứ mình nghe được

“Tôi không biết cô nghe tin đồn này ở đâu nhưng tôi chưa từng yêu Kenbun tương lai càng không thể,tôi chỉ coi anh như một người anh trai tuyệt vời”_Zami

“Theo những gì tôi thấy thì cô chắc hẳn phải nhận ra Kenbun có tình cảm với mình chứ,đúng không”_Sumitty rít nhẹ một hơi thuốc rồi ngửa cô lên nhìn trần nhà

Gật nhẹ cái đầu thay lời đồng tình,Zami chỉ im lặng.Qủa thực một cô gái thông minh như cô không khó nhận ra Kenbun có tình cảm với mình,…hơn nữa là tình cảm giữa nam và nữ chưa không phải cảm mến như cô dành cho anh

“Tôi đến đây chỉ muốn uống rượu thôi,thực không ngờ hôm nay lại có sự kiện”_Đôi mắt Sumitty đã khôi phục lại hình thái bình thường vẻ tiền tụy đã tiêu tan,điều này chứng tỏ lời nói của Zami thật có sức thiết phục cao,niềm tin tưởng lớn

“Tôi có thể hỏi cô một câu không?”_Zami

“Cô đã hỏi tôi một câu rồi mà,có cần khashc sáo vậy không”_Sumitty mân mê ly rượu trong tay hỏi ngược lại

“Tại sao…Kenbun lại khó chịu với cô vậy,tôi còn nghe anh ấy nói bố mẹ anh ấy ép hai người phải cưới nhau mà chưa được sự đồng ý từ anh ấy”_Zami

Không trả lời trực tiếp câu hỏi của Zami,Sumitty chỉ kéo một ít phần váy ở bụng ra nhìn chăm chăm vào nó,một nụ cười hiền dịu mà nồng ấp xuất hiện,đôi mắt tran chứa yêu thương nhìn nó.Zami như không tin vào những gì mình thấy,Sumitty diễn viên nổi tiếng cao ngạo quyến rũ đây ư?Cô ta mà cũng có cái sự dịu dàng ấm áp này ư?Thực khó có thể tiêu hóa được sự thật này

“Cô biết ai đã tặng chiếc váy này cho tôi không”_Sumitty nhìn chiếc váy như lạc vào một thế giới khác chỉ có yêu thương như nhìn bảo bối của mình

Lắc nhẹ cái đầu,Zami thực cũng rất tò mò chiếc váy này là từ đâu mà Sumitty lại nâng niu nó đến vậy

“Là do…do Kenbun tặng tôi 2 năm về trước”_Sumitty thở dài một hơi,thả tay ra để nó tự rơi xuống,khẽ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm

Zami đang uống cũng giật mình mà suýt phụt ra ngoài,tai cô nghe lầm chăng?Cô trợn to con mắt hỏi:”Chiếc váy này thực là do Kenbun tặng sao?”

Nhíu mày ra vẻ hài lòng,đôi mắt tuyệt mĩ cúa Sumitty khoét sâu vào đôi mắt của Zami giọng nói có chút bực mình:”Tôi nói dối cô làm gì chứ,không tin tôi sao?”

“Không phải!Chỉ là theo những gì tôi nhìn thấy từ cách cư xử của Kenbun với cô thì…làm sao có thể tặng váy cho cô được chứ”_Zami

“Cũng phải”_Sumitty dựa đầu vào thành ghế nhẹ giọng nói

“Cũng phải…là sao?”_Trời đất ơi!!!Sao mọi chuyện càng ngày càng phức tạp là sao đây ,Zami càng nghe càng thấy loạn chẳng hiểu cái gì hết.Lúc nói thế này lúc lại nói kiểu kia,thực sự sắp nổ não rồi

“Chắc hẳn Kenbun cũng đã kể qua 3 năm trước anh ấy bị tai nạn xe cộ”_Sumitty

Gật nhẹ đầu cô đáp:”Đúng vậy,Kenbun có nói là mấy năm trước từng bị tai nạn,lúc tỉnh dậy…đã bị ép phải cưới cô”

“Không phải anh ấy bị ép đâu”_Sumitty nói yếu ớt tựa như một bông hoa mỏng manh có thể bị cơn gió nhẹ cuốn bay đi bất cứ nơi nào

“Không phải bị ép?...vậy là sao”_Zami

Thở dài một cái,rít một điếu thuốc,uống một hớp rượu,hành động nhanh chóng làm Zami có chút khó hiểu,cuối cùng Sumitty nhìn thẳng vào mắt Zami,đôi mắt đầy sự tuyệt vọng cùng nỗi buồn khó che dấu:”3 năm về trước anh ấy bị tai nạn,trấn thương mạnh ở vùng não gây nên bệnh mất trí nhớ.Chúng tôi là thanh mai trúc mã quen nhau từ rất nhỏ,càng lớn tình cảm càng nảy sinh mãnh liệt.Đi đâu cũng có nhau,nghĩ lại quãng thời gian đó tôi thực tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian này,vậy mà…tôi không ngờ lại có cái ngày ông trời cướp đi người tôi yêu thương.Tuy rằng không đoạt đi cái chết của anh nhưng cô thử nghĩ xem,nếu người mình yêu chẳng có một chút ấn tượng với mình thì…phải làm sao đây” Sumitty bỗng gục đầu xuống vai Zami,nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống

“Mất trí nhớ sao?Vậy…gia đình cô không nói cho anh ấy biết anh ấy bị mất trí nhớ sao”_Zami nghi hoặc hỏi,hóa ra Kenbun đã từng bị tai nạn mà dẫn đến việc mất trí nhớ

Sumitty nghe đến đây đột ngột bật dậy,nhìn Zami cười khổ một cái:”Anh ý nghĩ mọi người đang lừa gạt anh ấy,anh ấy dường như từ đây mà mất niềm tin vào cuộc sống rồi”

“Tôi vẫn không hiểu tại sao mà lúc tỉnh dậy anh ấy lại nhớ rõ bố mẹ mình mà sao lại không nhớ ra cô vậy”_Zami đăm chiêu suy nghĩ

“À…ông trời thực biết trêu người mà,anh ý chỉ mất trí nhớ những gì liên quan tới tôi,có thể nói chỉ có tôi là anh ấy không nhớ bất kì cái gì hết”_Sumitty nâng ly rượu lên nhấp một ngụm nhẹ,đôi mắt thoáng chốc trở nên đau xót

“Vậy ra…hai người gặp phải bất chắc không thể lường được”_Zami thở dài một hơi,hóa ra quen càng nhiều cô càng biết được không chỉ mình cô mà có trăm người nghìn người còn chịu cảnh khốn khổ như vậy.Chỉ một chút bất cẩn xảy ra tai nạn là có thể cướp đi toàn bộ kí ức về người kia,sự đời thực nham hiểm khó có thể biết trước điều gì,mới nay còn hạnh phúc mà ngày kia đã chẳng có chút ấn tượng gì.Sumitty hẳn phải rất đua buồn,vậy mà có thể liên tiếp xuất hiện trên màn ảnh nhỏ với dáng vẻ kiêu ngạo tuyệt mĩ,liên tiếp ba năm dành giải diễn viên xuất xắc nhất của năm.Đúng là nghĩ lại tự thấy cô thực thua xa Sumitty nếu gặp phải trường hợp này chưa chắc cô đã can đảm giữ bình tĩnh như vậy

“Bố mẹ anh ấy do quá mất kiên nhẫn sức chịu đựng vì sự mất trí nhớ của anh ấy đâm ra không tự chủ được mà đã đánh đập quát tháo anh ấy.Tôi cũng đã khuyên các bác nên binh tĩnh lại nhưng họ không nghe và giờ đây anh ấy đổ mọi lỗi lầm lên đầu tôi,nói nếu không có tôi thì hạnh phúc của gia đình anh ấy sẽ không bị hủy hoại như này”_Sumitty nghẹn ngào nghĩ lại những lời cay độc từ miệng Kenbun phun vào mặt mình

“Tôi nghĩ đánh đập quát tháo một người mất trí nhớ không phải là ý hay chỉ làm người ta càng thêm hoảng loạn”_Zami

“Tôi đã rất nhiều lần khuyên nhưng đều không thành,đã có lần tôi lao vào hứng cơn thịnh nộ hộ Kenbun,cô biết sau lần đó anh ấy nói gì không?”_Sumitty nhìn vào mắt Zami đặt câu hỏi

“Tôi không biết cụ thể nhưng chắc rằng anh ấy sẽ không cảm kích cô vì anh ấy đâu thể cảm kích một người mà mình coi là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác chỉ bằng một hành động nho nhỏ”_Zami nói ra suy đoán của mình

Cười một cái gật nhẹ đầu,Sumitty không tiếc buông lời khen:”Zami,cô quả là người con gái thông minh…” thở dài một hơi cô nói tiếp:”Qủa thực đúng như những gì cô nói,anh ấy không những không cảm kích tôi mà còn cho rằng tôi là một kẻ giả tạo,chỉ cố làm như vậy để lấy lòng anh.Nhưng lời nói cay độc đó…”

Đưa ngón trỏ kề sát ngón giữa tùy tiện chặn ngang môi Sumitty,Zami nhẹ giọng:”Đừng nói nữa,nếu cô nghe những lời cay độc đó mà không chịu được cũng đừng nói ra,chỉ làm tổn thương tự mình hại mình đi,kệ nó đi” thu tay lại,Zami cố nặn ra một nụ cười nhẹ trấn an tinh thần Sumitty,chắc hẳn cuộc tình bị cướp đi trắng trợn chỉ trong một vụ tai nạn như thế phải là một cú sốc với Sumitty,những lời nói không hay hẳn đã thành vết sẹo hằn sâu tỏng trái tim.Thực sự khổ đau vậy sao?Trò đùa giỡn tình cảm này…ông trời thực có hứng thú đùa vui sao”

“Anh ấy đã từng hứa sẽ yêu tôi suốt đời,sẽ bên tôi bảo vệ tôi và chẳng bao giờ làm tôi khóc làm tôi tổn thương nữa.Vậy mà…người tính chẳng bằng trời tính,nào ngờ những lời hứa đó bây giờ chẳng khác nào lời nói của một người ngoài đường xa lạ”_Sumitty cười khổ

“Cô đừng buồn,phải thông cảm cho anh ấy chứ,chỉ là bất ngờ gặp tai nạn mà anh ấy cũng chẳng hay mà thôi.Nếu giờ anh ấy không mất trí nhớ thì những lời hứa đó…đương nhiên anh ấy sẽ thực hiện rồi.Vì người mình yêu…nếu yêu cô thực lòng…a…nh …ấy sẽ không nói…x…uông…đâu”_Nói đến đây giọng Zami có chút run rẩy,chẳng phải là người ấy cũng đã không thực hiện lời hứa sao,mình cũng chẳng khá khẩm gì hơn người ta mà còn khuyên nhủ,tự thấy bản thân thật nực cười

“Cô có sao không,không khỏe à”_Sumitty nhận ra có gì đó không ổn liền hỏi ngay

“Tôi không sao,thôi tôi đi trước kẻo Tirorn chờ”_Zami chào tạm biệt Sumitty,đi thẳng vào phòng vệ sinh rửa mặt qua loa rồi mới trở về chỗ ngồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play