“Cạnh” chiếc thìa trong tay Zami đang nắm
chặt bất ngờ rơi xuống đất,bàn tay run lên một hồi nhẹ.Kenbun thoáng ngạc nhiên
với sự phản ứng hơi quá thái của cô,phải chăng bản thân đã hỏi điều không nên
hỏi chăng?Anh vội vàng cười:”À…anh quên mất,con người như em chắc là chưa từng
dành tình cảm cho ai đó,anh xin lỗi vì câu hỏi vừa rồi”
Một phản ứng đột ngột giờ lại là một biểu
hiện đột ngột…
“Kiều Trang,em lỡ tay làm rơi chiếc thìa,nếu
không phiền có thể mang đến cho em chiếc khác không?”_Zami thản nhiên nói cùng
nở nụ cười nhẹ khó ai có thể biết rằng vừa nẫy cô có một trận kính động
“Được”_Kiều Trang nói vọng lại cùng rất nhanh
chóng mang chiếc thìa mới lên rồi cùng chiếc thìa đang nằm trỏng trơ trên mặt
đất lui xuống.Nhẹ nhàng đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm,cái cử chỉ này không
khỏi làm anh hoang mang.Mới vừa này còn…mà sao bây giờ lại…
Tính sẽ đổi chủ đề thì Zami đã nuốt luôn
những gì anh muốn nói:”Không,em đã từng yêu và đã từng có người yêu”
Lời nói này của cô có vẻ rất khó khăn dường
như là cả một quá khứ vừa hạnh phúc mà cũng vừa đau lòng
Biết là hành động này của cô chính là tự hành
hạ bản thân mình mà anh nhìn không đành lòng liền lên tiếng:”Zami à…em không
cần…”
Anh chưa nói xong Zami bất ngờ nổi giận hét
lên:”Em muốn nói”
Kiều Trang cầm sổ ghi chép đứng ở quầy cũng
khá giật mình quay lại,trên mặt hai người đều mang một vẻ ảm đạm,có một chút
xót xa len lỏi nơi cõi lòng.Một thứ gì mách bảo cô hãy mặc kệ họ và cô lại cúi
đầu tiếp tục ghi chép
Nhìn chằm chằm vào Zami,đây là lần thứ hai
anh nhận thấy vẻ tiền tụy cư ngụ trên gương mặt lạnh lùng kia,có phải hay
không?gặp anh là cô lại thải tất những nỗi lòng bao năm chịu đựng những điều
không thể nói?Dù sao chỉ cần cô thoải mái thì là điều gì anh cũng sẽ làm
Thở dài một hơi,anh nhẹ giọng:”Được!Nếu em
muốn”
“Nếu một người mà anh vô cùng yêu thương hứa
hẹn với anh bao điều mà bỗng một ngày người đó mất tích không một dấu vết tìm
kiếm mọi nơi có khi lật tung cả nước lên tìm cũng không một chút tăm hơi thì
anh cảm thấy thế nào?”_Zami
“Zami à…”_Kenbun giọng có chút run run
“Trả lời em”_Zami gần như mất bình tĩnh có
phần lớn tiếng lên
Nhìn sâu vào đôi mắt cư ngụ một nỗi buồn nơi
cõi lòng của cô anh nhẹ nhàng:”Anh sẽ rất tuyệt vọng,rất đau khổ.Ngày nào cũng
ăn không ngon ngủ không yên và…”
“Và gì”_Zami
Hơi nhìn Zami anh lại cúi xuống hớp một ngụm
cà phê,bắt lấy tay cô kiên quyết siết chặt:”Và…anh sẽ nghĩ là người đó đã không
còn yêu anh không còn cần anh.Nếu còn hay có lí do thì ít nhất cũng nên nói một
lời từ biệt,lặng lẽ bỏ đi thì chỉ có duy nhất một khả năng là…”
Chưa nói hết câu cô đã đưa ngón trỏ cùng ngón
giữa của mình lên chặn trước môi anh,miệng khó khăn thốt lên từng lời:”Thôi!Đủ
rồi”
Phải!Chuyện này cô đã đi hỏi tất thảy bao
người và ai cũng duy nhất một câu trả lời…người đó hết yêu người đó không cần
mình đơn giản vậy thôi.Cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình được nghe
những câu này từ những người bạn người quen nhưng tuyệt cô không bao giờ nghe
hết câu vì điều đó thực làm cô đau lòng
Đưa những ngón tay thon dài lên định gỡ bàn
tay anh đang nắm ra nhưng anh đã nhanh tay hơn,Kenbun siết càng chặt tay cô hơn
nhẹ giọng khuyên bảo:”Zami này,anh biết em rất buồn.Sao đến giờ mà em vẫn không
chút bỏ gánh nặng đó đi mà đi tìm người đàn ông khác,chẳng lẽ em vẫn…hi vọng
anh ta tìm đến em sao?”
“Đừng nói chuyện này nữa”_Zami cự tuyệt bàn
tay đang nắm lấy tay mình,vơ lấy ly cà phê uống một ngụm dài
“Trả lời anh đi,có phải hay không”_Kenbun
kiên quyết không từ bỏ giọng gấp gáp cùng một chút bực bội,tại sao anh lại
thành ra thế này?
“Phải”_Zami hét vào mặt anh rồi xối xả một
tràng:”Em vẫn còn hi vọng anh ấy quay lại,đã hơn 3 năm rồi em vẫn hi vọng sẽ có
một ngày người đó đến tìm em cùng một lời xin lỗi cùng một lời giải thích”
Zami
đã không muốn nói tiếp nhưng anh lại cả gan khơi mào lửa nóng trong
người cô khiến cô không tự chủ được mà nóng giận.Khua chiếc ba lô đeo lên vai
chạy thật nhanh ra ngoài,cô muốn đi khỏi nơi này muốn tìm một bầu không khí
thoải mái dễ chịu hơn.Sẽ không ai đảm bảo được quán cà phê này sẽ lành lặn nếu
cô còn tiếp tục ở đây
Dù đang chạy nhưng cô vẫn nghe được một giọng
nói từ xa vang đến:”Thật ngu ngốc” đúng vậy!!! Đây chính là câu mà cô muốn nói
với bản thân mình hiện tại,chờ đợi một thứ gì đó mà chả ai đảm bảo nó sẽ xảy
ra.Có phải niềm hi vọng này quá lớn khiến cô không thể dập tắt nổi nó,ngày nào
cũng nhung nhớ cùng mong chờ,3 năm đi Anh vẫn không thể làm hình bóng đó xóa
nhòa nơi trái tim.Mọi hình ảnh của anh lần lượt hiện ra như mới chỉ vừa gặp
ngày hôm qua,điều này chứng tỏ cô đã rất nâng niu vị trí của anh trong trái tim
mình giờ đã là tự mình hại mình rồi.Chính cô là người chủ động yêu anh sâu đậm
cùng anh trao trọn lời thề ước,giờ thì vui rồi!!!Muốn vứt cũng không được muốn
ném cũng không xong…
“Bịch”_Do chạy vội quá mà cô đã không để ý
đâm xầm vào một thân hình nào đó,còn đang ngồi dưới đất đã loáng thoáng nghe lời
chửi mắng xối xả bên tai:”Này!!!Đi đứng kiểu gì thế”
Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo một chút,đứng dậy
phủi bụi dính quanh quần áo cô từ từ ngước mắt lên,một thân hình tuyệt mĩ gợi
cảm lau chùi chiếc váy tuyệt mĩ của mình cùng ánh mắt vô cùng thương tiếc xót
xa.Xí,cũng chỉ là một bộ váy hàng hiệu thôi mà,hỏng thì mua cái khác sao mà
phải nâng niu như báu vật vậy
Còn đang suy nghĩ bỗng cô gái ngẩng mặt lên
nhìn thấy Zami ánh mắt từ tức giận chuyển sang cầu hòa giọng điệu pha chút chế
giễu:”A!!!Thì ra là Zami,em đi đâu mà vội vậy”
Nhếch mép lên cười nhìn cô gái trước mặt với
ánh mắt khinh bỉ:”Tôi đi đâu chắc hẳn không cần nói với cô” vừa nói Zami vừa
tránh qua một bên đi qua
Sumitty lửa bốc toàn thân khói nghi ngút trên
đầu dậm chân tại chỗ bình bịch nhưng lại hướng mắt vể quán cà phê.Vừa rồi tên
đàn em có báo cáo lại là Zami cùng Kenbun đi vào quán cà phê khiến cô đứng ngồi
không yên mà lao thẳng đến đây,cũng vội quá nên lại đâm vào cái con bé này.Hóa
ra là Zami dáng vẻ gấp gáp thế này hẳn là có chuyện chẳng lành với Kenbun
rồi,điều này làm cô có chút vui mừng
Lấy lại dáng vẻ của một quý cô,tự tốn đi vào
quán cà phê với chiều cao cùng vóc dáng chuẩn không cần chỉnh đã khiến bao ánh
mắt xung quanh nhìn chăm chăm không chớp mắt.Không chỉ thế mà bộ váy với cô gái
trẻ này vô cùng hợp nhau cứ như là bộ váy này sinh ra chỉ để cho cô mặc mà trên
đời này cũng chẳng có bộ váy nào mặc hợp với cô ta bằng bộ váy này.Đường nét
cùng hoa văn tinh xảo mang một vẻ đẹp lai Tây mà thêm chút gợi cảm lộ một bên
vai trắng nõm,hơn nữa chiếc váy này…vô cùng cầu kì và…hình như rất lạ mắt,không
có bán trên thị trường.Người người nhìn không ngớt,tiếng máy chụp ảnh tanh tách
vang lên,xôn xao bao lời bàn tán đủ kiểu
Đám đông bu lấy Sumitty ngày một nhiều hơn
khiến Sumitty vô cùng khó chịu,giữa bao người ở đây chẳng lẽ không một ai có
thể nhận ra cô chính là nữ diễn viên trẻ tài ba hay sao?
Chỉ một phút sau quanh cô đã đông nghịt người
miệng nói không chịu ngừng:”A!Chị Sumitty kí cho em với”
“Em hâm mộ chị lắm kí cho em với”
“Chụp với em một tấm được không chị???Chị là
thần tượng số một của em”
“……”
Sumitty chẳng biết nói gì hơn ngoài việc cố
gắng tiếp nhận tờ giấy cùng cây bút trên tay mọi người,nụ cười khó khăn gian
nan hé nở một chút.Chết tiệt!Do vào quán cà phê nên cô không có mang theo vệ sĩ
đều ra lệnh cho tất cả ở trong xe chờ giờ thì mọi chuyện hay rồi một đường ra
cũng không có một lỗ nhỏ cho kiến chui còn khó khăn…
“Dẹp…dẹp hết”_Tiếng nói uy quyền của một
chàng trai bất ngờ vang lên khiến đám đông giật mình run sợ hãi mà lui ra
Sumitty khi nghe được lời nói này từ đấu óc
choáng váng đã trở lại như thường,một chút hạnh phúc trong tim trực trào
Cô vui vẻ đến bên chàng trai:”Kenbun anh…”
“Đi theo tôi…”_Không trả lời câu hỏi của
Sumitty,Kenbun một mạch bắt lấy tay cô lôi đi xềnh xệc không thương tiếc
Đến một góc khuất vắng người anh ném tay cô
đi như một thứ đồ dơ bẩn giọng có chút lạnh lùng:”Tôi đã nói với cô bao nhiêu
lần rồi hả?Cô đừng có lúc nào cũng lẽo đẽo bám theo tôi nữa,tôi không yêu cô
cũng không là chồng của cô.Tất cả chỉ là do cô và bố mẹ tôi tự dựng lên mà
thôi”
Cánh tay Sumitty tuy rằng rất đau nhưng so
với vết đau nơi trái tim kia thì mãi chẳng thể nào bằng được,cố nén cơn đau lại
một lần nữa cô nén cho nước mắt khỏi rơi.Bât chợt một nụ cười lạnh nhạt mang
theo chút đau xót hiện lên giọng nói yếu ớt vô lực:”Anh thực…anh thực nghĩ mọi
chuyện của chúng ta là chỉ do em với bố mẹ anh dựng lên thôi sao”
“Trong trí nhớ của tôi…cô chưa hề tồn
tại”_Kenbun phũ phàng chối bỏ Sumitty quay lưng tính bước đi một lời nói vang
lên ngay sau lưng anh:”Vậy anh không nghĩ là…trí nhớ của anh đã mất đi những gì
về em sao”
Không quay lưng lại,Kenbun cười mỉa mai:”Tất
nhiên rồi!Chắc hẩn trí nhớ tôi cảm thấy chứa những gì liên quan tới cô thực
không đáng nên mới đem vào lãng quên như vậy” anh bỏ đi một mạch mà không biết
rằng những lời nói khó nghe đó chẳng khác nào một mũi dao nhọn hoắt đâm vào
trái tim cô
Nước mắt không tự chủ được khẽ tuôn rơi…đây
là lần thứ mấy rồi anh?Lần thứ mấy vì anh mà em rơi nước mắt?Chẳng phải ngày
xưa…anh đã từng hứa sẽ không để em đau buồn sẽ không để em rơi nước mắt một lần
nữa sao?Chẳng phải anh nói em khóc làm anh đua sao?Mà giờ lại như vậy hả
anh?Anh là đồ thất hứa…em thực sự hận anh…
Người cô không còn sức lực mà ngã gục đúng
lúc này một đám người mặc đồ đen nhanh chóng đến dìu cô đứng dậy,Huco vẻ mặt vô
cùng lo lắng hỏi:”Cô chủ,cô có sao không” chàng trai này là trợ lí đắc lực của
cô chẳng khác nào một người bạn đương nhiên chuyện của cô anh đều đã được nghe
qua
“Tôi không sao,dìu tôi lên xe”_Sumitty cố
gắng thốt ra từng lời
Đám vệ sĩ nghe được câu này liền nhanh chóng
đỡ cô dậy dìu lên xe
Màu hồng của hoàng hôn nhẹ nhàng lan tỏa khắp
một mảnh trời…
“Cô muốn đi đâu”_Huco ngồi vào ghế lái hỏi
Suy nghĩ một lát,Sumitty dựa đầu vào thành
ghế,hai mắt nhắm chặt lại.Đôi môi mỏng phủ một lớp son hồng nhẹ cử động:”Bar
Foully”
“Cô đang mệt mà tôi nghĩ cô nên về nhà nghỉ
ngơi”_Huco
“Anh học cách chống đối tôi từ khi nào vậy
Huco”_Sumitty giọng có chút bất mẫn
“À…tôi xin lỗ,tôi liền khởi động xe ngay
đây”_Huco chẳng dám ho he thêm lời nào nữa mà khởi động xe nhấn chân ga
Chiếc xe đen bóng lao vào đường chính
Đi ra khỏi phòng tắm,mọi mệt mỏi dường như
được xua tan kha khá.Tắm rửa là một cách xả stress mà Zami thường làm,gột sạch
những điều không vui rửa bỏ những cảm giác khó chịu trong người.Một tay vuốt
tóc tay còn lại lau mái tóc còn sũng nước.Tiếng chuông điện thoại vang lên một
bài ca quen thuộc,hơi nhíu mày rốt cuộc là ai lại gọi điện cho cô vào giờ này
chứ.Lại bảo lần này là Kenbun gọi đi,cô đã quá mệt mỏi rồi.Khua tay vơ lấy
chiếc điện thoại trên giường định tắt đi thì phát hiện con số này lạ hoắc.Hôm
nay lúc anh gọi điện cô đã lưa tên lại rồi mà không lẽ là sim 2?Một thứ gì đó
mách bảo cô phải nghe nó rồi chả hiểu sao lại nghĩ đến có thể là người con trai
kia gọi…Qua bao năm rồi…chuyện đó hoàn toàn không thể…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT