Đang mộng mị mơ màng miên man thì bị cái gì đó nằng nặng nhưng rất
thơm đè lên ngực. Đang tính vòng tay ôm vào lòng một cái thì hai cái má
bầu bĩnh của tôi bị véo xệch hẳn sang hai bên rất ư là đau điếng:
- Chồng yêu, ngủ thể đủ rồi. Dậy nào.
Tôi hé mắt một chút nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn tối mù có rộng
lượng tính toán lắm thì chắc cũng tầm 5h sáng chứ mấy. Dậy làm gì sớm
thế không biết? Bà vợ mình có con nít thì cũng một vừa hai phải thôi,
làm gì mà háo hức thấy ớn.
Tôi kéo chăn lên trùm ngang đầu ráng chiến đấu ngủ thêm chút nữa. Với tính cách của bà chằn nhà tôi thì chắc chắn sẽ bị lôi dậy trong chốc
lát nếu không cứng rắn >. - Dậy nhanh đồ con heo lười…..
À quên không báo cáo với các bác là từ ngày có vợ, hai cái tai em đều đặn mỗi sáng đều được luyện nghe và miễn dịch với âm thanh lớn hơn mức
đề xi ben cần thiết. Mức độ tối đa tai người cảm nhận được là 85 dB thì
chắc em gần tu luyện đến mức đấy rồi.
- Thôi cho chồng ngủ tí nữa đi. Mới có 5h sáng thức chồng dậy làm gì giờ này? Đi bắt ma hả?
- 5h sáng á? Gần 7h rồi đó. Dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng nữa là đi chơi được rồi. Đừng có ngủ nữa mà.
- Cái gì? Lừa anh hả? Làm gì tối đen kìn kịt vậy bảo 7h sáng.
- Nè_vợ tôi dí cái đồng hồ vào sát cái mẹt đần thối của tôi.
Ủa ra là gần 7h sáng thật. Sao mà trời còn tối thế nhỉ? À quên mất là tôi đang ở một nơi có độ cao lớn hơn 1500m so với mực nước biển. Trời
sáng sớm còn sương mù dày đặc, ra trời lại lạnh. Rùng mình một cái, tôi
ôm vợ vào lòng thật chặt rồi lăn ra ngủ tiếp. Vợ tôi đấm thùm thụp vào
người tôi, cố giảy nảy thoát khỏi vòng tay rắn chắc của tôi nhưng không
ăn thua. Nghĩ sao nhe răng cắn vào bắp tay tôi đau điếng, tôi giãy nãy
buông vợ ra. Em nó đứng dậy cười khà khà, tôi nằm ôm tay rên rỉ. Đã lắm
trò. Mặc kệ đời, ngủ thêm miếng nữa. Ở đây còn cả tuần cơ mà, không đi
hôm nay thì ngày mai đi. Không đi buổi sáng thì đi buổi chiều. Lo gì
chứ, cứ từ từ sao phải xoắn? Đời còn dài chán, ta còn nhiều thời gian mà
Thấy vợ im lặng không nói năng gì nữa. Chắc là nghĩ sao thương nên để tôi ngủ, thế là an tâm rồi.
Hình như trời càng lúc càng lạnh hay sao đó, chứ càng nằm càng nổi
hết cả da gà lên. Chăn mỏng có quấn chặt thế nào cũng không ấm lên được
chút nào cả. Khí hậu Sapa thật hết chỗ nói. Tôi thò tay với cái điều
khiển điều hòa tăng nhiệt độ phòng lên một chút. Rõ ràng là hôm qua để ở bàn trang điểm đầu giường mà giờ mò mẫm mãi chả thấy đâu.
- Vy ơi!_tôi nằm trong chăn gọi với ra
- Dạ.
- Tìm dùm anh cái điều hòa tăng nhiệt độ phòng lên đi. Lạnh quá!
- Chồng mơ đi chồng.
Hừ…tôi bật dậy tìm cái điều khiển máy điều hòa. Ngước mắt lên nhìn
thì hỡi ôi, nhiệt độ điều hòa hạ xuống còn 5 độ C, vợ tôi ngồi trên ghế
cười tủm tỉm. À vợ được lắm. Tôi méo mặt nhìn vợ, vợ tôi chun môi chỉ
tay về nhà tắm. Thở dài ngao ngán, tôi lủi thủi bước vào đấy. Ai bảo có
vợ là sướng chứ?
Ăn sáng xong hai vợ chồng tôi bắt xe đi chơi. Theo như chỉ dẫn của vợ thì là đi ngắm cảnh và tất tần tật những địa danh nổi tiếng của nơi
này. Thì chiều vợ vậy. Đi tới bao giờ chán không đi nổi nữa thì cho về.
Trời càng trưa sương càng tan, có hửng chút nắng ấm. Đứng từ trên cao nhìn xuống Sapa đẹp hút hồn, cả thành phố ngập chìm trong sương trắng,
mờ mờ ảo ảo. Đúng là lung linh chỉ có thể là đây.
Khách du lịch cũng nhiều, người mình cũng có, tây tàu ta gì đầy đủ
hết. Vợ tôi nhí nhảnh cầm máy ảnh bấm nháy hết cái này đến cái khác. Cứ
chạy lon ton, vạ cái gì là lạ cũng nhảy vào xem, trố mắt nhìn. I chang
đứa con nít, nhìn yêu chết đi được. Hình như vợ không biết mệt hay sao
đó, tôi chỉ có nhiệm vụ chạy theo canh chừng mà mệt muốn đứt hơi.
Ức nhất là cái vụ, nhìn thấy một thằng tây đẹp trai (vợ bảo đẹp chứ
tôi thấy hắn cũng chẳng đẹp hơn tôi là bao ngoài việc cao hơn tôi cả cái đầu) một hai bắt tôi chạy lại kêu xin chụp ảnh.
- Anh không thích. Em thích thì em tự lại mà bảo, sao kêu anh? Anh có biết tiếng nước ngoài đâu.
- Tự nhiên em thân con gái lại bảo ngại chết đi. Chồng mang máy ảnh tới trước mặt họ là họ hiểu mà.
- Không thích đấy. Chồng em đẹp trai ngời ngời bên cạnh thì không chụp, tự nhiên một hai đòi đi chụp chung với người ta là sao?
- Chồng thì lúc nào chụp chẳng được, anh í đep trai thế chụp về vợ khoe với tụi bạn.
- Trời ơi, chồng ghen đấy nha.
- Ghen gì, người ta có cướp vợ đi đâu mất đâu? Chồng qua đó đi, năn nỉ chồng mà, đi mà chồng yêu.
Trời đất ạ, cứ cái kiểu bị dụ dỗ ngon lành như thế này thì đời tôi
coi như sa vào bể khổ rồi. Tôi xịu mặt cầm máy ảnh đến trước thằng tây
cao như cái sào. Hắn ta có vẻ thân thiện khi nhìn tôi. Tôi gãi đầu gãi
tai cầm chiếc máy ảnh xòe ra nhìn hắn:
- Cái này…à…photo…ồ no no…pic…pic…_đến tôi còn không hiểu là tôi đang nói cái gì nữa thế mà hắn vui vẻ.
- Ok ok.
Rồi hắn cầm cái máy ảnh của tôi lên. Tính làm gì thế nhỉ?
Đang không hiểu chuyện gì thì vợ tôi chạy lại cười như hoa. Giật lại
cái máy ảnh đưa cho tôi, xổ một tràng tiếng anh tôi nghe chả hiểu mô tê
bánh mướt ram giò gì cả. Chỉ thấy anh ta cười cười, gật gật. Sau đó thì
đứng chụm đầu vào vợ tôi để đòi…chụp hình chung. Thề có trời có đất là
nóng hết cả người, ức không chịu nổi.
Nhưng mà chiều vợ tôi vẫn bấm nháy lia lịa, nhưng chỉ chụp mỗi mình
vợ, có sao thì cũng chỉ lọt được cái tay lông lá, hoặc bán thân của
thằng cha nước ngoài đó. Ông ứ thích ai động vào người vợ ông hết đó.
Chụp xong vợ tôi chào hỏi cái gì gì đó với hắn ta. Hai người có vẻ rất
thân thiện. Chỉ nghe mỗi từ thanh kiu thanh kiu, rồi ok, rồi no no,
ngoài ra thì mù tịt.
Đợi cho hắn đi khuất, tôi quay sang hỏi vợ nói gì với hắn. Chỉ thấy
em cười tủm tỉm rồi bảo hắn ta khen em xinh, very xinh. Ức chế thật đấy. Tự nhiên lại bị cho ra rìa.
- Vợ thích cái ông tây đấy hả?
- Chứ còn không? Đẹp trai này, manly này, lại rất thân thiện nữa. Ai chả thích.
- Anh không thích.
- Sao không?
- Anh không thích đấy. Anh ghét rồi đấy.
- Sao ghét?
- Thì không thích thì ghét. Chúa ghét mấy cái thằng tây nói xì xì xầm xầm chả hiểu cái quỷ gì cả. Không thích.
- Thế sao anh không học tiếng cho giỏi_lại còn cười nữa, trêu ngươi nhau thật mà
- Anh không thích. Anh yêu mỗi tiếng mẹ đẻ đấy.
- Toàn ngụy biện chống chế.
Vợ tôi nói đoạn rồi chạy trước để tôi đi sau một mình. Thề có trời có đất, sau vụ này nhất quyết phải về đi học tiếng anh…cho nó máu. Không
thể bị coi thường như vậy được.
Trả thù vợ, thế là vừa đi vừa ngắm gái đẹp. Vừa nhìn vừa khen luôn
mồm. Nào là cô này xinh, cô này trắng, cô này dáng ngon, cô kia chân
thon, eo nhỏ…vợ tôi không những không tức mà còn cười toe toét, ngẫu
hứng còn ngồi bàn luận với tôi nữa. Ôi chao là trời, vợ ơi là vợ!
Kết thúc một ngày rong chơi, về tới phòng người tôi mỏi nhừ như gãy
từng khúc xương. May mà vợ nhường cho đi tắm trước, còn mình em nó ngồi
xem lại ảnh chụp của ngày hôm nay. Tự nhiên vừa xem vừa cười nay lại im
ru bà rù không thấy động tĩnh gì nữa. Đi ra thì thấy mặt vợ sa sầm
xuống, chẳng nói chẳng cười gì.
- Này?
- …_quay lại nhìn với ánh mắt dấu chấm hỏi
- Vợ sao mặt buồn thiu vậy? Chồng làm gì vợ giận à?
- Làm gì tự biết
Nói rồi đi thẳng. Ô làm sao thế nhỉ? Vợ đến tháng à? Tự nhiên lại
giận vu vơ thế? Nghĩ đi nghĩ lại thì có làm gì đáng nên tội đâu? Hay là
lúc chiều ngồi khen mấy em chân dài miên man nên vợ ghen nhỉ? Nhưng rõ
ràng là còn hùa theo ăn thua với mình cơ mà? Tôi trèo lên giường nằm xem lại ảnh. Chờ vợ ra rồi giải quyết vấn đề. Máy đang dừng ở mấy tấm ảnh
lúc sáng chụp với lão người tây, chả có bức nào có mặt lão, chỉ có mỗi
mình vợ đứng cười tươi như hoa.
Ôi thôi chết, đừng có nói giận vì cái này nha? Không đến mức như thế chứ?
Vợ tôi tắm xong, ra sấy tóc vẫn im ru không nói gì. Tôi lấy tay khều
nhẹ vào người cũng không phản ứng. Rõ là giận ghê gớm lắm mà.
- Này, sao giận chồng thế? Chồng có làm gì nên tội đâu?
- Nghĩ lại coi?
- Đừng nói mấy tấm hình đó nha.
- Quá đáng.
- Quá đáng gì?
- Không hiểu à?
- Chứ vợ để người ta ôm eo bá cổ vợ thế không thấy quá đáng à?
- Chồng ích kỷ nhỏ nhen vậy?
- Ừ, chồng vậy đó, không thích ai động tới vợ hết.
- Hừ…đồ con nít.
- Cái gì?
- Con nít.
- Ai con nít?
- Anh đấy. Làm gì có ai ghen tuông vớ vẩn kiểu đấy không? Mỗi mình anh thôi đấy.
- Có ai như em đi với chồng một bên mà còn tơ tưởng trai đẹp không?
- Em không tơ tưởng, em chỉ muốn chụp một bức hình làm kỷ niệm thôi.
- Sao không chụp với con gái mà cứ đè cái thằng em khen đẹp trai chụp chung?
- Thôi em không muốn tranh luận với anh nữa, con nít quá đi. Đã thế
còn lí sự cùn, chả ai ai phi lý như anh cả. Thật là không ra sao cả.
Nói đoạn vợ tôi kéo chăn nằm vào một góc. Tôi hậm hực nằm xuống. Đã
thế thì tôi cũng không thèm làm lành nữa. Tự nhiên vừa bị nói con nít
vừa bị nói nhỏ nhen. Không thích chút nào cả. Cái này tôi làm gì có lỗi
đâu.
Nằm được độ một tiếng làm mặt lạnh thì rét run người lên. Với lại,
nhớ hơi vợ. Nghĩ lại thì công nhận cũng thấy mình nhỏ nhen ích kỷ thật
đấy, chuyện bé bằng con kiến, hạt tiêu, mà nghĩ gì lại hành động như con nít sợ bị cướp mắt kẹo. Nghĩ lại thấy hối hận quá chừng.
Tôi nhích người vào sát phía vợ. Vợ tôi im re chả nói gì, hay là ngủ
rồi nhỉ? Tôi lấy tay khều khều lưng vợ, cũng chả thấy nói gì.
- Vợ ơi…
- …
- Vợ…
- Gì?
- Anh lạnh.
- Bật điều hòa cao lên.
- Thèm.
- Thèm gì tự đi mua mà ăn.
- Thèm hơi vợ ấy.
- Đồ thấy ghét.
- Thôi chồng xin lỗi, chồng sai rồi. Đừng zỗi chồng nữa. Mai chồng đi kiếm cho vợ một ông tây khác đẹp trai hơn để vợ chụp hình nhá? Vậy chịu không?
Tôi lần mò vào chăn ôm vợ vào lòng. Đúng là không có chăn đệm nào ấm
áp bằng ôm vợ ngủ cả. Không biết vợ cười hay không chỉ biết hứ một cái
rồi cũng chịu đan tay vào tay tôi ngủ ngon lành. Hạnh phúc đôi khi nó
chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng không phải ai cũng có được nó! Phải vậy không nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT