Trong bệnh viện mọi thứ đều là một màu trắng : tường trắng , rèm
trắng ,giường trắng tạo cho con người cảm giác lạnh lẽo, thê lương .Ở
đây , ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh như một sợi
tơ.Hàn Tuyết ngồi trên ghế ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng thiếu sức
sống của Lãnh Hàn Doanh không khỏi xót xa , đau lòng.Chị ấy đã nằm đây
hơn một năm rồi.Không nhúc nhích , không mở mắt cũng chẳng nói
chuyện.Nhiều lúc Hàn Tuyết cảm thấy vô cùng sợ hãi.Cô không nhận ra được sự sống dù rất mỏng manh nơi Hàn Doanh.Hàn Tuyết sợ một ngày nào đó chị của mình cũng sẽ ra đi như những bệnh nhân khác.Một năm trôi qua cô
không ngày nào không gặp ác mộng , cuộc sống nặng nề đè lên đôi vai nhỏ
bé khiến Hàn Tuyết cảm thấy mệt mỏi.Cô nhìn người chị đáng thương của
mình không khỏi thở dài não nùng.Cùng một mẹ sinh ra , Lãnh Hàn Doanh
bản tính yếu đuối , lương thiện , hiền lành còn Lãnh Hàn Tuyết lạnh lùng ,lãnh khốc và mạnh mẽ.Vì quá nhút nhát , yếu đuối nên Hàn Doanh mới có
kết cục ngày hôm nay.Hàn Tuyết dựa đầu lên cửa sổ đưa mắt nhìn bầu trời
phủ đầy tuyết trắng.Mùa đông đến rồi :lạnh lẽo , thê lương giống như mùa đông của 10 năm về trước.Những kí ức đau buồn lần lượt hiện về trong
đầu như một thước phim quay chậm khiến Hàn Tuyết nhức nhối không thôi.
Năm đó,Hàn Tuyết mới 8 tuổi ,Hàn Doanh hơn cô 2 tuổi.Tuy chỉ là một đứa
bé nhưng trời sinh Hàn Tuyết thông minh hơn người thường nên cô sớm nhận ra điểm khác thường trong gia đình của mình.Ba cô là một nhà chính trị
gia có tên tuổi , mẹ là nghệ sĩ dương cầm Gia Khiết Bội nổi tiếng thời
đó.Hôm đó , vừa bước về nhà sau khi đi học về , Hàn Tuyết chứng kiến
cảnh ba cùng với một người đàn bà diêm dúa đang ra sức đánh mẹ.Lúc trước mỗi khi ba cô về nhà đều mang theo mùi nước hoa nồng nặc còn mẹ cứ rúc
trong phòng khóc như mưa .Hôm nay mới hiểu rõ , thì ra ông ta có nữ nhân ở bên ngoài , còn ngang nhiên dám dẫn về đây hành hạ người mẹ đáng
thương của cô.Nhìn thấy máu chảy ra từ khóe miệng của Gia Khiết Bội chảy ra, lại nhìn sang Lãnh Hàn Doanh đang chui xuống gầm bàn khóc nức nở ,
ánh mắt hoảng loạn, sở hãi cùng cực .Hàn Tuyết thấy máu sôi trào nơi
huyết quản.
Cô cầm lấy bình hoa bằng thủy tinh ngay bên cạnh ném thẳng về phía 2
người vô đạo đức đó.Ông ta tránh được nhưng ả tiện nhân bên cạnh thì
không được tốt số cho lắm nên hưởng nguyên lọ hoa vào trán , máu chảy
túa ra bê bết trên khuôn mặt trông như ác quỷ dưới địa ngục.Bà ta khóc
thét lên níu lấy tay áo ba Hàn Tuyết.Ông ta giận dữ xăm xăm về phía cô , mẹ Hàn Tuyết thấy vậy liền chạy lại kéo tay ông ấy về không cho làm tổn thương đến cô con gái út.Đôi mắt ông ta lóe lên ánh lửa sau đó vơ lấy
mảnh thủy tinh sắc nhọn phía dưới đâm thẳng vào ngực trái của Gia khiết
Bội.Tiếng thét chói tai của Hàn Doanh như xé rách không trung.Hàn Tuyết
dương đôi mắt tronng suốt nhìn người mẹ hiền lành , đáng thương đang lịm dần lịm dần rồi ngừng thở hẳn.Vẻ mặt lúc đó của bà mãi mãi in đậm trong kí ức của Hàn Tuyết.Nó như bóng ma quanh quẫn mãi bên cạnh cô.Lúc Gia
Bội Khiết ngã xuống , Hàn Tuyết nhìn thấy trong mắt bà nỗi tuyệt vọng ,
đau đớn cùng lo lắng.Đến bây giờ Hàn Tuyết vẫn tự hỏi chính mình rằng
tại sao mẹ lại có thể yêu người đàn ông bạc tình đó đến như vậy?Ngay cả
khi ông ta mất hết nhân tính.Tại sao cho đến lúc chết mới cảm thấy tuyệt vọng vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc như vậy? Lúc nhận ra mình đã tự
tay giết chết vợ , ba Hàn Tuyết lảo đảo té ngã xuống sàn nhà.Còn cô chậm rãi bước đến bên mẹ ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh dần của bà .Hai hàng nước mắt lăn nhanh trên má rơi xuống đất biến mất như chưa
từng tồn tại.Cô vuốt đôi mắt đang mở to tuyệt vọng của mẹ ,trong thâm
tâm thề rằng sẽ khiến Lãnh Trung Kiên -( ba hàn tuyết,giờ mới nghĩ ra
tên,hihi) cùng ả tiện nhân kia chết không toàn thây.Vậy mà với tội danh
sát nhân ông ta chỉ bị ngồi tù có 2 năm sau đó càng ngày càng thăng tiến trên con đường sự nghiệp.Nhiều lúc một mình trong đêm tối Hàn Tuyết cảm thấy cuộc đời thật lắm điều bất công.Đó chính là động lực giúp cô trở
thành một sát thủ nổi tiếng tàn khốc trên giang hồ như ngày hôm nay.Từ
ngày mẹ mất , 2 chị em Hàn Tuyết bỗng chốc trở thành trẻ mồ côi phải
sống trong cô nhi viện 1 năm trời.Bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt , bị
các sơ la mắng , đánh đập nhưng Hàn Tuyết cắn răng nhẫn nhịn sống với
mục đích duy nhất là trả thù.Đến khi Nghiêm Minh Triệt xuất hiện đưa 2
chị em Hàn Tuyết ra khỏi cô nhi viện còn an bài cuộc sống cho 2
người.Ông còn nhận Hàn Tuyết làm đồ đệ còn Hàn Doanh do tính cách quá
yếu đuối + thể lực không tốt nên việc tập võ là điều không thể.Từ đó
cuộc sống của 2 chị em tốt hơn rất nhiều.Trên đời này trừ người mẹ đã
chết ,Hàn Tuyết chỉ xem Nghiêm Minh Triệt là đấng sinh thành của mình.
Sau khi được 15 tuổi , dưới sự giúp đỡ của sư phụ , Hàn Tuyết bắt đầu
trả thù.Lãnh Trung Kiên hiện giờ đang là Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao , còn
người đàn bà năm xưa hiển nhiên từ thân phận gái quán bar trở thành Lãnh phu nhân danh giá , sang trọng.Hàn Tuyết lập ra mạng lưới tình báo
Tuyết Doanh Các thu thập thông tin , bằng chứng về các việc làm xấu xa
của Lãnh Trung Kiên bao gồm các tội danh : giết người , hối lộ , tham
nhũng , buôn bán ma túy , vũ khí …Chỉ trong một đêm ,Hàn Tuyết khiến cho ba của mình thân bại danh liệt .Ra đường bị mọi người phỉ báng đến nỗi
phải nhảy lầu tự tử.Trước lúc ông ta kết thúc mạng sống , Hàn Tuyết đứng nhìn với thái độ thản nhiên đến mức đáng sợ.Cô kể rõ mọi chuyện cho
Lãnh Trung Kiên nghe để ông ta có thể hiểu rõ vì sao mình có kết cục
ngày hôm nay và hơn hết là muốn ông ta biết chính cốt nhục của mình sau 8 năm trời tìm về trả thù.Lúc đó Lãnh Trung Kiên đã bật khóc :
- Tuyết Nhi, ba xin lỗi.
Hàn Tuyết ‘hừ’ lạnh :
- Đến lúc sắp chết rồi mới cảm thấy cắn rứt lương tâm sao ? Tôi nói cho
ông biết , điều tôi cảm thấy ghê tởm nhất là mang trong người một nửa
dòng máu của ông.Biến đi, Đồ Ác Qủy.
Lãnh Trung Kiên sau khi nghe những lời đó liền gieo mình xuống từ tầng
60 của một tòa cao ốc trong thành phố.Hàn Tuyết tay run run nhưng cố nén cảm xúc quay bước đi không hề quay đầu nhìn lại.Còn một người vẫn chưa
giải quyết xong.
Đêm đó, ả tiện nhân Trinh Trinh cuốn gói bỏ trốn nhưng chưa được bao xa
thì bị Hàn Tuyết chặn đầu.Cô đứng trước chiếc BMW màu đỏ sang trọng
ngước mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt như xác chết của bà ta .Trinh Trinnh
giương đôi mắt hoảng loạn nhìn Hàn Tuyết ung dung ngồi gọt táo ăn rồi
lại chuyển hướng sang 1 đám người mặc đồ đen ở phía sau.Linh tính mách
bảo bà hôm nay sẽ là ngày tận số . Hai chân vô lực mềm nhũn khiến Trinh
Trinh ngã xuống đất.Gương mặt đó bà mãi mãi không bao giờ quên.Cô gái
đang đứng phía trước chính là đứa bé 8 tuổi khiến bà mang vết sẹo vĩnh
viễn trên trán .8 năm sau , cô đứng trước mặt bà mặc một chiếc váy màu
trắng toát , tay cầm con dao găm, khuôn mặt lạnh lẽo , hàn khí tỏa ra
bức người nhìn như tiên nữ nhưng đồng thời cũng khiến người ta liên
tưởng đến loài hồ ly tinh nguy hiểm. Hàn Tuyết lúc đó ai dám bảo cô chỉ
là một đứa bé 15 tuổi.Gương mặt Trinh Trinh đã tuôn đầy mồ hôi nhưng vẫn căng mắt dõi theo từng hành động của Hàn Tuyết , cô vẫn cầm con dao gọt táo như chẳng có chuyện gì xảy ra khiến tâm trạng của Trinh Trinh rơi
vào khủng hoảng một cách trầm trọng.Đây là một sự trải nghiệm thú vị.Trò chơi mèo vờn chuột như thế này khiến Hàn Tuyết cảm thấy rất hài lòng.
Cô tra tấn con người bằng tinh thần sau đó mới đến thể xác.Cách tra tấn
này quả thật hết sức tàn nhẫn.10..20..30′, Hàn Tuyết vẫn chưa ra tay
nhưng đã khiến Trinh Trinh sức cùng lực kiệt không còn chống đỡ được
nữa.Bà quỳ xuống dập đầu lia lịa :
Hàn Tuyết nhẹ cười , nụ cười đẹp tựa thiên thần nhưng lời nói lại là của ác quỷ :
- Mắt trái hay mắt phải ?
Bà ta líu lưỡi :
-K…hô..ng..Đừ..ng..ừ…n..g.
Chưa kịp dứt lời Hàn Tuyết đã phi con dao cắm phập vào mắt phải của bà
ta.Tiếng hét vang dội cả cánh đồng , máu từ hốc mắt chảy ra đỏ thẫm trên chiếc áo trắng mà bà ta đang mặc nhìn thật tương phản .Ánh trăng đêm
rằm chiếu xuống thật đẹp .Có thể gọi cảnh tượng đêm nay là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.Nó được làm nền bằng màu xanh của đồng lúa,có ánh
trăng thanh khiết chiếu vào và đặc biệt là Hoa máu đang nở rộ trên người Trinh Trinh.Hàn Tuyết chép miệng cảm thán:
- Đẹp quá.Máu của bà thật đẹp nha.
Mọi người trong phút chốc cứng đờ người nhìn Hàn Tuyết không chớp mắt.Ai cũng cảm thấy rõ sự tàn nhẫn ở cô.Hàn Tuyết không quan tâm đến thái độ
của mọi người mà chỉ chăm chăm nhìn vào máu tươi trên người Trinh
Trinh.Không có một loại hoa nào mang màu sắc đẹp như máu .Bởi vậy đối
với Hàn Tuyết , máu chính là loài hoa thiên hạ vô địch.Sau khi tiếng hét của Trinh Trinh đã ngừng.Hàn
Tuyết lạnh giọng hỏi tiếp :
- Tay trái hay tay phải ?
Trinh Trinh hoảng sợ đến mức sắp ngất đi.Bà ta dập đầu đến túa máu :
- Cầu xin…cô..hãy giết tôi đi.
Hàn Tuyết bật cười :
- Giết thì tiện nghi cho bà quá.
Nói xong cô cầm cây côn tiến lại gần.Chỉ nghe tiếng ‘rắc’.Hàn Tuyết đã
hạ thủ xong .Bà ta quằn quại , đau đớn sống không bằng chết ôm cánh tay
trái của mình.Hàn Tuyết quay sang Khải Sâm_1 trong thập đại hộ vệ của
CEO-LEADER nói :
- Còn những thứ khác tùy anh xử lí.
Khải Sâm gật đầu nhận lệnh.Lãnh Hàn Tuyết quay lại nhìn bộ dạng thê thảm đầy máu me của Trinh Trinh lần nữa rồi ngồi vào xe khởi động máy chạy
đi.
Sáng hôm sau trang nhất của các báo đều đồng loạt đăng tin về cái chết
thê thảm của 2 vợ chồng Lãnh Trung Kiên.Riêng Lãnh phu nhân bị giết một
cách vô cùng tàn nhẫn , thân hình không còn nguyên vẹn.Hiện vẫn chưa tìm ra thủ phạm nhưng về sau nay tất cả đều cho rằng Vũ Cơ làm nhưng không
có cách nào chứng minh sự thật.Lãnh Hàn Tuyết đặt tờ báo lên phần mộ của Gia Bội Khiết rồi nói :
- Con đã thực hiện xong lời hứa 7 năm trước khiến 2 người đó chết không
toàn thây.Mong mẹ sớm yên nghĩ nơi chín suối.Con mãi yêu mẹ.
CHƯƠNG V.2: HẬN
Cứ nghĩ rằng mỗi chuyện rồi sẽ trôi qua một cách êm đềm như vậy.Nhưng Hàn Doanh lại bất ngờ nhận được học bổng của học viện Hoàng Gia .Lúc đó thật sự 2 chị em rất vui mừng , cuối cùng Hàn Doanh cũng hoàn thành
được tâm nguyện của mình.Hàn Tuyết yên tâm theo sư phụ Nghiêm Minh Triệt đi hùng cứ thiên hạ.Với cái tên ‘ác mộng’ Vũ Cơ ,cô đi đến đâu ai cũng
phải khiếp sợ bởi sự tàn nhẫn và lạnh lùng.Những tên tội phạm gặp cô như gặp tử thần.Mãi lao mình vào những cuộc rượt đuổi trong giang hồ.Hàn
Tuyết dần dần quên mất Hàn Doanh.Chị ấy trước mặt cô cũng không có biểu
hiện gì khác thường.Chỉ vui vẻ với những chiến công của em mình.Đến một
ngày , Hàn Tuyết nhận được điện thoại báo rằng Lãnh Hàn Doanh đang cấp
cứu tại bệnh viện .Hàn Tuyết lao vội ra ngoài với tốc độ nhanh nhất ,tâm trạng vô cùng hoảng sợ.Suốt 4 giờ đồng hồ, đèn của phòng cấp cứu vẫn
sáng như cũ.Mỗi giây , mỗi phút trôi qua ,lòng Hàn Tuyết như bị thiêu
đốt trong ngọn lửa lo lắng.Cô sợ người chị duy nhất của mình cũng bỏ ra
đi.Cánh cửa phòng cấp cứu cũng bật mở .Hàn Tuyết lao vội đến nắm áo bác
sĩ :
- Chị tôi ra sao rồi Bác sĩ ?
Vị bác sĩ trung niên đeo cặp kiến cận to oạch nhìn Hàn Tuyết lắc đầu :
- Xin lỗi , chúng tôi đã cố gắng hết sức.Bây giờ chỉ còn trong chờ vào thời gian và nghị lực của chính bệnh nhân mà thôi.
Hàn Tuyết thấy lùng bùng bên lỗ tai ,run run giọng hỏi lại :
- Ý bác sĩ là sao ?
- Cô ấy chấn thương nghiêm trọng ở phần đầu.Hiện tại rơi vào hôn mê sâu, có thể sẽ sống đời sống thực vật mãi mãi.
Hàn Tuyết cố khống chế cảm xúc hỏi :
- Có cơ hội tỉnh lại không ?
Vị bác sĩ nhìn Hàn Tuyết lắc đầu bước đi không quên bỏ lại một câu ;
- Thời gian là câu trả lời chính xác nhất .
Lãnh Hàn Tuyết ngồi phịch xuống ghế .Lần thứ 2 sau 10 năm, cô cảm thấy
mình thật vô dụng.Không thể bảo vệ được mẹ đến bây giờ ngay cả Hàn Doanh cũng…
Suốt 2 tuần sau,cô túc trực bên giường bệnh của Hàn Doanh không rời nữa
bước.Mọi thành viên của CEO-LEADER đều an ủi và giúp đỡ Hàn Tuyết khiến
cô cảm thấy tâm trạng ổn định hơn rất nhiều.Ngữ Yên còn thay cô chăm sóc Hàn Doanh.Khi tỉnh táo trở lại, Hàn Tuyết bắt đầu điều tra nguyên nhân
chị mình bị thương.Thì ra cược sống trong Hoàng Gia không tốt đẹp như
những gì mà Hàn Doanh đã kể cho Hàn Tuyết nghe.Ở đó , Hàn Doanh luôn bị
mọi người chèn ép , giễu cợt và bắt nạt.Các cô ả con nhà giàu tìm mọi
cách hành hạ chị cô bằng các thủ đoạn đê tiện chỉ vì lòng đố kị.Hàn
Doanh mang vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành không hề thua kém Hàn
Tuyết.Nhưng vẻ đẹp của cô là vẻ đẹp nhẹ nhàng,thùy mị và nữ tính.Ai nhìn vào cũng cảm thấy yêu thích và muốn che chở.Hàn Doanh từ nhỏ quen sống
nhẫn nhục nên không dám phản kháng.Đó cũng chính là nguyên nhân thúc đẩy sự tăng cấp của các trò hành hạ.Cuối cùng , vì không chịu được Hàn
Doanh đành phải chọn giải pháp nhảy lầu tự tử .Khi biết được sự thật ,
Hàn Tuyết hận đến nỗi nắm chặt 2 bàn tay lại đến nỗi bật máu.Do phải làm việc kiếm tiền lo cho Hàn Doanh nên Hàn Tuyết tạm thời gác mọi chuyện
sang một bên.Đến năm sau mới giành được học bổng vào học viện Hoàng Gia.
Bây giờ ngồi đây nhìn thân ảnh gầy gò ,xanh xao của Lãnh Hàn Doanh,Hàn
Tuyết tự giận chính bản thân của mình.Tại sao lúc đó lại mãi lao vào
chém giết mà quên mất người thân duy nhất trên cõi đời này của mình ?
Sao lúc đó không đến Hoàng Gia xem Hàn Doanh sống như thế nào ? Và cô
cũng tự trách tại sao lại không nói Hàn Doanh chính là chị ruột của
mình,nếu như vậy chắc chắn Ngữ Yên cùng ‘tứ đại minh tinh’ nhất định sẽ
bảo hộ thật tốt cho chị ấy.Có trời mới biết Hàn Tuyết đã tự trách mình
như thế nào và cảm thấy hối hận ra sao.Trong một năm đó Hàn Tuyết rút
khỏi CEO-LEADER để lao vào học tập và giành thời gian chăm sóc chị của
mình.Những bông tuyết đầu đông theo cơn gió bay vào phòng mang theo hơi
lạnh buốt giá khiến Hàn Tuyết bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ trong đầu
của mình .Cô bất giác nhận ra đôi mắt mình đã ướt đẫm.Đưa tay lau nhanh
nước mắt , Hàn Tuyết bước đến đóng cửa sổ lại vì sợ Hàn Doanh bị
lạnh.Bỗng thân thể cô trở nên căng cứng , đôi mắt đảo nhanh ra ngoài :
- Ai?
Hoàn toàn là một sự tĩnh lặng ,Hàn Tuyết nhanh như một tia chớp ào ra
cửa nhưng ngoài mấy cô y tá đang bận rộn đi đi lại lại thì chẳng có ai
cả.Mang theo nghi hoặc , Hàn Tuyết bước trở lại cửa sổ đăm chiêu suy
nghĩ.Lúc đó ở bên ngoài, một thân ảnh nhìn vào bên trong với đôi mắt
sáng long lanh , trên khuôn mặt hoàn mỹ đến từng nm (nanomet) nở ra nụ
cười mị hoặc mê lòng người:
- Mỹ nhân đúng là không thể xem thường.
CHƯƠNG V.3 : HẬN
Đang ngồi đắn đo suy nghĩ xem ai là người vừa nghe lén bên ngoài thì
cánh cửa phòng bật mở.Thái Sinh như một cơn lốc ào vào ôm chầm lấy Hàn
Tuyết sốt sắng hỏi :
- Vũ Cơ, bạn vẫn ổn chứ ? Tội nghiệp bạn quá.Mình thật có lỗi vì đã không ở bên bạn trong lúc khó khăn nhất.
Hàn Tuyết biết Thái Sinh đã nghe chuyện của cô trong một năm qua nên mới có thái độ như vậy.Trong lòng Hàn Tuyết trở nên ấm áp lạ thường .Từ nhỏ đến lớn cô cùng Thái Sinh và Vũ Cơ đã là chị em tốt của nhau.Họ không
hề câu nệ rằng cô là một ác ma giết người không chớp mắt , tàn nhẫn mất
hết tính người.Thái Sinh ngẩng đầu dậy đưa tay sờ khuôn mặt Hàn Tuyết
rồi nhìn sang Hàn Doanh bật khóc.Tính trẻ con của Thái Sinh thật đáng
yêu làm sao.Hàn Tuyết bật cười dỗ dành :
- Ngốc quá.Chuyện qua lâu rồi , đừng khóc nữa.Vả lại bác sĩ đã bảo chị Hàn Doanh có thể tỉnh lại mà.
Thái Sinh nức nở đánh vào vai Hàn Tuyết trách cứ:
- Con nhỏ này , sao không nói mình còn một người chị gái chứ hả?Người
trong tổ chức nhất định sẽ bảo vệ chị ấy hết mình .Rồi còn rút ra khỏi
CEO-LEADER , không chịu nhận sự giúp đỡ của Ba.Rốt cuộc là bạn nghĩ gì
vậy , coi 2 cha con mình như người ngoài phải không ?
Hàn Tuyết dựa người vào tường bệnh viện nhìn Hàn Doanh , ánh mắt toát ra vẻ đau thương khiến Thái Sinh cảm thấy hối hận vì những gì mình đã nói
ra .Nhận thấy thái độ đó Hàn Tuyết liền trấn an :
- Bạn nói đúng .Sai lầm lớn nhất của mình chính là không nói ra mình còn một người chị.Nhưng lúc đó thật sự mình không có đủ can đảm để nói._Hàn Tuyết thấp giọng cố ngăn cảm xúc của mình _Chị Hàn Doanh từ nhỏ đã
trong sáng, thánh thiện như một thiên thần , còn mình tay dính đầy máu
tanh, 8 tuổi cầm lọ hoa ném người , 11 tuổi chặt tay người ta , 12 tuổi
móc mắt , 13 tuổi hạ độc , 14 tuổi bắt đầu giết người (Chị này có tiểu
sử thật là khủng khiếp .Cơ mà ta thích.kakaka).Mình là một ác quỷ , một
ác quỷ đội lốt người.Nếu để mọi người biết Hàn Doanh có một đứa em như
vậy , họ sẽ xa lánh , khinh thường chị ấy.Mình mãi mãi cũng không muốn
tổn thương đến chị một chút nào cả.
Thái Sinh đau lòng nhìn Hàn Tuyết :
- Tiểu Vũ à.Nghe mình nói đây.Bạn không phải là ác quỷ.Những người bạn giết đều đáng chết vì vậy bạn không sai gì cả.
Hàn Tuyết bật cười chua xót :
- Không sai sao ? Họ tuy rằng phạm tội rất nhiều nhưng cũng là mạng người.Mình vốn dĩ không có quyền giết người.
Thái Sinh nắm tay Hàn Tuyết nói :
- Bạn không sai.Là ba mình sai . ba đã đưa cậu vào con đường tội lỗi.Mình thay ông ấy nhận tội với cậu.
Lãnh Hàn Tuyết siết chặt đôi tay của Thái Sinh bật cười :
- Sư phụ mà nghe bạn nói như vậy chắc có lẽ sẽ tức chết luôn đấy.Mình
xem ông như cha ruột .Còn về chuyện làm việc cho tổ chức chính là tự
nguyện chứ không liên quan đến sư phụ.Bạn đừng hiểu lầm.
Thái Sinh phút chốc bỏ qua thương tâm tò mò hỏi :
- Tiểu Vũ , bạn định trả thù như thế nào ?
Hàn Tuyết chống tay lên cằm nhẹ giọng :
- Lần này mình sẽ không giết người nữa.Chỉ là khiến cho những ả đó sống không bằng chết thôi.
Thái Sinh mỉm cười :
- Hahaha.Cho mình ké một tay nhé.Chúng ta sẽ trừ gian diệt bạo báo đáp tổ quốc. ( tác giả : không biết ai
Mới là gian là bạo đây.hừ.)
Hàn Tuyết nhìn vẻ mặt như trẻ con của Thái Sinh không khỏi bật cười vui
vẻ.Con người dù tàn khốc đến đâu cũng không thắng nổi 2 chữ tình cảm.Năm đó Hàn Tuyết mới chân ướt chân ráo đến tổ chức.Căn bản mà nói võ công
không có một chút gì hết.Cô phải ngày đêm tập luyện rất vất vả.Chính nhờ Thái Sinh và Ngữ Yên giúp đỡ trò chuyện còn lén lút đem cơm cho cô mỗi
lần bị sư phụ phạt nên mới có thể sống thật tốt.
- Đừng có nói về chuyện của mình không như vậy.Qua Italia 3 năm có
chuyện gì đặc biệt không?Còn chuyện của Hàn Phong và Bạn thì tính như
thế nào?
Thái Sinh sắc mặt đại biến khi nghe Hàn Tuyết nhắc đến chuyện của mình
nên chỉ biết cúi gằm mặt trốn tránh .Hàn Tuyết thở dài cũng không cố ý
khơi gợi lai nỗi đau của Thái Sinh.3 năm ,thời gian khá dài đủ để khiến
Thái Sinh trở nên chín chắn hơn rất nhiều nhưng hoàn toàn không thể xóa
nhòa vết thương trong lòng của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT