Hai ngày qua Vũ Linh Nhi đều phải ở nhà. Bệnh của cô cũng đã đỡ hơn
nhiều nhưng ba cô vẫn luôn bắt cô không được ra ngoài. Trước đây thì cô
không có ý kiến gì, bởi vì cô vẫn luôn ở nhà. Nhưng giờ đây… cô lại thật sự muốn ra ngoài. Cô phải đi tìm hắn.
Không hiểu tại sao nhưng cô
vẫn luôn muốn nhìn thấy hắn. Giống như là thứ gì đó đang thôi thúc ở
trong lòng cô. Nó khiến cô bồn chồn khó chịu không yên. Cho dù là hắn
lạnh nhạt với cô nhưng cô vẫn muốn nhìn thấy hắn. Không biết từ bao giờ
cô đã có cái tính cố chấp ấy. Nhưng so với trước đây, thì cô đã thay đổi quá nhiều rồi.
Và giờ cô đã rõ, cô vì cái gì mà thay đổi. Khi hắn
lạnh nhạt với cô, hung bạo mà đẩy ngã cô, không chỉ thể xác của cô đau
mà trái tim cũng rất đau. Thậm chí là đau hơn gấp trăm, gấp nghìn lần.
Và cô đã hiểu rõ được mình rồi. Chỉ có người cô thật sự quan tâm, thâm
sự yêu thương mới khiến cô đau lòng như vậy. Thế nhưng đến lúc cô biết
được đáp án rồi thì người kia lại quay lưng lại với cô. Là vì sao? Cô
nhất định phải hỏi cho rõ.
Vũ Linh Nhi đi đi lại lại trong phòng,
đôi mắt xuyên qua lớp cửa kính nhìn xuống dưới sân. Một chiếc xe màu
trắng đang từ trong gara đi ra. Cô biết hôm nay ba cô có việc phải ra
ngoài. Cô phải tranh thủ lúc ông không có ở nhà mà ra ngoài.
Ánh mắt cô nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó chạy ra ngoài đường lớn. Cô liền thay quần áo, chạy ngay xuống nhà.
“ Cô chủ. Cô muốn đi đâu vậy?” Quản gia Kim thấy cô từ trên tầng đi xuống, khẽ hỏi.
“ Cháu.. cháu muốn ra ngoài một chút.”
“ Cháu đang bị ốm, không nên ra ngoài.”
“ Bác cho cháu đi. Cháu chỉ đi một chút thôi, sẽ về ngay.” Vũ Linh Nhi
ngước đôi mắt cầu xin nhìn ông quản gia. Cô thật sự phải ra ngoài.
“ Thôi được rồi. Cô chủ nhớ về sớm.”
“ Dạ. Cháu biết rồi.” Cô gật gật đầu, hơi mỉm cười rồi chạy ra ngoài.
Quản gia Kim nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô. Lòng ông cũng trở nên
ấm áp. Ông vốn không có con cái, thế nên ông luôn xem nó như là con ông. Cô bé này có thể trở về như trước đây. Ông thật sự rất vui.
Vũ Linh Nhi bước ra khỏi nhà. Cô mới phát hiện ra rằng, cô hoàn toàn không biết gì về hắn. Cô phải đi đâu để tìm hắn? Cô không biết nhà hắn. Thậm
chí cả số điện thoại cũng không?
Cô cảm thấn thật hoang mang, cô đã có thể ra khỏi nhà rôi nhưng lại không biết phải đi đâu. Những thứ cô biết về hắn chỉ có…
Đồng cỏ thiên đường! Đúng rồi! Lần trước cô đã cùng hắn tới đó. Thế
nhưng… cô lại không nhớ đường. Đột nhiên cô lại cảm thấy bản thân mình
thật ngốc, chỉ có mỗi đường đến đó cũng không nhớ. Nếu không phải lúc đó cô ngủ quên thì có lẽ đã biết đường rồi.
Vậy là Vũ Linh Nhi cứ
đứng ngây ngẩn trước cổng nhà. Cô không biết mình phải đi theo hướng
nào. Cô rất ít khi phải suy nghĩ đến điều gì. Cuộc sống câm lặng trong 9 năm đã khiến tư duy của cô trở nên khó khăn. Cứ mỗi lúc như vậy, cô lại cảm thấy rất khổ sở. Và giờ cũng vậy.
Thế nhưng, đột nhiên cô lại
nhớ đến ngôi nhà đó. Ngôi nhà ở ngoại ô của hắn ta. Cô mừng rõ nhảy cẫng lên giống như một đứa trẻ, bắt một chiếc taxi.
Không hiểu sao cô
lại có hy vọng, cảm thấy vui khi có thể gặp hắn. Mặc dù hắn có lẽ sẽ nói với cô những lời khó nghe. Trong lòng cô cũng có lo sợ, nó khiến cô một cảm giác bất an. Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản nổi cảm giác vui sướng.
***
Không khí ở ngoại ô trong lành hơn ở trong thành phố rât nhiều, lại đặc biệt có nhiều cây xanh mang đến cho con
người ta một cảm giác thoải mái, dễ chịu. Một căn biệt thự nhỏ được xây
trên đỉnh đồi, xung quanh đều có cây cối bao phủ. Vũ Linh Nhi đứng trước cổng căn biệt thụ đó có lẽ đã được một lúc rồi. Cô cứ đứng yên như vậy, trong mắt lại tràn ngập do dự.
Cô ngước mắt lên nhìn căn nhà màu
lam đó. Bởi vì lần trước là buổi tối nên nhìn không rõ, nên bây giờ cô
mới phát hiện ra căn nhà này vô cùng đơn giản. Nhưng trong cái đơn giản
đó lại có sự ấm áp. Căn nhà tràn ngập trong mùi của cây cỏ. Nó thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến nỗi cô còn không biết ở đây có tồn tại hơi thở của
con người hay không. Cô thật sự rất do dự.
Cô không biết mình đến
đây có phải là điều đúng đắn hay không. Cô thật sự rất muốn gặp hắn, thế nhưng khi đã đến gần như vậy rồi cô lại do dự. Cô rất sợ hắn sẽ đối xử
lạnh lùng với cô, niềm vui vừa mới nãy không biết đã bay đi đằng nào.
Chỉ là cô cảm thấy rất bất an, như rằng chỉ cần cô nhìn thấy hắn thì
chính cô sẽ bị tổn thương. Thế nhưng thâm tâm cô lại rất muốn, rất muốn
gặp hắn.
Phải thật lâu sau, cô mới quyết định.
“ Pính poong! Pính poong! Pính poong!!!”
Chuông cửa vang lên ba hồi liên tiếp. Hai tay cô nắm chặt lại, tim trong lồng ngực không an ổn mà bắt đầu đập thình thịch.
Thế nhưng… 5 phút trôi qua, vẫn không có ai ra mở cửa. Trong căn nhà cũng không phát ra bất cứ một tiếng động nào.
Hai tay cô buông thõng xuống, cô khẽ thở dài. Đôi mắt tuyệt vọng nhìn
về phía cánh cổng vẫn đang đóng chặt. Là hắn đang ở bên trong? Là hắn
không muốn gặp cô? Hay là hắn vốn dĩ không có ở đây?
Trong đàu cô
hiện ra rất nhiều câu hỏi. Và cô thật sự mong, hắn không có ở đây. Cô
thà rằng như vậy chứ không muốn hắn bỏ mặc cô. Trong cô vẫn không khỏi
có chút chua xót.
Cô đứng ở đó thêm lúc nữa, cánh cửa kia vẫn kiên
cố không chịu mở ra. Cuối cùng, cô quay người, ánh mắt nhìn về con đường phía xa xa đằng kia. Cô thật sự không biết phải đi đâu cả.
“ Phải
đi đâu bây giờ.” Vũ Linh Nhi cúi đầu nhìn chân mình, lưỡng lự một lúc,
cô mới rời khỏi nơi đó. Đi bộ không phương hướng trên con đường rải đầy
sỏi đá.
Không biết qua bao lâu, chân cô cũng đã đi đến mỏi nhừ, cô
cũng chẳng biết mình đã đi đến đâu nữa. Có lẽ là cô lac đường rồi, thế
nhưng giờ cô cũng chẳng để tâm đến chuyện đó. Tâm trạng nặng nề càng
khiến cô không thể nhấc nổi chân lên. Cô ngẩng đầu, nhìn vè phia bầu
trời trong xanh. Bầu trời vẫn như thế, vậy mà lòng người lại trải dài
một màu xám ảm đạm. Đột nhiên, ánh mắt cô thoáng hiện lên một tia ngạc
nhiên.
Nơi cô đang đứng, không phải là đồng cỏ thiên đường sao?
Gió cứ từng cơn thổi qua, thật mạnh. Nó như muốn thổi bay cô đi vậy,
từng bông cỏ lau vẫn luong lay theo gió, giống như là một cơn sóng màu
trắng. Thật đẹp. Ở phía xa xa đằng kia, có một dáng người cùng với một
thân cây thật lớn. Hai sự vật đó lại mang đến chi người ta cảm giác hoà
hợp đến kỳ lạ. Thế nhưng… cũng thật đơn độc.
Vũ Linh Nhi nhìn về
phía người con trái ngồi dựa lưng vào gốc cây đằng kia. Là hắn. Chính là hắn. Trái tim cô lại đập liên hồi. Cảm giác bất an trong lòng chưa bao
giờ trỗi lên mạnh mẽ như lúc này. Cô nhìn thấy hắn… nhưng cô lại rất sợ, rất sợ phải đối mặt với hắn.
Thế nhưng… cô vẫn phải đối mặt với
hắn. Bởi vì, cô phát hiện ra, không biết từ bao giờ mình đã yêu hăn.
Tình yêu xuất phát từ một trái tim non nớt chúa đầy những vết thương của quá khứ.
Cô tiến lại gần hắn, đứng ngay trước mặt hắn. Lần đầu
tiên cô nhìn hắn từ trên cao xuống, lại có cảm giác khác lạ. Gió thổi
khiến vạt áo của cô tung bay. Mái tóc trở nên rối loạn mất trật tự.
“ Duy.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, lại có chút vui mừng. Thế nhưng đôi mắt nhanh chóng trở về vẻ lạnh lẽo ban đầu của nó.
Hắn hơi nghiên đầu, không nhìn cô mà nói:
“ Em tới đây làm gì? Về đi.”
“ Anh…” Cô lại một lần nữa bị lời nói của hắn làm tổn thương. mặc dù đã biết trước là như vậy nhưng cô vẫn muốn gặp hắn. Có phải cô như thế là
rất ngu ngốc không? Biểu cảm lạnh lùng đó của hắn khiến cô cảm thấy đau, cả trái tim giống như đã tan nát rồi.
“ Tôi nói em về đi. Không nghe thấy gì sao?” Hắn hét lên, đôi mắt đầy giận dữ nhìn cô.
Nếu hắn đã muốn quên đi tại sao cô lại cứ không ngừng xuất hiện trước
mặt hắn như vậy? Hắn đã sắp không thể khống chế nổi chính mình nữa rồi.
Tại sao cô cứ phải luôn khiến cho hắn không thể quên đi tình yêu này?
Tình yêu này của hắn là thứ tình yêu không đáng để được tồn tại trên
đời. Hắn muốn quên đi, hắn muốn sống một cuộc sông như trước đây. Một
cuộc sống không có cô. Hắn muốn trở lại làm một con người lạnh lùng, cô
độc. Nhưng ít nhất hắn cũng sẽ không cảm thấy đau, cũng sẽ không có ai
có thể làm tổn thương đến hắn.
Hắn đã lựa chọn từ bỏ, thế mà tại sao nó còn khiến hắn đau đớn hơn?
Vũ Linh Nhi im lặng nhìn hắn. Đôi mắt cô ánh lên đầy sự đau khổ.
Xin em, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Nó khiến tôi cảm thấy đau. Đôi
mắt ám ảnh suốt cả cuộc đời tôi. Nó khiến tôi không thể quên đi, khiến
tôi cả đời đều phải chìm trong đau khổ…
“Đi đi.” Hắn ta khẽ nhắm mắt lại, hắn thật sự không thể tiếp tục nhìn cô được nữa.
“ Không!” Vũ Linh Nhi đột nhiên hét lên. Chưa bao giờ cô thấy chấp với
một việc đến như vậy. Cũng chưa bao giờ cô cảm thấy mình tức giận đến
vậy.
Hắn chán ghét cô sao? Không phải hắn đã từng nói yêu cô? Vậy
sao bây giờ lại đối xử với cô như vậy? Có phải tất cả đều là dối trá
không?
“Đã bảo em đi đi. Sao em lại phiền phức đến vậy?” Trần Hà Duy đứng bật người dậy, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào cô.
Vũ Linh Nhi mím chặt môi lại, một lời cũng không nói. Mắt cô trở nên đỏ hoa, nhưng cô không khóc. Cô cố kìm nén nước mắt của mình lại. Cô không muốn mình lại một lần nữa lại khóc. Cô không muốn mình yêu đuối như
vậy. Cô chỉ giương mắt lên nhìn hắn, đôi mắt đầy sự tuyệt vọng.
“
Em…” Hắn đau lòng nhìn cô, hắn không muốn người con gái mà mình yêu phải chịu tổn thương. Thế nhưng hắn không xứng đáng để ở bên cô. Đôi tay hắn vươn ra, định chạm vào mặt cô nhưng cuối cùng vẫn buông xuống. Hắn…
không có tư cách.
Vũ Linh Nhi đột nhiên ôm chặt lấy hắn, hai tay
nhỏ bé nắm thật chặt lấy áo hắn. Như rằng cô sợ chỉ cần cô buông tay,
hắn sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giớ của cô. Cô vùi mặt vào trong lòng
hắn, những giọt nước mặt chua xót không thể kìm nén nổi mà chảy ra. Cô
cuối cùng vẫn là mềm yếu.
Hắn sững người. Một mảng áo đã bị nước
mắt của cô làm ướt, cái lạnh như thấu vào tâm trong tim hắn. Lạnh. Rất
lạnh. Cô lại vì hắn mà khóc, vì hắn mà đau khổ.
“ Tại sao em lại cứ giày vò tôi như vậy?” Hắn khẽ thở dài, giọng nói ẩn chứa bi thương.
Hắn giang hai tay ra, định ôm lấy cô. Hắn thật sự rất muốn ôm cô vào
lòng. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không thể. Hắn nắm chặt lấy hai bả
vai của cô, kéo cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hắn nhất định, phải nói với cô những lời độc ác nhất.
Nhìn khuôn mặt lấm lem đầy nước mặt của cô, lòng hắn như quặn thắt.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói đó vang lên lại thật rõ ràng.
“ Sau này, đừng bao giờ đến gặp tôi nữa.”
Cô nghe thấy, lòng mình có thứ gì đó tan nát. Cô giống như một người vô hồn, nhìn hắn một lần nữa quay lưng lại với cô. Rời bỏ cô.
Gió đột nhiên thổi mạnh, thổi tung những bông cổ lau, nó khiến cô không còn
nhìn rõ bóng dáng đang xa dần của hắn nữa. Khung cảnh đẹp như vậy, nhưng tại sao lòng người lại thê lương đến thế.
Một giọt pha lê trong suốt lăn dài trên gò má…
Có lẽ nước mặt sẽ ngừng chảy, nhưng trái tim sẽ không ngừng đau…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT