Manny đứng im như phỗng,run cầm cập nhưng sau
khi nghe mọi người đều theo phe Zami,sợ mình sẽ tụt hạng fc nên cô cố chống
chế:”Đừng hòng lừa gạt,chứng cứ đâu”
“Việc này cô có thể đến kiểm chứng camera nhà
anh Kenbun hoặc hỏi trực tiếp anh ý,tôi không có rảnh để đôi co.Suốt từ vừa nãy
cũng đã tốn 36 phút 22 giây 69 tích tắc của tôi rồi,cô biết tôi không thích
hoang phí thời gian mà” Zami lạnh giọng lại nhìn Manny bằng cặp mắt có tia chết
chóc
Phẩy phẩy tay với bọn đàn em coi như đã xong
việc rồi,đi về thôi.Bọn nó cứ đứng ngây người cười khúc khích
Mới bước được đến bước thứ 2 cô lại quay phắt lại làm ai cũng giật
mình:”Nitron”
“Dạ”_Cậu con trai tên Nitron có sắc đẹp mê
người cầm cái thùng sơn lại gần Zami
Cô giựt lấy thùng sơn rồi tiến lại phía Manny,dù
rất muốn chạy vì cô biết mình đang lạc vào tình huống nguy hiểm,nếu không chạy
thì cô có nguy cơ tắm thêm 1 lần nữa cho mát nhưng…chân đã sớm hóa đã rồi,chẳng
nhấc lên nổi
“Muốn thêm 1 phát nữa không”_Zami đe dọa
“Tôi…tôi”_Manny run người bần bật nhắm tịt 2
mắt lại
“Đây coi như là lời cảnh báo,lần sau mà còn
dám làm những điều trái lương tâm như vậy…cả cái mạng ghẻ của cô chưa chắc đã
giữ được đâu”_Zami lạnh giọng nói rồi ném cái thùng xuống đất,mọi người xung
quanh theo phản xạ mà nhảy lên
Rồi cô đưa mắt qua đám bạn của Manny người đã
nhão ra từ khi nào:”Mấy người!!!Lần này tôi tha…nghe chưa”
“Dạ…rồi”_Cả đám
Định quay người đi…như chợt nhớ ra điều gì cô
quay người lại nở nụ cười khiến điên đảo chúng sinh,Manny mới thở phào chưa đầy
một hơi đã lại nín thở:”À…quên…tôi nghĩ cô nên về nhà giặt đồ nhanh đi,từng đấy
phút ở đây cũng đã đủ để màu bám chặt vào quần áo cô rồi đấy”
Nghe thế,Manny thẳng cẳng hét lên rồi chạy
mất dép:”Chết toi…”
Đám học sinh xung quanh cười không ngớt,còn
Zami vẫn lạnh lùng quay về phía xe đi về
Nhấn ga…Chiếc xe lao vụt trong ánh chiều
hoàng hôn,người cầm lái lần này lại là Zami căn bản vì cô muốn lái
“Em có thể ngồi im đi được không”_Zami lạnh
lùng hơi liếc mắt qua gương chiếu hậu khi cảm thấy tiếng cười của Kyn dài dài
vẫn chưa có dấu hiệu dừng
“Hahha…haha…không thể…nh…ịn…đ…ược…haha”_Kyn
vừa che miệng cười vừa nói đứt quãng,thật chẳng ra làm sao cả
“Vèo…” Zami tự nhiên tăng tốc đột ngột làm
Kyn mặt từ không nhịn nổi cười sang mặt tái nhợt,người hơi suýt ngã ngửa
“Chị có biết tăng tốc đột ngột rất dễ…gây nên
cơn đau tim không hả.Người bị bệnh tim mà ngồi xe chị sẽ lăn đùng ra
mà…ch..ết…đ…ấy”_Kyn cố thét to đấu tranh với sức lấn át của gió
“Dậy chị có phải là hơi thừa không em
gái”_Zami từ tốn
“Rồi rồi,chị lúc nào cũng am hiểu hết,chị
Zami là số 1,đi chậm lại chút xíu được không chị”_Kyn mặt đã sớm không còn một
hột máu nói nhỏ
Khẽ nhếch môi,tốc độ giảm dần:”Dạo này yếu
thế sao”
“Em dạo này sức khỏe cũng không khá khẩm là
bao”_Kyn thở dài
“Sao vậy,có chuyện gì mà còn dấu chị sao”_Zami
giọng có chút lo lắng
“Chị đang lo lắng cho em sao”_Kyn mắt rạng rỡ
chăm chăm nhìn Zami
Zami phải bật cười vì cái hành động ngu ngốc
của Kyn mà ấn đầu cô một cái
“Ái da,đauuuu”_Kyn ôm đầu kêu nhỏ
“Đúng là ngốc mà”_Zami chẳng trả lời mà buông
câu mắng yêu
“Chuyện vừa nãy chị thật là cao tay đó
nha.Chỉ vài câu nói đã kéo hết đám fan của thù sang phe mình,còn nghĩ ra cái
trò đấy nữa chứ,hahaha…”_Kyn nói được một lúc lại cười lớn
“Chị làm thế là muốn mọi người nhìn rõ cái bộ
mặt thật của Manny và làm bẽ mặt nó trước mặt mọi người,hôm qua nó đã đắc không
ít tội với chị rồi,như vậy không phải quá nhẹ tay sao?”_Zami ánh mắt trở nên
sắc lạnh
“Nó đánh đau lắm không?Mà sao chị còn nhân từ
làm gì,đổ nốt vào người nó cho khỏi phí.Chỉ biết trộn lẫn tất cả mấy thứ này
lại quá trình khổ sở thế nào không hả.Chẳng biết quý trọng gì cả”_Kyn bĩu môi
“Chỉ là chả lại những gì mình nhận được
thôi,có điều…phương thức khác nhau”_Zami
“Mà sao…chị biết hắn là con trai chủ tịch tập
đoàn KS”_Kyn nghi hoặc hỏi trong ánh mắt có chứa đựng sự quan tâm nhưng vẫn cố
giấu diếm
“Sao,Torron á.Quan tâm đến thế cơ à”_Zami là
đàn chị chẳng lẽ lại không hiểu con người của Kyn,từng nấy kĩ xảo làm sao che
dấu được đôi mắt thánh của cô.Buông lời chọc ghẹp khiến ai đấy có phần đỏ mặt
“Chị trả lời đi,đừng có đã xoáy em”_Kyn cố
chữa thẹn
“Vết sẹo”_Zami
“Vết sao?”_Kyn nghi hoặc nhắc lại
“Không nhớ vụ đánh nhau ở quá bar Kokitok vài
năm trước sao,Torron chính là người ra tay cứu giúp 1 cô gái trẻ mà sơ xuất để
bị phát chém bên thái dương.Nghe nói là khá đau đấy,bác sĩ chữa thế nào cũng
không xóa nổi vết sẹo”_Zami
“Hình như vụ này em có nghe qua rồi,anh chàng
dũng cảm đó là Torron thật sao”_Kyn
“Không sai”_Zami
“Mà sao chị nhớ rõ thế…có phải là…”_Kyn bắt
đầu lớn mật trêu đùa
Lườm cô em gái yêu dấu 1 cái từ tốn trả lời
mà không hay rằng mồm người nghe càng lúc càng mở to:”Chị tò mò về chàng trai
có khí thế dũng cảm đó nên lên mạng tìm kiếm thông tin”
Vẫn chưa thấy có hồi âm,cô liếc mắt sang nhìn
Kyn hơi nhíu mày,thấy cái mồm của Kyn ngoác to mà chưa có dấu hiệu định đóng
lại:”Cẩn thận ruồi bay vào mồm đấy”
Ngậm lại mồm,nuốt “ực” một ngụm nước bọt,liếm
liếm môi nhẹ giọng:”Chị có ấn tượng với anh ta thế sao?Còn dành thời gian để
ngồi tìm kiếm thông tin nữa chứ”
“Yên tâm,chị không có hứng thú đâu mà kể ra
nhìn 2 đứa cũng hợp đôi đấy”_Nháy mắt 1 cái sau câu trả lời của Zami là tiếng
phanh xe gấp”Kít…”
Đối phương chưa hiểu cái mô tê gì đã thấy
tiếng đóng cửa “Bịch” kèm tiếng nói của người con gái vừa ra khỏi xe:”Chị vào
nhà đây,đi cẩn thận”
Tỉnh ngộ…:”À,vâng.Chị ngủ ngon” Kyn giật nẩy
mình vẫy vẫy tay rồi ngồi vào ghế lái
Mà trên đường đi có thèm chú ý đâu,bị công an
huýt còi mấy phát mà chưa chịu tỉnh.Đôi khi tự dưng lại cười làm bọn đàn em
ngồi sau dựng hết cả tóc gáy tưởng bà chị mình bị điên
Vừa mới quay người bước vào cổng chợt 1 nụ
cười mỉa hiện lên trên khóe môi khi bắt gặp chiếc cổng màu trắng ngà đã mở sẵn
từ lúc nào.Vẫn còn thời gian để ý đến đứa con nhặt bên ngoài này sao?Thế thì
hơi khó tin đấy
Chậm rãi bước qua cửa chính,ánh đèn chùm
trong nhà làm thu hút ánh nhìn của Zami,khẽ liếc lên đền chùm đang chuyển màu
từ từ rồi lả lướt qua giá giầy.Đôi Zara gót gỗ màu trắng không dính một hạt bụi
sắp xếp gọn gàng trên giá,bên cạnh vẫn là đôi giày nam quen thuộc mua ở Mĩ vài
năm trước đây
Nhếch môi cười lạnh lùng thêm lần nữa,Zami
nhẹ nhàng cởi giày rồi đi vào.2 thân hình nhàn nhã uống trà đầu người này tựa
vai người kia,ánh sáng từ chiếc TV hắt lên khiến Zami có chút khó chịu
“Tinh…” Tiếng TV tắt,2 ông bà giật mình ngồi
thẳng dậy ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt.Cô gái lại rất tự nhiên cầm ấm
trà lên tự tay rót cho mình một chén,rồi thong thả ngồi xuống nhâm nhi
“Con không thể bỏ được cái thói quen đi ra đi
vào như không khí thế à,định làm bố mẹ không còn tim mà đập nữa sao”_Người đàn
ông trung niên ăn mặc chỉnh tề ngồi chiễm chệ trên ghế nói giọng trầm trầm
Zami lại rất thản nhiên,nhâm nhi 1 ngụm
nữa.Không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại:”Bố mẹ vào nhà như nhà không chủ vậy
sao”
Nhìn cô con gái bướng bỉnh tính cách lúc nào
cũng hách dịch như vậy làm 2 ông bà không khỏi thở dài:”Bao giờ mày mới lớn
được đây”
“Sao vậy,không muốn nuôi con sao.Thích thì cứ
đuổi thẳng mặt,không phải đuổi khéo thế đâu”_Zami vẫn ngang ngạch không chịu
thua
Với cái tính khí khó thể tiêu hóa nổi của
Zami thì ông bà Trần đã sớm nhẫn nhịn từ lâu rồi nên chẳng có phản ứng tức giận
Hướng mắt lên nhìn bà Trần cô nhẹ nhèng mở
lời:“Con không biết là mẹ lại thích giày màu trắng đấy”
“Dạo này chỉ là muốn đổi gió chút thôi”_Bà
Trần nhẹ nhàng đáp
“Muốn đổi gió sao…hay là không thích đôi giày
cũ nữa rồi.Muốn đổi giày”_Zami hếch môi giọng không thiếu vài phần khinh người
“Không phải sao,ông bà có coi tôi ra cái gì
đâu,nhận con về nuôi cho có lệ.Cho thiên hạ biết được là mình cũng có con cho
bằng bạn bằng bè,ném tiền vào mặt tự sống qua ngày.Thiếu lại đến lấy,ăn học thế
nào kệ mặc xác mày,ông bà còn điều gì tôi nói oan sao”_Zami cũng không vừa,mọi
kìm nén như vỡ òa mà xông thẳng vào mặt ông bà Trần
2 người cũng biết sự tình khi đi gặp con sẽ
là thế này nhưng không ngờ cô lại phản ứng thái quá thế này
Bà Trần vội vã chạy sang ôm Zami vào lòng thì
thầm bên tai:”Bố mẹ thực sự có lỗi với con,bố mẹ đã mải làm ăn mà không màng
đến con,bố mẹ thực sự xin lỗi” Mắt bà cũng đã đẫm lệ theo từng lời nói
Trong nhà này mẹ là người cô yêu thương
nhất,cũng là người dù có bận bịu công việc nhưng vẫn quan tâm cô chứ không như
ai kia.Cô nói thế chỉ là sợ mọi người bỏ rơi mình,sợ chẳng ai cần mình nữa,xa
lánh vứt bỏ,sợ chẳng còn ai thèm để ý đến mình có còn tồn tại không nữa
Để đứng vững đến tuổi 16 như ngày hôm
nay,chẳng phải đã rất kiên cường sao,chỉ cần một lời nói hay 1 chút rung động
đã khiến cô ngã gục thì cô đã chẳng phải là Trần Nhật Linh rồi:”Con không
sao,cung đã quen rồi”_Cô nhẹ nhàng kéo tay bà ra khỏi người mình,cô không muốn
ai thấy mình yếu đuổi,chính vì vậy mà lúc nào cũng lạnh nhạt với mọi người.Đơn
giản chỉ muốn ai ai nhìn vào cũng thấy cô kiên cường,mình còn sống mình còn vui
là tức giận và nỗi buồn bực của kẻ thù,ngại gì mà không dám che dấu cảm xúc
chứ.Cũng chỉ nho nhỏ chút thôi mà…
Lại đảo mắt sang nhìn thân ảnh người đàn ông
cô hỏi mà trong ánh mắt không dấu nổi vẻ nghi hoặc:”Bố sang đây không chỉ ngồi
uống tách trà rồi đi về chứ”
“Phải!!!Ta ghé đây cũng là có việc muốn hỏi
con”_Trần Trịnh nhẹ giọng nói
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT