Trời càng về khuya thì lại càng lạnh. Vũ Linh Nhi lúc ra ngoài cũng chỉ mặc qua loa vài cái thành ra bây giờ chẳng khác gì một cục băng. Cả người cô run cầm cập, hai tay không ngừng chà sát vào nhau hòng tạo ra chút độ ấm.
Đột nhiên có một chiếc áo khoác phủ lên người cô. Cô ngạc nhiên nhìn lên mới phát hiện không biết hắn đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
Hắn trừng mắt lên, uy hiếp cô: “ Cấm cô cởi ra.”
Sau đó hắn kéo cô lại, ôm cô vào lòng. Cô giật mình, tròn mắt nhìn hắn ra sức mà giãy ra khỏi cái ôm của hắn. Cô cảm thấy không thoải mái, tim đập có chút nhanh.
“ Nếu cô không muốn chết cóng thì ngồi yên.” Giọng hắn ở bên tai cô, vẫn cái giọng lạnh lùng ấy nhưng dường như lại có chút khác. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên cổ mình. Cô cảm thấy có chút nhột, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Cô ngồi yên không nhúc nhích.
Hai người cứ như thế duy trì trầm mặc. Trong rừng thi thoảng lại phát ra những âm thanh kỳ lạ, có tiếng của lá cây, mà cũng có thể là thú vật. Vũ Linh Nhi không tự giác được ngồi sát hơn vào lòng hắn, cô cảm thấy làm như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn. Hắn cũng ôm cô chặt hơn.
Không hiểu sao nằm trong lòng hắn cô lại cảm thấy rất an toàn, lại ấm áp. Trong đêm tối, dường như đây là chỗ dựa duy nhất của cô, khiến cô không tự chủ được mà sa vào. Cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi nhanh chóng mất đi ý thức. Cô dựa vài vai hắn mà ngủ.
Cô nằm trong lòng hắn , hơi thở mỏng manh vang lên đều đều. Cô thật sự đã ngủ. Đến lúc này, hắn mới cúi đầu xuống nhìn cô. Nhờ vào thứ ánh sáng yếu ớt từ ánh trăng hắn mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cô. Khuôn mặt không biết từ bao giờ đã khắc sâu trong lòng hắn. Hắn tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên mặt cô, cô thật giống như một thiên thần, cái u ám của ác quỷ đã biến mất. Cô là một thiên thần đang ở bên cạnh ác quỷ là hắn.
Hắn một lúc lâu sao mới dời khỏi khuôn mặt cô, nhìn khắp người cô. Rồi hắn lại khẽ thở phào, cô không bị thương. Đột nhiên một trận đau đớn từ sau lưng truyền đến, máu không biết từ bao giờ đã loang lổ khắp mặt đằng sau của chiếc áo hắn đang mặc. Cả chiếc áo khoác hắn đắp cho cô cũng có dính máu. Khuôn mặt hắn trắng cắt không còn một giọt máu, mồ hôi lạnh túa ra ròng ròng. Bàn tay đang ôm lấy cô cũng bắt đầu trở nên lạnh ngắt.
Đúng! Hắn bị thương! Lúc nãy rơi xuống hồ vì che cho cô mà hắn bọ thương. Máu đằng sau lưng vẫn chảy ra không ngừng. Nhưng hắn lại không thể cử động. Bởi vì cô đang ngủ, đang dựa vào hắn mà ngủ.
Hắn cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, hơi thở dần dần trở nên khó khăn hơn. Hắn nhanh chóng rơi vào hôn mê, khuôn mặt trắng bệch đến dọa người.
***
Mặt trời lấp ló sau những dãy núi từ từ nhô lên. Bầu trời dần dần hửng sáng. Đêm qua đối với cánh rừng này lại là một đêm không yên. Khắp nơi đều nhốn nháo vì có người mất tích. Trời vẫn còn hơi tối, trong rừng lại lập lòe đầy ánh sáng từ đèn pin.
“ Linh Nhi!” Hoàng Thiên Vũ cầm theo đèn pin, không ngừng gọi lớn. Cậu đã tìm từ đêm hôm qua đến giờ, như đã lật tung cả cánh rừng lên nhưng hoàn toàn không thấy Vũ Linh Nhi đâu.
“ Vũ! Cậu tìm cả đêm rồi. Về thôi! Tí nữa trời sáng hẳn sẽ có đội cứu hộ đến tìm mà.” Lưu Anh Phương đi đằng sau lo lắng nhìn cậu.
Cậu cả đêm đều không ngủ, khuôn mặt đã rất mệt mỏi rồi nhưng vẫn cố cứng đầu. Đêm qua tất cả mọi người cũng đã đi tìm nhưng không thấy, họ không còn cách nào khác là gọi đội cứu hộ. Đi đêm vào trong rừng rất nguy hiểm, dù có đi nhiều người cũng có thể xảy ra tai nạn.
“ Cậu về trước đi. Mặc kệ tớ.” Cậu xoa xoa hai bên thái dương đã đau nhức.
“ Vũ! Đừng có cứng đầu! Về thôi!” Hà Vi Băng kéo tay giữ chặt cậu lại.
“ Bỏ ra!!! Tớ phải tìm Linh Nhi!!!!” Hoàng Thiên Vũ hất mạnh tay ra, gào lên nhìn hai người kia, đôi mặt vằn lên vài tia máu đầy vẻ đáng sợ. Sau đó quay người bỏ đi.
“ Vũ…” Anh Phương giật sững người. Cậu trước đây chưa bao giờ nhìn bạn bè với đôi mắt này. Vũ Linh Nhi thật sự quan trọng với cậu đến thế sao.
“ Được rồi. Bọn tớ đi tìm cùng cậu.” Hà Vi Băng khẽ thở dài.
“ Tiểu Băng!” Lưu Anh Phương hơi nhíu mày, tỏ vẻ phản đối.
“ Có nói gì cũng vô dụng. Cậu ta là đồ cứng đầu. Dù sao ba người vẫn hơn là một người.” Hà Vi Băng kéo tay Anh Phương đuổi theo cậu, tiếp tục tìm kiếm.
“ Reng! Reng! Reng!!” Đột nhiên lúc này có tiếng chuông điện thoại vang lên.
“ Chị nói sao cơ? Tìm thấy Linh Nhi rồi? Cậu ấy ở đâu?”
***
Những tia sáng yếu ớt của ngày mới len lỏi trong đám lá cây chiếu thẳng tới mặt cô. Vũ Linh Nhi khẽ nhăn mày, thứ ánh sáng kia đánh tan giấc ngủ của cô. Cô chậm rãi từ từ mở mắt ra.
Trời đã bắt đầu sáng, cô đã ở lại đây cả đêm. Cô đột nhiên cúi đầu xuống, liền nhìn thấy hai bàn tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy cô. Nhớ lại chuyện hôm qua, mặt cô lại đỏ lên, cô ngước mặt lên nhìn hắn. Hắn đang ngủ. Nhưng… sao mặt hắn lại trắng đến thế kia?
Cô đột nhiên lại cảm thấy lo lắng. Hôm qua hắn cởi áo mình cho cô đắp, không phải là bị cảm lạnh chứ.
“ Anh…” Cô có chút lo sợ lay nhẹ vai hắn.
Cả người hắn giống như không có sức lực đổ ập xuống. Cô lại bị dọa cho sợ một trận. Cả người hắn đều lạnh toát, đôi môi trở nên nhợt nhạt. Bây giờ cô mới để ý đến lưng áo của hắn có máu, rất nhiều. Máu đã đông lại chuyển dần sang một màu đỏ sẫm.
Hắn bị thương từ lúc nào? Là hôm qua khi cứu cô ư? Hắn chịu đựng từ hôm qua đến giờ? – Một loạt suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, tay chây cô trở nên run cầm cập đến độ không còn đứng vũng được nữa.
“ Tỉnh lại…tỉnh lại đi…” Cô lay lay người hắn. Cô thật sự rất sợ. Hắn đang bị thương, đang chảy máu. Nếu hắn có mệnh hệ gì, cô…. Tất cả đều là tại cô! Nếu không… nếu không hắn sẽ không bị như vậy.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô lại lã chã tuôn rơi. Đầu cô cớ hơi chút đau. Cô vẫn tiếp tục lay hắn, hắn nhất định phải tỉnh lại.
Nhưng hắn giống như là một bao cát, dù cô có lay thế nào cũng không nhúc nhích gì. Hắn cứ mặc cô mà không thèm mở mắt.
“ Linh Nhi!! Có phải em ở dưới đó không?” Đột nhiên một giọng nữ từ trên truyền xuống.
Vũ Linh Nhi ngẩng đầu, dùng đôi mắt đầy nước nhìn lên trên. Cô nhìn thấy một dáng người. Là chị An?
“ Chị An!” Cô giống như người sắp chết đuối với được cọc. Cuối cùng cũng có người đến cứu. Hắn sắp được cứu rồi. Sẽ không sao! Không sao!
“ Em đợi một chút, chị gọi người đến.”
Vũ Linh Nhi gật gật đầu liên tục. Cô nhìn hắn ngày thường luôn lạnh lùng, ngang ngược như giờ đây lại thành ra nông nỗi này thật sự cảm thấy rất xót. Tất cả đều là lỗi tại cô.
Không lâu sau liền có người đến. Hoàng Thiên Vũ từ trên ngó xuống, ngoài ý muốn của cậu là ở dưới kia không chỉ có Vũ Linh Nhi mà còn có hắn. Họ ở đây cả đêm sao?
“ Dưới đấy không sao chứ?” Lưu Anh Phương nói vọng xuống phía dưới. Hóa ra là Linh Nhi đi sang khu rừng bên cạnh, thảo nào tìm ở khu bên kia mãi mà không thấy.
“ Không… không sao.”
“ Vũ! Còn ngẩ ra đó làm gì! Mau thả dây xuống kéo Linh Nhi lên.” Hoàng Thiên An vỗ vô vai cậu. Cậu lúc nãy thì lo sốt vó lên bây giờ thì lại ngồi ngây ra như phỗng.
“ A! Đươc rồi!” Cậu gật gật đầu, nghĩ đến việc hai người kia ở cùng nhau khiến cậu cảm thấy không vui.
Một lúc sau Vũ Linh Nhi được cứu lên. Hoàng THiên Vũ giống như trút được gánh nặng, xoay xoay người cô mất vòng, miệng không ngừng hỏi:
“ Linh Nhi! Cậu có sao không? Có bị thương ở đâu không? Sao trán cậu nóng thế này? Cậu bị sốt sao?”
“ Không… tôi…” Vũ Linh Nhi lắc lắc đầu. Cô thật sự rất lo lắng, hắn còn đang ở dưới kia, lại còn bị thương nữa.
“ Gì chứ? Cậu đang sốt đây này!!” Hoàng Thiên Vũ nhíu mày, nhìn vào mắt cô. Trên hàng lông mi dài còn đọng lại vài giọt nước. “ Cậu khóc sao?”
Cậu đau lòng xoa xoa mắt cô.
“ Tôi không sao. Nhưng… anh ta…” Cô kéo kéo tay cậu, chỉ xuống dưới hố.
Hoàng Thiên Vũ nhìn cô. Cậu có thể nhận ra trong mắt cô đang có lo lắng. Là cô lo lắng cho hắn?
“ Vũ! Còn làm gì đó! Ở dướ này vẫn còn người!” Hoàng Thiên An quay lại nhìn cậu, lo lắng nói. Cô có thể nhìn thấy người đó còn đang bị thương, xem ra là không nhẹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT