“ Vũ, hôm nay không đi cùng Linh Nhi sao?” Lưu Anh Phương đang ngồi ăn ở căng tin thì thấy cậu đi vào, lại chỉ có một mình. Dạo gần đây cậu suốt ngày bám dính lấy Vũ Linh Nhi. Hai người cứ như là hình với bóng. Hôm nay lại không thấy cô đâu, đúng là có hơi chút kỳ lạ.

“ Không.” Hoàng Thiên Vũ kéo ghế ngồi xuống. Từ hôm qua đến giờ cậu chưa có nói chuyện với Vũ linh Nhi. Trước đây cậu luôn tin tưởng vào chính bản thân mình nhưng không hiểu sao lần này lại có chút sợ hãi, cũng không rõ nguyên do.

“ Cậu… không phải thích Vũ Linh Nhi sao?” Lưu Anh Phương dừng ăn, dè dặn hỏi cậu.

Cậu hơi ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi thừa nhận: “ Đúng.”

“ Sao lại thừa nhận một cách dễ dàng thế chứ?” Lưu Anh Phương bĩu môi, tỏ vẻ chán nản nói.

“ Thích thì chính là thích chứ sao? Chẳng có gì phải giấu.” Hoàng Thiên Vũ nhún vai. Cậu đối với chuyện tình cảm không mấy rõ ràng nhưng cậu biết được mình đang làm gì. Cậu bây giờ đã hiểu được tình cảm của mình, cũng không cần phiền phức.

“ Từ đầu tớ vốn dĩ đã nghi rồi.” Hà Vi Băng tặc lưỡi, lắc lắc đầu.

“ Đúng rồi, Gyu đâu?” Cậu hỏi.

Anh Phương nhìn cậu, trả lời: “ Không biết sao? Cậu ta vẫn còn ở Hàn, khoảng 1, 2 ngày nữa mới về.”

“ Mà tớ hỏi cậu. Cô ta có thích cậu không?” Lưu Anh Phương suy nghĩ một chút rồi lên tiếng. Nếu rơi vào tình đơn phương thì thật sự là thảm rồi.

Hoàng Thiên Vũ yên lặng, trong lòng cậu lại có chút khó chịu. Cậu đến bây giờ cũng không biết cậu là cái gì đối với Vũ Linh Nhi. Một người bạn?

“ Không biết.” Cậu lắc đầu.

Lưu Anh Phương nhìn cậu có vẻ không vui, nói đùa: “ Theo tớ thấy thì cô ấy không thích cậu đâu. Tớ viết tiểu thuyết nhiều rồi nên tớ biết.”

Cậu nhận ra ý trêu đùa trong lời nói của cô bạn. Lưu Anh Phương thật sự là một người bạn rất tốt. Cậu liền hùa theo, giương mắt lườm cô.

“ Đùa thôi.” Lưu Anh Phương khẽ cười sao đó khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc. “ Nhưng tớ nói thật đấy. Cậu tỏ tình đi.”

Tỏ tình? Cậu sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này.

Nếu có những lúc bí tắc, con đường đơn giản nhất chính là đối diện với sự thật. Nó có thể khiến ta tổn thương. Nhưng người ta thường nói, đau ngắn còn hơn là đau dài. Và cậu nghĩ cậu nên đối diện với nó, con người cậu là như vậy.

“ Cứ suy nghĩ từ từ. Còn nữa, ngày kia có cắm trại. Cậu đi chứ?” Anh Phương vỗ vỗ vai cậu.

“ Cắm trại? Chắc có.”

***

Sau giờ ăn trưa, bước vào lớp, cậu liền nhìn thấy Vũ Linh Nhi, liền tiến lại phía cô, tươi cười nói.

“ Nhi Nhi! Ngày kia cậu đi cắm trại chứ?” Không biết từ bao giờ mỗi lần nhìn thấy cô là cậu lại muốn nói chuyện với cô. Những phiền não trong đầu cũng đều bị vứt bỏ sang một bên. Có lẽ cậu đã hết thúc chữa thật rồi.

“ Cắm trại?” Vũ Linh Nhi hơi nghiêng đầu.

Cậu thật sự rất thích nhìn cô như thế này, giống như là tự hỏi, lại có một cảm giác rất dễ thương.

“ Nhất định phải đi đấy.” Cậu không đợi cô đồng ý liền quay vè chỗ ngồi, bắt đầu những tiết học nhàm chán. Bởi vì cậu biết cô sẽ đồng ý, không hiểu sao nhưng cậu luôn có cảm giác là cô tin tưởng mình tuyệt đối.

***

Đợt cắm trại này vừa vặn chỉ có học sinh lớp 11 và 12. Nói nhiều thì không nhiều, mà nói ít thì cũng không ít. Bởi vì số người không đi cũng nhiều. Mấy chiếc xe khách đỗ lại trên đường. Mỗi lớp đều đi một xe riêng, lớp nào ít thì sẽ gộp chung với mấy lớp khác. Nhưng chung quy là cũng thoải mái. 8 giờ, tất cả đã đến chỗ cắm trại đó là một khu rừng.

“ Xuống xe thật là thoải mái.” Hoàng Thiên Vũ trên vai đeo balo, kéo Vũ Linh Nhi là hai người đầu tiên bước xuống xe.

Vũ Linh Nhi trước đây luôn ở thành phố cô không mấy khi được đến những nơi núi rừng như thế này, có chút thích thú.

Cậu nhìn cô, khẽ cười. Dưới ánh nắng hiếm hoi của mùa đông một vật dưới mặt đất sáng lên thu hút sự chút ý của cậu. Cậu sờ sờ lên cổ mình, chiếc vòng vẫn còn ở đây. Vậy thì chắc Linh Nhi làm rơi.

Cậu cúi đầu xuống nhặt chiếc vòng hình thánh giá lên đưa cho cô.

“ Cậu làm rơi này.”

“ Cảm ơn.”

“ Gì chứ? Cậu mà làm mất nó là tôi giận thật đấy.” Cậu hai tay chống hông, giống như mấy bà thìm ngoài chợ hung hổ nói, cậu chỉ muốn đùa cô vui thôi.

“ Tôi sẽ không làm rơi.” Không ngờ cô tin thật, gật gật đầu nhìn cậu cười.

“ Ngốc!”

“ Linh Nhi, đi thôi.” Đây không phải là lời nói của cậu mà là của Anh Phương.

Cô nàng cùng Hà Vi Băng vừa xuống xe. Cô đại tiểu thư họ Lưu kia liền kéo tay Vũ Linh Nhi ra chỗ khác, còn quay lại nháy mặt với cậu.

Theo chỉ định của giáo viên, cứ ba người lập thành một nhóm cùng nhau dựng lều ngủ cùng một chỗ, đương nhiên là nam nữ riêng. Vũ Linh Nhi cùng với hai cô bạn của cậu nghiễm nhiên trở thành một nhóm. Còn cậu cùng với một nam sinh cùng lớp và một nam sinh lớp 12 thành một nhóm.

Cắm trại đối với cậu cũng khá là vui, dựng lều rồi đi kiếm củi, còn làm mấy việc lặt vặt khác. Chủ yếu là cậu thấy Linh Nhi rất vui vẻ. Dạo gần đây cô cũng rất thân với Anh Phương.

Đến buổi chiều, có tổ chức trò chơi đi tìm kho báu gì đó. Địa điểm là ở trong rừng, mọi người ở đây đều rất hứng thú. Cậu thì cũng không mấy quan tâm chỉ là chơi cho vui thôi. Thế là bốn người cậu, Linh Nhi, Phương Phương cùng với Tiểu Băng lập thành một nhóm bắt đầu đi vào rừng tìm kiếm.

Những nhóm khác đi xung quanh cũng rất náo nhiệt, cười đùa không ngớt. Đinh Trần Hải Yến từ lúc xuống xe đến giờ đều bám dính lấy Trần Hà Duy, hai người đó lại đi ngay đằng sau bọn cậu. Nhưng cậu cũng hoàn toàn không để ý.

“ Này, hai người có cần phải thái quá như vậy không? Tôi vẫn còn là người độc thân.” Anh Phương kêu lên, bộ dạng rất chi là khoa trương nhìn về phía cậu cùng Vũ Linh Nhi.

“ Vậy thì cậu cũng nên kiếm một người đi.” Cậu ra vẻ nghiêm túc, chân thành mà khuyên nhủ.

“ Cậu cứ suốt ngày dính vào mấy cái tiểu thuyết vớ vẩn thế nào cũng chết già vì ế.” Hà Vi Băng liếc mắt nhìn cô bạn, châm chọc nói. Tâm tình cô gái này dạo gần đây có tốt hơn một chút, cũng hay đùa như trước đây. Nhưng vẫn chưa rõ, rốt cuộc là lúc đó xảy ra chuyện gì.

“ Ah!” Đột nhiên Vũ Linh Nhi kêu lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất.

Trần Hà Duy đi ngay đằng sau có một sự xúc động muốn chạy đến đỡ cô nhưng một bàn tay khác lại nắm chặt lấy tay hắn.

Hoàng Thiên Vũ đi ngay bên cạnh nhanh nhiên đỡ lấy cô. Vũ Linh Nhi nhăn mày, chân cảm thấy đau nhức.

Đinh Trần Hải Yến nhìn hắn, cười như không cười, nói: “ Đi thôi.”

Hắn ta có chút bực bội, đôi mắt lạnh lẽo rơi trên người cô. Hắn không nói gì giật tay ra khỏi tay cô, đi qua chỗ cậu và Vũ Linh Nhi rồi bỏ đi đâu mất.

Đinh Trần Hải Yến đứng lặng đi, nhìn theo bóng lưng hắn. Cô cảm thấy thật chua xót, lại có một cỗ ghen tức nhóm lên trong lòng. Cô nhìn Vũ Linh Nhi bằng ánh mắt thù hận. Sau đó cô lại khẽ cúi đầu, đúng lúc một vật sáng đập vào mắt cô. Cô nhớ đến đoạn đối thoại lúc sáng mà mình vô tình nghe được:

“ Cậu làm rơi này.”

“ Cảm ơn.”

“ Gì chứ? Cậu mà làm mất nó là tôi giận thật đấy.”

“ Tôi sẽ không làm rơi.”

Đôi môi cô ta khẽ nhếch lên thành một nụ cười độc địa, đôi mắt nhìn về phía ai đó khẽ ánh lên tia thích thú, xen lẫn vào đó là sự ghen tức cùng căm thù. Hải Yến nhân lúc không ai để ý đến cô ta, nhặt vật đó lên, quay người rời khỏi.

Phía bên này, Vũ Linh Nhi ngồi bện xuống đất, cái chân khiến cô không tài nào đi tiếp nổi.

“ Sao vậy?” Lưu Anh Phương lo lắng hỏi.

Cậu nhìn cái chân đang sưng lên của cô, đôi tay chạm nhẹ vào đó.

“ Đau.” Vũ Linh Nhi hơi nhíu mày.

“ Chắc là trẹo chân rồi.” Hà Vi Băng nói.

“ Cậu ấy không đi được nữa đâu. Bọn mình xuống núi thôi.” Vũ cõng Linh Nhi trên lưng, quay người bước xuống núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play