Trên đài thiên văn, có hai người.

Trần Hà Duy đứng dậy, nhìn Vũ Linh Nhi. Vũ Linh Nhi có hơi giật mình, mở to mắt nhìn người phía trước. Cô nhanh chóng quay người, toan bỏ đi.

Hắn ta hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn cô nhanh chóng chuyển hướng sang phía bầu trời đen đằng kia. Hắn cũng không thèm để ý đến cô nữa.

Vũ Linh Nhi bước được mấy bước, chân vừa chạm tới bậc thang thì đột nhiên lại dừng lại. Cô khẽ quay đầu, có chút hiếu kỳ mà nhìn hắn ta.

Dường như đến bây giờ cô mới cô cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt của hắn ta. Đặc biệt là đôi mắt màu nâu đậm kia. Đôi mắt đen tối lại ngập đầy chết choc, giống như một thức nước đặc sệt, hay là một hồ nước đã bị đóng băng vậy. Cái màu nâu đậm kia như hút cô vào một vực sâu mà bên dưới là dòng nước đang chảy siết. Chỉ cần rơi xuống đó, sẽ chết.

“ Không muốn đứng thì đi đi.” Cái giọng lạnh lẽo kia đột nhiên lại vang lên gần như không mang theo chút cảm xúc nào. Nhưng chỉ có hắn mới rõ, trái tim hắn đang run rẩy, không biết vì sao mà run rẩy.

Vũ Linh Nhi vẫn nhìn hắn ta, hắn ta đang nói với cô sao? Nhưng lại không có nhìn cô. Cô đứng im lặng tại chỗ, không cử động.

Không khí xung quanh nhanh chóng lại rơi vào trầm lặng, không ai lên tiếng, Vũ Linh Nhi nhìn hắn ta, hắn ta nhìn lên vầng trăng kia. Trăng hôm nay thật sáng, lại tròn.

Thời gian như nhích từng giây mà nặng nề mà trôi qua. Trần Hà Duy khẽ nhắm mắt lại. Lúc hắn mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Nhi.

“ Cộp! Cộp! Cộp!”

Trong không gian yên tĩnh vang lên những tiếng bước chân đều đều. Trần Hà Duy vài bước liền đứng trước mặt Vũ Linh Nhi. Hắn ta nghiêng người về phía cô, khuôn mặt chỉ cách nhau có vài centimet nhỏ nhoi.

Vũ Linh Nhi đột nhiên cả người cứng đờ, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của người kia phả lên mặt mình, đôi môi nhỏ khẽ mím chặt. Mũi của hắn ta cơ hồ là chạm vào mũi cô. Tim cô đập lại có chút nhanh.

“ Đi. Đi.” Trần Hà Duy nghiến chặt răng, từng lời nói như được rít ra. Hắn ta hai tay nắm chặt, dường như là ngăn cản chính bản thân mình vì nhất thời mà làm ra những việc không thể kiểm soát.

Đôi mắt lạnh lùng không hiểu sao lại có một tia dao động.

***

“ Cậu ấy đi đâu vậy chứ?” Hoàng Thiên Vũ ngó đông ngó tây tìm kiếm bóng dáng của Vũ Linh Nhi.

Thư viện, nhà kính, kể cả sân thượng, rồi những nơi có thể tìm cậu đều đã tìm hết rồi nhưng vẫn không thấy cô đâu. Không phải Linh Nhi đã về rồi chứ?

Đôi lông mày cậu nhíu chặt lại, cậu cứ đi lang thang trong trường từ nãy giờ, cũng không biết là mình đang đi đâu nữa. Đột nhiên, ánh đèn từ nơi cao cao kia lại thu hút sự chú ý của cậu.

Cậu nghe người trong trường nói đây là đài thiên văn, nhưng chính cậu cũng chư từng lên đấy bao giờ. Trên đài kia, lại có hai dáng người.

Ánh sáng từ đèn chiếu lên họ. Cậu có thể nhìn rất rõ hai khuôn mặt đó. Đó? Vũ Linh Nhi? Còn người kia?

Cậu đứng sững tại chỗ, đôi mắt nhìn trân trân về phía hai người đang đứng ở trên cao kia. Trong lòng không khỏi có chút dậy sóng. Người kia không phải là Trần Hà Duy sao? Hắn ta…

Cậu chứng kiến rất rõ ràng, hắn ta từ từ tiến lại gần Vũ Linh Nhi. Dường như là càng ngày càng gần. Hắn ta? Làm gì? Hôn?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu, hai bàn tay cậu nắm chặt lại. Cậu lại nổi lên một trận chua xót. Miệng lưỡi trở nên nhạt nhẽo, có khi là không còn có vị giác gì nữa, chỉ cảm thấy có chút chua, có chút đắng. Cậu giống như có một vết thương đang bị người ta xát muối vào, đau, lại rất rát.

Cậu tự hỏi: Hai người này là sao?

Cậu khẽ nhắm mắt lại, quay người rời khỏi.

Ánh trắng dõi theo bóng người rời đi đó, không khỏi thở dài.

***

Trong căng tin vẫn luôn ồn ào, dường như dư vị của buổi tiệc hôm qua vẫn chưa dứt.

“ Mấy tuần sau có cắm trại đấy.” Lưu Anh Phương chống cằm cười nói.

“ Vậy sao?” Chan Jung Gyu nhàn nhạt trả lời.

“ Vậy sao là sao?” Phương Phương hơi nhíu mày, cũng không thèm để ý đến tên là kẻ khác mất hứng kia, quay đầu sang hỏi hai người ngồi đối diện mình. “ Vũ, Băng. Hai người có đi không?”

Không có tiếng trả lời. Hoàng Thiên Vũ ngẩn người còn Hà Vi Băng lại cúi đầu xuống. Hai người đó vốn dĩ là không nghe thấy gì.

“ Hai người này làm sao thế?” Lưu Anh Phương giơ giơ tay trước mặt bọn họ. Không có phản ứng. Hà Vi Băng dạo này đều như thế thì có thể hiểu. Nhưng còn Vũ? Cả hai từ sáng tới giờ đã không tập trung. Có chuyện gì mà cô không biết?

Chan Jung Gyu từ nãy đến giờ vẫn để ý đến bọn họ, đá đá vào chân mỗi người một cái.

“ Gì vậy?” Hà Vi Băng ngẩng đầu, nhìn nhìn xung quanh. Cô dạo này dường như mất đi sức sống, không còn giống với một người bướng bỉnh hay quậy phá như trước đây nữa.

“ Sao cậu đá tớ?” Hoàng Thiên Vũ bị đá cho tỉnh, tay xoa xoa chân. Cậu hôm qua từ lúc trở về đến giờ vẫn luôn nghĩ đến Vũ Linh Nhi. Chuyện hôm qua giống như một vòng tuần hoàn, nó cứ lặp đi lặp lại không ngừng. Nó khiến cho tâm trí cậu trở nên rối bời lên.

“ Đá cho hai người tỉnh chứ sao.” Chan Jung Gyu hơi nhướn mày. Dạo gần đây bốn người bọn họ ngoại trừ ở trường thì gần như không có gặp nhau, cũng không thường xuyên đi chơi. Dường như đã xảy ra quá nhiều chuyện trong thời gian này. Có một số chuyện, đến cả cậu và Lưu Anh Phương cũng không hề biết. Có một chuyện gì đó đang luẩn quẩn giữ bọn họ.

Lưu Anh Phương đột nhiên im lặng. Cô quan sát hai người kia. Rõ ràng là đã có điều gì đó thay đổi ở hai người này.

***

Hoàng Thiên Vũ hôm nay không phải đi học. Cậu cũng không ngủ được, từ sáng sớm đã dậy, rồi lại cứ thế ngồi bất động trên giường. Hoàng Thiên An vẫn còn đang ở trong bệnh viện, căn nhà này giờ đây ngoài cậu, quản gia Huỳnh và một số người giúp việc thì không còn ai cả.

“ Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc!” Âm thanh từ đồng hồ treo trên tường vang lên đều đều, dường như lại là thứ âm thanh duy nhất tồn tại trong căn phòng.

Từ lúc cậu ngồi như này đã 2 tiếng trôi qua, cũng đã quá giờ ăn sáng.

Cậu vẫn suy nghĩ đến chuyện đó, không thể nào dứt ra được. Cậu cũng đã tử nhủ với mình rằng hãy quên nó đi. Nhưng nó vẫn luôn loanh quanh trong đầu óc cậu. Cậu đã lún quá sâu vào vũng lầy đó, vùng vẫy chỉ khiến bản thân mình càng ngày càng chìm xuống. Vậy mà cậu lại cứ không ngừng vùng vẫy. Như vậy có thể gọi là ngốc?

Vũ Linh Nhi có lẽ bây giờ vẫn đang ở nhà. Cậu lại muốn gặp cô. Cậu đột nhiên lại nghĩ, cứ vất hết mọi thứ lại sau đầu, đến đâu hay đến đó. Chẳng phải trước đây cậu chưa bao giờ sẽ suy nghĩ về ngày mai sao? Vậy thì bây giờ cũng vậy.

Cậu đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

“ Cạch!” Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.

***

“ Cô chủ, Hoàng thiếu gia đến.” Quản gia Kim đứng đằng sau Vũ Linh Nhi lên tiếng. Bây giờ cô đang ăn sáng.

“ Cậu ấy?” Vũ Linh Nhi đặt cốc sữa xuống bàn, quay đầu nhìn ra ngoài phòng khách liền thấy bóng dáng cậu bước vào.

“ Linh Nhi! Đang ăn sáng sao? Thật đúng lúc tớ sang đây ăn ké.” Hoàng Thiên Vũ bước vào phòng ăn, dạo này cậu cũng rất thường sang đây ăn trực.

Mấy người trong nhà bếp nhanh chóng mang thêm ra một bộ bát đũa. Dù sao họ chứng kiến việc này cũng quen rồi.

“ Linh Nhi. Cậu sang nhà tôi chơi không? Hình như cậu chưa sang bao giờ đúng không?”

“ Ừ.” Vũ Linh Nhi gật đầu. Bỗng nhiên cô lại nhớ tới cái gì đó, liền đứng lên khỏi ghế.

“ Đi đâu vậy?” Cậu cắn cắn miếng bánh, tò mò hỏi.

“ Đợi chút.” Vũ Linh Nhi quay người rời khỏi phòng ăn, đi thẳng lên trên tầng.

“ Cậu ấy làm gì vậy chứ?”

Không bao lâu sao, Vũ Linh Nhi bước xuống nhà, trên tay còn cần theo một cuộn giấy, hình như là tranh vẽ.

“ Cho cậu.” Cô đứng một lúc rồi mới đưa cuộn giấy đó cho cậu. Quản gia Kim đứng gần đó cũng có chút tò mò.

“ Gì vậy?” Hoàng Thiên Vũ nhận lấy nó liền mở ra xem. Bức tranh trước mặt làm cậu có chút ngạc nhiên.

“ Cậu… vẽ tôi?” Vũ sửng sốt nhìn cô. Cô vẽ không phải là hình dáng hiện tại của cậu mà là cậu của 9 năm trước. Một cậu bé mới 7 tuổi, đang cười.

Vũ Linh Nhi gật gật đầu. Cô đã muốn đưa nó cho cậu từ lâu rồi nhưng suốt hai tháng nay lại chưa có cơ hội. Cậu bé đó, chính là hy vọng của cô trong suốt bao nhiêu năm nay. Nhưng cũng đã đến lúc trả lại hy vọng đó rồi. Bởi vì cô đã có thể nuôi một hy vọng lớn hơn, một hy vọng về thế giới bên ngoài. Và cậu, lại là người bồi đắp ước mơ đó cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play