Từ khi Hoàng Thiên An đi ra ngoài, trong phòng là một mảng im lặng. Không ai nói gì. Vũ Linh Nhi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Cậu cứ mở miệng định nói nhưng lại thôi, trong lòng thật sự rất khó xử. Cuối cùng, thật lâu sau, cậu vẫn là người lên tiếng trước.
“ Linh Nhi.”
“ Hả?” Vũ Linh Nhi có chút giật mình, ngẩng đầu mở to mắt lên nhìn cậu.
Cậu khẽ bật cười, nói: “ Không cần làm bộ dạng khoa trương như vậy?”
“ À, ừ.” Cô có chút xấu hổ, đầu lại một lần nữa cúi thấp xuống.
“ Cậu cúi thế không thấy mỏi cổ sao?”
Vũ Linh Nhi liền ngay lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt thoáng đỏ ửng.
Cậu để ý, mỗi khi cô gái này xấu hổ nhìn sẽ rất dễ thương. Cậu lại bất giác khẽ mỉm cười, trái tim tràn ngập ấm áp. Cậu biết mình đã không thể nào thoát ra được nữa rồi.
“ Thật ra, cậu không cần phải né tránh tôi.” Cậu vẫn cười, nhưng trong đôi mắt lại có chút gì buồn, thật buồn.
Vũ Linh Nhi nhìn cậu, trong lòng lại nổi lên một trận xao xuyến. Cô biết dạo gần đây cô thường tránh mặt cậu. Bởi vì cô không biết phải làm sao khi đối mặt với cậu. Cô không biết rõ được cảm xúc của mình, đối diện với cậu chỉ khiến cô càng khó xử.
“ Tôi sẽ muốn cậu phải quên đi những gì tôi nói với cậu. Thế nhưng chúng ta vẫn là bạn. Phải không?”
Bạn? Đúng rồi! Cậu là bạn cô!
“ Cư xử như bình thường, được không?” Vũ nhìn cô, đôi mắt ẩn chứa một tia cầu xin, mong manh, yếu đuối.
Cô thấy tim mình đập thật mạnh, cô như vô thức nói: “Ừ.”
“ Cạch!”
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Một dáng người mặc đồ vest màu đen bước vào.
“ Ba?” Cậu ngạc nhiên nhìn người vừa vào. Người này xuất hiện ở đây nằm ngoài dự kiến của cậu.
Vũ Linh Nhi cũng quay đầu sang nhìn người đàn ông kia. Là Hoàng Minh Thành, cô mới gặp ông ta có vài lần.
Người đàn ông kia quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt sắc bén tràn ngập ý cười.
“ Linh Nhi cũng ở đây sao?” Hoàng Minh Thành ngồi xuống ghế cạnh giường cậu, vẫn nhìn cô.
“ Dạ.” Vũ Linh Nhi khẽ gật đầu, không hiểu sao cô có cảm giác không thoải mái khi đối diện với người đàn ông này.
Người này, không giống với Vũ. Dường như là ông ta mang đến cho người khác một cảm gác áp bức. Giống như một thứ sợ hãi vô hình.
“ Cháu… đi trước.” Cô đứng dậy, hơi cúi đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“ Ba làm cô ấy sợ rồi đấy.” Cậu nhìn theo bóng dáng cô.
Cậu biết, người ba này đến đây thăm cậu chắc chắn là có mục đích. Phải biết thời gian của người này được tính bằng tiền. Ông ta sẽ không chịu lỗ vốn để mà đến thăm một đứa con. Một con người đầy dục vọng về tiền bạc, lại quá lạnh lẽo với người thân.
“ Hai đứa có vẻ rất thân.”
Trong câu nói tràn đầy ẩn ý. Và cậu, tất nhiên là hiểu được ẩn ý đó. Cả người bỗng chốc lại trở nên căng thẳng.
“ Đã suy nghĩ đến đề nghị của ta chưa?” Ông ta khẽ vuốt tóc cậu. Lời nói lại giống như một lời uy hiếp.
Cậu khẽ nhíu mày. Mấy ngày trước, khi người này vừa về nước đã gọi cậu lên nói chuyện. Nhưng chuyện đó đúng hơn chỉ là một vụ làm ăn mà đôi bên cùng có lợi. Về chuyện đó… Cậu đến bây giờ cũng không thể quyết định. Cậu… không biết phải lựa chọn thế nào. Đến bây giờ cậu vẫn chưa nhận được câu trả lời từ người đó. Cậu rất sợ, cậu không muốn đẩy chính bản thân mình vào đau khổ. Cậu cũng không muốn người đó phải vì cậu mà đau.
Một khi không xác định được đúng hướng,
Chỉ có thể vô vọng đứng tại chỗ.
Chờ một tia sáng lóe lên nơi cuối đường….
“ Con vẫn chưa thể quyết định.”
Hai bàn tay cậu nắm chặt lại, khuôn mặt bình tĩnh đối diện với người đàn ông kia không có cảm xúc. Giữa hai người không phải là cha con mà chỉ đơn giản là đang lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích. Nhưng… cậu có lợi gì? Không! Cậu chỉ làm một quân cờ trên tay người kia mà thôi.
“ Đến khi con xuất viện. Ta muốn có câu trả lời.” Nói xong, người đàn ông kia liền đứng dậy, bước ra ngoài.
Căn phòng chỉ còn một người, rơi vào im lặng.
Hoàng Thiên Vũ khẽ cúi đầu, đôi lông mày nhíu lại. Cậu cảm thấy chính bản thân mình thật đáng thương. Đây gọi là tình cha con, tình ruột thịt sao? Người đàn ông đó, có gì ngoài tiền? Cậu nhiều lúc đã ước rằng thà mình là trẻ mồ côi còn hơn là sinh ra trong cái gia đình lạnh lẽo, không có tình thương này.
***
Trần Hà Duy nằm trên giường bệnh, trên tay cầm cái điều khiển tivi không ngừng bấm. Trong tivi không ngừng phát ra những âm thanh nhàm chán. Hắn nằm ở đây cũng đã mấy ngày rồi.
“ Phụt!” một tiếng, màn hình tivi tối om. Hắn lạnh lùng vứt cái điều khiển lên giường. Mùi thuốc sát trùng trong phòng khiến hắn khẽ nhíu mày, cả người đều khó chịu.
Hắn nằm yêu trên giường, ngước mặt lên nhìn cái trần nhà trắng toát. Đôi mắt dài màu nâu đậm lạnh lẽo ánh lên tia cô đơn. Không chỉ là cô đơn, mà còn là chua xót, là mất mát.
Hắn đột nhiên lại nhớ đến cô. Con mèo nhỏ luôn sợ hãi mỗi khi nhìn thấy hắn, đôi mắt lúc nào cũng mở to một cách ngốc nghếch. Rồi mỗi khi người đó khóc, lại khiến trái tim hắn cảm thấy đau. Thế nhưng chưa bao giờ hắn đau như thế này, cô lạnh lùng nhìn hắn. Cái nhìn như đâm vào người hắn hàng vạn nhát dao. Đau! Chảy máu! Màu đỏ ánh lên sự chết chóc đầy bi thương.
Để rồi chính hắn là người tổn thương, cái mất mát đó lớn biết chừng nào? Khi người con gái đó quay lưng lại với hắn, rời bỏ hắn mà đi. Hắn biết chính bản thân mình là một người độc ác, lạnh lẽo. Hắn cũng không có cái tư cách để mà hận cô. Hắn chỉ là một con quỷ, hèn nhát, ích kỷ. Thế nhưng trái tim đã trao ra, lại không thể nào lấy lại.
Con mắt bị nhuốm bởi một tầng hận thù dường như trở nên mù quáng. Không thể nhìn rõ con đường mà mình nên đi. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong hận thù, không người nhà, không tình thương. Chỉ có máu! Nước mắt đã sớm không còn. Hắn đã tự hứa với bản thân sẽ không khóc, không để bị tổn thương. Nhưng đến lúc tổn thương, trái tim tan nát. Lại không thể khóc. Là một kẻ hèn yếu lại không thể rơi lệ.
Hắn muốn là người chà đạp lên kẻ khác, là người mạnh nhất, bao bóc quanh trái tim mình bởi một lớp băng dày. Thế nhưng khi lớp băng đó tan chảy, hắn cuối cùng cũng gục ngã, mệt mỏi. Cho đến khi mệt mỏi rồi mới cảm thấy mình đơn độc.
Có lẽ hắn không đủ tư cách để nói ra câu này, không có đủ tư cách để được yêu thương. Một con ác quỷ không xứng đáng để có được chữ “yêu”. Thù hận đã nhuốm bẩn con người hắn.
***
Mấy tuần nữa lại nhanh chóng trôi qua, cậu cũng đã sắp xuất viện. Hiện tại là ban ngày, 7 giờ sáng. Thời điểm những con đường trở nên đông đúc nhất. Vũ Linh Nhi ngồi trên xe, trên đường đi học.
Những tiếng còi xe vang lên ing ỏi, tắc đường khiến những chiếc xe không thể đi lại.
“ Cô chủ. Phía trước có tan nạn e là sẽ muộn học mất.” Người tài xế quay người xuống nói với cô.
“ Vậy… cháu đi bộ cũng được.” Vũ Linh Nhi nhìn qua lớp cửa kính. Cũng đã gần đến trường cô. Dù sao cũng không nên muộn học.
Vũ Linh Nhi bước xuống xe, lách qua mấy chiếc ô tô khác đi lên vỉa hè. Bầu trời buổi sáng được phủ lên một màu xanh. Không có nắng, trời vẫn rất lạnh mặc dù đã là đầu tháng ba.
Lúc đi qua một con ngõ nhỏ, đột nhiên cô nghe thấy có tiếng người. Mặc dù tiếng đó rất nhỏ nhưng cô lại nghe thấy rất rõ. Cô dừng bước lại, rồi không biết tại sao lại rẽ vào con ngõ đó. Dường như có một thứ gì đang thôi thúc cô.
Bên trong con ngõ khá tôi mặc dù bây giờ làm ban ngày. Quanh những bước tường loang lổ mọc đầy rêu, mùi ẩm thấp khiến cô cảm thấy khó chịu.
“ Bộp!”
Đột nhiên cô cảm giác được chân mình va phải thứ gì đó. Cô cúi đầu xuống, thứ cô va phải là một người. Người đó ngồi dựa lưng vào tường, đầu cúi thấp xuống, cả người đều tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Dáng người đó, dường như có chút quen quen. Thứ ánh sáng yếu ớt chiếu lên mái tóc màu vàng. Là hắn!
Cô khẽ giật mình, đôi mắt mở to nhìn người kia. Hắn dường như đã rất say, có lẽ cũng đã ngủ. Cô đứng yên bất động, trái tim đập liên hồi.
Hắn cứ lẩm bẩm cái gì đó, cô nghe không rõ. Trong không khí tràn ngập mùi rượu. Lòng cô nảy lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Cô quay người, toan bỏ đi.
Thế nhưng, đúng lúc này, có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô. Trong con ngõ nhỏ vang lên một giọng nói trầm thấp, lại có chút khàn khàn.
“ Đừng đi! Em đừng đi!”
Hắn kéo cô xuống, cả người ôm chặt lấy cô. Hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt cô. Đôi mắt hắn mơ hồ nhìn cô, đôi mắt đầy yếu đuối.
Cô cảm thấy tim mình đập liên hồi, cô giống như bị xoáy sâu vào đôi mắt đó. Đôi mắt đói khiến cô cảm thấy đau, rất đau. Cô yên lặng để hắn ôm. Hắn ôm cô chặt hơn. Đầu đặt lên hõm vai cô, cả mặt chôn sâu vào cổ cô.
Hắn hiện tại đang ôm cô, không biết đây là thật hay mơ nữa. Nếu là mơ thì có phải là quá chân thực rồi không? Nếu thật sự là mơ, hắn mong mình sẽ mãi mãi không tỉnh lại, để có thể tham lam mà ôm lấy cô. Giữ chặt cô ở bên mình, không tách dời.
Cổ cô đột nhiên cảm thấy lạnh, lại ướt, dường như là nước. Nước? Nước mắt? Hắn… khóc sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT