Bệnh viện nói Tùy Ức làm việc tổ chức chơi xuân, đầy tớ Tiêu mỗi ngày kiếm
tỷ bạc không thể rút ra một chút thời gian tham gia, vì vậy Tùy Ức đành
mang theo con trai bảo bối đi chơi. Bảo bối của nhà họ Tiêu dáng dấp
phấn điêu ngọc trác, các cô chú trong bệnh viện đều thích cậu, bảo bối
nhà họ Tiêu cũng không thấy luống cuống, lần lượt kêu tên các cô chú rất ngọt ngào, đến cả mấy Lolita người nhà của mấy đồng nghiệp cũng không
bỏ qua.
Trên đường bởi vì tiểu gia hỏa làm ầm ĩ quá Tùy Ức liền
trách vài câu, ai ngờ lòng tự ái của nam giới khiến cậu bé không chịu
nổi, trên đường về nhà vẫn buồn buồn không vui. Tiêu Tử Uyên mới vừa về
đến nhà đã nhìn thấy cậu con trai của mình trước kia sức sống vẫn luôn
bắn bốn phía nay lại ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon ôm gấu ngồi xem
hoạt hình. Anh cảm thấy kỳ lạ vào phòng bếp xem Tùy Ức.
Từ phòng
bếp ra ngoài Tiêu Tử Uyên trực tiếp ôm lấy tiểu bảo bối của nhà họ Tiêu
vào phòng sách, không biết Tiêu Tử Uyên cùng cậu bé nói cái gì. Tiểu bảo bối nhà họ Tiêu từ phòng sách ra ngoài sau đó phải đi tìm mẹ nói xin
lỗi.
"Mẹ, chúng ta không phải đã nói rồi sao, ở nhà mẹ có thể dạy dỗ con, nhưng mà lúc tại bên ngoài phải để lại mặt mũi cho con."
"Ừ, Đúng vậy." Tùy Ức chậm rãi bày bát đũa.
Tiểu tử mặt mũi khéo léo ngũ quan xinh xắn vo thành một nắm, bộ mặt khổ sở
mở miệng, "Vậy hôm nay lúc ở ngoài sao lại giáo huấn con, đó cũng là ở
bên ngoài mà."
"A" , Tùy Ức ngừng lại động tác trong tay, quay đầu nhìn con trai mình khẽ mỉm cười, "Nam tử hán, bốn biển là nhà."
Sau đó. . . . . . Sau đó tiểu bảo bối nhà họ Tiêu trong mắt tràn ngập nước
làm bộ đáng thương nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên quay đầu đi cười thật to ra tiếng.
Ngoại Truyện 10 Ngày của cha Tiêu Tử Uyên
Đến ngày của cha, người làm cha như Tiêu Tử Uyên cố ý tan ca sớm đến nhà trẻ để đón con trai.
Tiểu bảo bối nhà họ Tiêu vừa ra khỏi nhà trẻ, đã thấy cha của mình đứng ở
bên cạnh xe chờ cậu, cậu bé rất vui sướng chạy tới, trên đường đều dính
trên người Tiêu Tử Uyên, rất thân mật.
Tiêu Tử Uyên ngoài vui mưng còn có chút áy náy, bình thường công việc bận rộn hình như bỏ quên con trai mình.
"Ba, hôm nay là ngày của cha, con sẽ hát một bài hát tặng cha!"
"Được, con trai ngoan."
"Trên đời chỉ có mẹ tốt, đối với mẹ con như một bảo bối. . . . . ."
". . . . . ."
Tiêu Tử Uyên im lặng nhìn tiểu bảo bối đang cười híp mắt trước mặt mình, nó rốt cuộc là phúc hắc, hay là vô tình vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT