- Anh baaaaaaaaaaaaaaa!!!! Anh ba có sao không, đâu em coi coi có sao không, trên không sao, dưới không sao, ááááá, vai anh ba sao vậậậậậậy????? – Một con nhóc khoảng 12 13 tuổi gì đó vừa đẩy cửa bước vào thì đã chạy vèo lại chỗ Hắn đang ngồi ăn sáng mà hỏi rồi xem xét Hắn từ trên xuống dưới từ dưới lên trên rồi lại la ầm lên khi thấy vai Hắn đang bị quấn băng.

- Này này Thanh Thanh, con từ từ nào anh con đang bị thương đấy – một người phụ nữ khoảng chừng ngoài 50 đang thông thả bước vào cùng môt người đàn ông khoảng cỡ tuổi bà, 2 người mới nhìn rất là nghiêm khắc nhưng lại rất dễ thương và hài hướt.

- Hix, anh ba hư quá, lại đi đánh nhau với người ta nữa đúng không – Con nhóc đột nhiên ôm chầm lấy Hắn mà khóc

thút thít.

- Này này, lần này thì nhóc đừng có nói oan cho anh ba nhá, cái này là vì anh ba đỡ đạn dùm người khác à – Hắn kéo con bé ra khỏi người và đặt con nhóc đối diện với mình mà nói.

- Nhưng mà anh ba cũng phải đi đánh nhau thì mới có người bị bắn cho nên anh mới có cơ hội đỡ đạn chứ phải hem?? Em đã dặn bao nhiêu lần là có gì cũng phải ngòi xuống nói chuyện trước rồi có gì mới động tay chứ – Con nhóc lại nói, giọng ra chiều giáo huấn ông anh của mình.

- Nguyễn Hoàng Thanh Thanh, em ăn nói với anh mình như thế à??? – Hắn hết biết chối vào đâu đành lên giọng anh trai dạy dỗ em gái.

- Em nói đúng quá rồi còn gì – con nhóc nhướng mắt nhìn ông anh mình ra chiều “em nói đúng quá rồi phải hem??” làm Hắn dù tức muốc xì khói cũng không làm gì được, làm tụi Liz đứng kế bên nhìn 2 anh em đấu khẩu ôm bụng cười nghiên ngã.

- Hahaha, nhóc Thanh Thanh lại nữa rồi đấy – Joe và Jay cùng ôm bụng cười nói.

- Còn mấy anh nữa, em đã nói là nếu mấy anh chị mà ủng hộ anh ba đi đánh nhau là em xữ tất mà, giờ tính sao đây??? Ai là người mà anh ba đã đỡ đạn dùm bước ra đây – Con nhóc quay lại quắt mắt nhìn mấy ông anh bà chị mình nói giọng muốn giết người. Không một ai bước ra.

- Chị Jes thì không thể rồi, chị Liz càng không, anh Tim càng không thể nào, và 2 ông anh điên điên khùng khùng Joe với Jay thì càng không phải, vậy thì là ai chứ??? – Nó nhìn mặt từng đứa đang đứng đó mà nhận sét. (ackack, e này chắk cũg là 1 tay k vừa đâu hỉ)

- Hơhơ, con nhóc này nói ai khùng khùng điên điên hả??? – Joe và Jay đang cười lăng bò càng dưới đất ngóc đầu lên hỏi.

- Không điên điên khùng khùng sao tự nhiên người ta đang đứng thì 2 anh lại nằm dưới đất nói em nghe nào – Con nhóc cười đểu nói với 2 tên làm 2 anh chàng im bặt luôn. (đúng là em hắn có khác)

- Mấy anh chị không phải là người anh ba đỡ đạn giúp thì còn ai nữa chứ??? – Con nhóc trầm ngâm suy nghĩ, tay trái khoanh lên đỡ tay phãi đang gãy cằm nhìn cứ như mấy ông thám tử nhìn cứ như là bà cụ non ý.

- Thôi nào thôi nào con gái, tha cho Joe với Jay đi, bọn nó không có cửa để được con trai cưng của ta dấn thân đỡ đạn đâu – Người đàn bà lúc nãy lại lên tiếng, Joe với Jay đang định đứng lên ngã lăng đùng ra đất luôn.

- Bác Loan ơi là bác Loan, bây giờ thì con biết là mấy người con của bác giống ai rồi đấy ná, ác gì mà ác giữ vậy chứ – Joe đai nghiến người đàn bà bây giờ là bà Loan cũng là mẹ của Hắn.

- Hôhô, hai đứa làm gì mà lên án vợ ta như thế chứ, bà ấy chỉ nói đúng sự thật thôi mà – người đàn ông bây giờ mới lên tiếng và ….

“ẦM ẦM ẦM ẦM!!!” Người ta lại nghe thêm vài tiếng ngã nữa của 4 thằng nhóc (đương nhiên là Ngũ Quỷ và trừ nhóc Ran ra chứ còn ai nữa) Joe, Jay và Jes ngã đùng luôn ra đất với cái gia đình này.

- Vậy là gen di truyền rồi, cả nhà ai cũng như ai, thật hết biết nói luôn rồi bác Thành ơi!!!! – lần này là Jes đai nghiến.

- Con vẫn không hiểu, vậy ai là người mà anh ba đã đỡ đạn chứ??? – Nhóc Thanh Thanh vẫn còn đang tò mò về người mà ông anh trời đánh chết, dao kề cỗ cũng không bao giờ lo lắng cho ai của mình lại đi đỡ đạn cho người khác chứ.

- Thanh Thanh àh, nhìn kia kìa – bà Loan thấy đứa con gái cưng cứ vặn óc suy nghĩ mà chẵng chịu nhìn xung quanh đành khều con nhóc rồi chỉ về phía Nó đang ngồi nhìn cô nhóc cười cười.

- ÁÁÁÁÁÁÁÁ chị Kyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyo!!!!! – nhóc Thanh Thanh hét lên khi thấy Nó đang ngồi đó rồi bay vèo 1 cái lại ôm chầm lấy Nó.

- Ủa nhóc Thanh Thanh biết Kyo à??? – Jes ngạc nhiên hỏi khi thấy con nhóc ít khi nào để ý đến ai lại trở nên như thế khi gặp Nó.

- Thì Jes nên nhớ là con nhóc là em của Ken cũng chính là em của anh Phong, anh Phong thì lại ở Nhật chung với Kyo, mà con nhóc thì lâu lâu lại qua chỗ của anh Phong thì biết Kyo có gì lạ đâu chứ – Liz nhoẻn miệng cười giải thích trước khi Rika hay mấy thằng nhóc kịp lên tiếng.

- Sao…sao Liz biết hay vậy??? – Rika ngạc nhiên hỏi.

- Thì Liz là nghìn lẻ 1 đêm mà, cái gì không biết chứ – Jes tự hào nói. (Kenz k bík đâu, bị lậm phim ‘bằng chứng thép III’ cho nên mới lấy câu này á)

- Sack – Rika không còn biết nói gì luôn.

- Chị Kyo, sao chị lai ở đây vậy??? Chị ở đây chắc biết anh ba đỡ đạn cho ai phải không???? chị nói em nghe đi – Con nhóc lao như tên bắn tới chỗ nó đang ngồi mà hỏi một lèo làm Nó cũng phải bó tay.

- Từ từ nào nhóc, đã gần 1 năm rồi mà cũng không hơn gì àh, hỏi từ từ thôi chị mới trả lời được chứ – Nó xoa đầu con nhóc nói.

- Oh yeah, hehe em quên, tại tò mò quá mà – con nhóc nói, cười tươi đưa nguyên hàm răng thẳng như bắp trắng như vôi ra.

- Uhm, rồi, từ từ đi hỏi từng câu chị trả lời – Nó phì cười vì cái tính tò mò không bao giờ bỏ của con nhóc.

- Sao chị lại ở Việt Nam, còn lại ở ngay trong phòng bệnh của anh ba??? 2 người quen nhau à?? – Con nhóc hỏi liền chứ không chờ gì luôn.

- Ừh thì chị theo lời mẹ của chị Rika về đây sống, còn vì sao chị ở đây thì là chị học chung với anh em thôi – Nó trả lời con nhóc.

- Vậy chắc chị biết ai là người được anh hai cứu phải không??? – con nhóc liền sáng mắt hỏi.

- Mà em hỏi để làm gì??? – Nó không trả lời mà lại hỏi ngược lại.

- Em hỏi để xem thử người nào mà may mắn được ông anh trời có đánh chết, dao kề cỗ cũng không bao giờ lo lắng cho ai mà giờ lại xả thân cứu người đó, không chiêm ngưỡng dung nhan người đó thì thật là uỗng lắm – con nhóc lém lĩnh nói làm cho cả căn phòng tràn ngập tiếng cười, cùng lúc thì Hắn sa sầm mặt mũi vì đứa em tinh ranh của mình.

- Ừh thì người đó là chị có được không??? – Nó đáp tỉnh bơ luôn.

- HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!?!?!?!?! – con nhóc ngạc nhiên đến nổi há hốc miệng không thể nào ngậm lại được luôn.

- Sao vậy, có gì không được à??? – Nó hơi bất ngờ về phản ứng của con nhóc.

- Anh..anh ba…anh ba….người anh ba cứu là chị…chị sao??? – con nhóc ngạc nhiên tới nỗi lắp bắp luôn.

- Có chuyện gì vậy nhóc??? – Nó hơi lo khi thấy con nhóc thường ngày mồm mép tép nhảy mà bây giờ cứ lắp ba lắp bắp.

- Không, không có gì đâu, chắc con nhóc shock quá thôi mà – Hắn lật đật lên tiếng, thảy cho con nhóc một ánh nhìn đầy “yêu thương”

- Ừh à, chỉ tại em quá ngạc nhiên thôi mà hehe – con nhóc gãi đầu cười cười nói theo anh mình. (tại chưa muốn chết đấy ạ)

- Uhm, mà thôi, mọi người ở lại nha Kyo phải đi có việc rồi, chừng nào cái tên này xuất viện thì Kyo sẽ tới nhà hắn luôn – Nó nói rồi quay sang ngoắc mấy đứa nhóc với Rika đi.

- Uhm thôi ráng nghỉ cho khoẻ đi ná Ken, vài bữa xuất viện thì tụi này qua thăm ná – Rika cũng nói với Hắn rồi đi theo Nó.

- Chào ba mẹ con đi ná, có gì tối này con với anh hai sẽ qua chào hỏi ba mẹ ná – Nó nói rồi ôm hôn mỗi người một cái vào má rồi bước ra ngoài.

- Chào 2 bác tụi cháu cũng đi đây – Rika với 5 thằng nhóc cũng lễ phép chào ba mẹ của Hắn rồi bước nhanh theo Nó.

- Thôi hai bác với nhóc Thanh ở lại chơi với thằng này nghen, tụi con cũng về đây, có gì chiều tụi con lại vào nhé – Tim nói với ba mẹ Hắn rồi cũng cùng mấy đứa kia ra ngoài.

- Đừng nói với con là con nhóc đó báo tin cho ba mẹ nghen – Hắn nói khi mà tụi Liz đã khuất sau cánh cửa phòng bệnh cùa Hắn.

- Là Minh chứ không phải con nhóc, nó đâu có khi nào mà biết tới sự hiện diện của con đâu chứ – Mẹ của Hắn cười cười gian trả lời. (hôhô, càng ngày Kenz càng thích bác này rùi đấy ná)

- Anh Minh á??? – Hắn há hốc luôn.

- Anh hai đang ở nhà nào vậy anh ba?? Nhà chị Kyo, chị Rika hay là ở nhà mình khai mau, không thôi anh ba đừng trách khi mà em đã tìm ra được chỗ anh ấy ở – Nhóc Thanh Thanh lại đánh trống lãng đe doạ Hắn.

- Em tự đoán đi, không thì anh chết chắc với anh hai đó – Hắn nháy mắt tinh nhịch với con nhóc.

- Đang ở nhà chị Kyo hay nói đúng hơn là chỗ anh Minh đang ở! – Con nhóc phán 1 câu xanh rờn luôn.

- Hôhô, cái này em nói chứ anh ba không nói nha, nhớ đó, tới lúc mà em “làm thịt” anh hai thì đừng có mà hó hé gì tới anh không anh không đưa em tới chỗ này anh ba mới mò được đấy, chỗ này đúng là han ổ của bọn chúng luôn, đủ loại hết nhìn mà mê luôn ná – Hắn dụ dỗ em gái mình. (Kenz đố all ế, ai bík “cái ổ” này là ổ j ế)

- Vậy hả, chừng nào anh ba khỏi là anh ba phải đưa em đi đấy ná, không thì biết tay em – con nhóc cũng không thua đe doạ ngược lại anh mình.

- Ừh, hứa danh dự luôn – Hắn cười nói với con nhóc.

- Thôi nào, mẹ nghe nói là vì cái nón của con mà con bé đã tiễn không biết bao nhiêu người rồi, có phải đã đến lúc con giải thoá cho con bé rồi không??? Mẹ không muốn thấy tay con bé lại nhuốm thêm máu nữa đâu, như thế là quá đủ rồi – mẹ Hắn nói, giọng có phần bức xúc nhìn đứa con trai út bất trị của mình.

- Chưa được, vì trước khi thật sự trả được thù thì con nhóc vẫn không tha cho bất cứ ai đâu, và con không muốn khuôn mặt đó lộ diện, thôi mẹ cứ cho con ích kỉ thêm một chút nữa đi, không còn lâu đâu – Hắn cười buồn nói với mẹ mình, chỉ có khi nào ở với ba mẹ mình thì Hắn mới là chính Hắn mà thôi. (ông này biến thái wá, tui k gã Kyo của tui cho ông nữa đâu, tụi nghịp Kyo quá đi ( )

- Uhm thì tuỳ con thôi – mẹ Hắn đành lắc đầu bó tay, ông bà không bao giờ can thiệp vào chuyện của bọn nó mặc dù rất lo lắng.

- Thôi anh ba nghỉ ngơi đi, bây giờ em phải đi “xơi” hai mới đươc, dám trốn em thì em sẽ cho biết hậu quả! – nhóc Thanh Thanh nói rồi kéo tay ba mẹ mình đi thẳng.

- Good luck nhá hai, cho anh cái tội, kekeke – Khoé miệng hắn khẻ nhếch lên tạo thành một nụ cười hiền, rất thật.

- ANH HAI, THANH THANH BIẾT ANH HAI Ở TRONG ĐÓ MÀ, MỞ CỬA CHO THANH THANH!!!!!!!!!!!!!! – con nhóc vặng volume hết cỡ hét ầm ĩ, đập cửa rầm rầm gọi Phong.

- Hix, cái thằng Ken, sao nó khai ra vậy trời, kiểu này thế nào cũng không sống nổi với con nhóc này rồi – Phong nhăn nhó nhìn Minh như cầu cứu.

- Thôi cái này Minh không giúp được Phong rồi, con nhóc có thể tìm đến được chỗ này thì coi như số Phong tới đây là chấm hết – anh Minh cười cười nói, tay thì đưa lên cổ kéo một đường ra hiệu.

- Sao mà Minh nỡ lòng nào – Phong nhăn nhó nhìn ông bạn của mình.

- Ai kêu cũng tại Phong tập cho nó từ nhỏ, mới có 9 10 tuổi mà cứ phải gọi là …. haizzz, ai làm nấy chịu đi – Minh nói rồi quay lại bàn làm việc.

- HAI, EM CHO HAI 3 GIÂY ĐỂ MỞ CÁNH CỬA NÀY NẾU KHÔNG MUỐN EM CHO NỔ NGUYÊN CÁI BIỆT THỰ NÀY ĐẤY!!! – con nhóc bên ngoài lại hét ầm lên, mấy người làm không biết phải làm sao chỉ biết đứng nhìn ba mẹ của Hắn cầu cứu, khi thấy ông bà chỉ ngồi lắc đầu thì cũng bó tay mà ai vào việc nấy cho cô nhóc tự xữ thôi.

- Phong ra mở cửa cho con nhóc đi, căn nhà này mới dựng lại Minh chưa muốn lại phải xây lại thêm lần nữa đâu – Minh đang dán chặc mắt mình vào máy tính nói.

- Ok ok, ra tới liền tới liền – tuy biết là con nhóc sẽ không cho nổ sập nhưng nếu không mở thì thế nào Minh cũng sẽ phải thay cái cửa mới cho nên đành ngậm ngùi bước lại mở cửa.

- Aishhhh, tội của hai lớn lắm hai có biết không hả, anh ba đi đánh nhau không cảng mà còn hùa theo, vậy mà không biết coi chừng anh ba để cho anh ba bị như vậy, hai có tin là em lấy hai ra làm thử nghiệm mới không hảảảảảảaaaaaaaa???!?!? – Phong vừa mở cửa ra thì con nhóc đã tém chân cho anh nằm sóng xoài dưới đất không thương tiếc luôn, rồi thì cứ thao thao bất tuyệt cứ như là mình là chị cả trong nhà ý, còn Phong thì chưa chuẩn bị cho nên bị con nhóc chơi cho té một cách ngon ơ luôn. (hix, tội nghiệp anh quá đi, sao mà có con nhóc dữ thế hem biết, tg kết e này rồi hehehe)

- Thôi thôi cho hai đứng dậy cái đi, có gì từ từ nói chứ hèz – anh nói như vang xin con nhóc, (herher, thật là mất mặt, đường đường là một ông hoàng lừng danh thế giới mà bị nhỏ em tém chân té mà không dám đánh trả, thôi thôi mất hết hình tượng rồi, cái này mà để đám fans thấy chắc có mà….)

- Không được!!! cho hai cái tội đã phạm lỗi không những không biết tự thú mà còn trốn, không phạt không được!!! -

Con nhóc không thương tiếc mà véo một cái không thương tiếc vào tay anh đau điến.

- Minh ơi Minh cứu mạng!!!!! – Phong không còn cách nào đành quay sang Minh cầu cứu.

- Thôi thôi Thanh Thanh tha cho nó đi, đừng hành hạ ông anh đẹp trai của em như thế chứ – anh Minh đang ngồi cười gập người trên ghế nghe tiếng ông bạn thân của mình rên la đành nín cười mà cang ngăn.

- Còn anh nữa, anh cũng có phần trong việc này nữa, chắc em đem hai anh đi dìm lồng heo như thời xưa quá!!!!! – Con nhóc không những không tha mà còn quắc mắt nhìn Minh ra chiều muốn giết anh không bằng.

- Hix, Phong ơi là Phong, biết vậy Minh không dám chứa chấp Phong rồi!!! – Minh than thở. – Mà đã có ai bị gì đâu chứ, chưa sao mà, có gì thì từ từ nói, cho Phong đứng lên đi mà – anh Minh hạ giọng năn nỉ.

- Không sao?? Không sao mà anh ba còn đang nằm trong bệnh viện à, hai anh làm em tức chết đi mà!!! – con nhóc vẫn còn ngồi trên người anh mình đai nghiến không thương tiếc.

- Thôi mà, làm ơn đi, tối nay anh tặng Kyo cho em chơi với em một đêm có chịu không?? – Anh Minh hết đường đành lấy Kyo ra dụ dỗ.

- Anh nói có thật không?? – vừa nghe thấy tên Kyo thì con nhóc mắt đã sáng rỡ.

- Thật sao không – Minh cười gian trả lời.

- Nhưng mà chắc gì chị Kyo đã nghe lời anh, tối nào chị ấy cũng ở ngoài bar thôi à – bỗng dưng con nhóc ỉu xìu.

- Thôi có gì thì cho hai đứng lên đi mà nhóc cưng, xắp chết cái lưng hai rồi này – anh Phong lên tiếng rên rỉ.

- Oh quên, lần này em tha, lần sau em trụng hai vào nồi nước sôi cho biết mặt – con nhóc lại cảnh cáo anh trước khi đứng dậy.

- Được rồi biết rồi, một lần là tởn rồi không có lần sau đâu – anh vừa nói vừa đứng dậy.

- hehehe, anh Minh nói rồi đấy ná, tối nay chị Kyo là của em ná, anh mà gạt em em trụng cả 2 anh vào nối nước sôi một lượt đấy – con nhóc phán cho một câu xanh rờn rồi bay luôn ra khỏi phòng.

- Hix, đúng là bạo lực vô nhân đạo, coi ai đời em gái mà ăn hiếp anh trai như thế đấy, đúng là c…. – Phong vừa đứng lên vừa chỉnh lại quần áo nói chưa hết câu thì đã im re vì…

- Đúng là sao??? – con nhóc không biết ở đâu lại bay ngược vào làm gai óc cả 2 ông anh dựng đứng.

- À à không gì, ý anh là đúng là con nít bây giờ năng động quá mà, hehehe, mà quay lại đây làm gì thế nhóc??? – Phong lật đật nói, mặt thì nở một nụ cười hết sức đểu giả.

- Hai liệu hồn đấy – con nhóc liếc xéo ông anh mình rồi quay sang Minh. – Anh Minh tối nay giao chị Kyo qua nhà em chơi ná, mẹ nói tối nay muốn được nói chuyện với mấy anh chị – con nhóc quay sang nói với Minh.

- Uhm, nói mẹ tối nay anh sẽ qua – Minh gật đầu.

- Ok, bái bai – con nhóc nói rồi lại bay ra khỏi phòng, Phong đi theo và khi chắc chắn là con nhóc đã biến khỏi ngôi nhà thì mới thở phào nhẹ nhõm.

- Ta thề không bao giờ nói xấu con nhóc này không có ngày nó chơi ta chết không hay – Phong thở phào nói, nhìn mặt anh bây giờ mới hài làm sao.

- Minh đã nói rồi, là lỗi tại Phong hết, ai đời con nhóc mới có 1 tuổi là cho coi phim kinh dị, 2 tuổi vừa biết đi thì đã cho nó đi khám phá thiên nhiên, 3 tuổi cho chơi với báo với hổ, 4 tuổi cho nó đi bắt rắn, 7 tuổi đã có đai đen của karate dành cho lứa tuổi nhi đồng từ 6-15, 8 tuổi học xong cấp 1 đứng hạng đầu, 9 tuổi thì đã như con Kyo lúc nhỏ, và tình hình là bây giờ nếu có ai chọc tức nó dám nó đi đốt nhà người ta cũng không chừng, hay gài bom hẹn giờ luôn thì cũng chẵng ai ngăn nó được – anh Minh ngồi lên án con nhóc cùng anh Phong một cách không thương tiếc luôn. (ack, em lạy chị này luôn, có ông anh đúng là bó tay)

- Thì phải như thế lớn lên mới không ai ăn hiếp nó được chứ – Phong không những không thấy hối hận mà còn có vẻ tự hào nữa mới đau chứ.

- Ừh thì cứ xem con nhóc Kyo mà làm gương đi, tới khi có người trị được nó thì coi như là con nhỏ sẽ lại…..aishh, Phong ơi là Phong!!! – Minh không biết nói sao với ông bạn của mình luôn.

- Herher, sao mình chưa bao giờ nghĩ tới cái này nhỉ??? – anh Phong đưa tay lên cằm gãi gãi ra chiều suy nghĩ nhìn mặt mà chỉ muốn đập cho vài phát.

- Minh thấy tội cho con nhóc thật, có thằng anh như Phong, hên là còn thằng Ken còn đỡ, haizzzzzz – Minh lắc đầu bó toàn tập với ông Phong luôn rồi.

- chuyện gì tới thì nó sẽ tới, lo làm gì cho mệt chứ – Phong vẫn cứ nhởn nhơ như không gì. (ack!!! cái này Kenz phải “quánh dá” [đánh giá] lại cái ông này mới đc này >”

- Thôi cậu đi ngủ dùm tớ đi, tới giờ tớ gọi dậy đi về, để tớ làm việc chứ không tớ giết cậu tại đây chứ không cần tới con nhóc đâu – anh Minh nói rồi quay lại châu đầu vào cái màng hình vi tính với những dãy số những biểu đồ chi chít. (tg nhìn vào bík j chết liền @@)

- Em nỡ lòng nào sao Minh – Phong không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Minh và ôm chầm lấy anh từ đằng sau.****Giới Thiệu Nhân Vật******

Nguyễn Hoàng Thanh Thanh

Tuổi: 12 Học: lớp 10 (như đã giới thiệu trc, con nhóc này 9 tuổi xong lớp 5, 10 tuổi nhảy cóc lên lớp 8 luôn)

Tóc: Đen huyền cắt ngắn để vic Mắt: Nâu sẫm to tròn 2 mí, mi dài nhìn như thấu con người ta.

Ngoại Hình: cao khoảng 1’50 (cái này tg ngu về chìu cao đoán đại ná, có gì thì nói tg sửa lại)

Style: Những thừ gỉ càng gọn gàng càng tốt, đặt biệt không có váy, thường thì là những bộ đồ thể thao năng động như của con trai ý. (tg thík e này cho nên cho ăn mặt giống tg luôn kakaka)

Tính Tình: Như những gì anh Minh đã nói, thích những trò mạo hiểm, không biết sợ ai ngoài trừ Kyo, thần tượng của cô nhóc là Kyo. Đừng hỏi cô nhóc cinderella là ai hoặc đại loại như thế, những thứ cho con gái không phải dành cho nhóc đâu. Ghét nhất mấy đứa ỷ lớn tối ngày đi ăn hiếp người khác.

Gia Thế: Em gái của Phong và Hắn.

Độ Quậy: Khỏi nói rồi ná.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play