- Bởi vì ngươi vẫn là A Man mà ta nhận thức lúc ban đầu, ngươi là một
người trọng cảm tình, là một nam nhi nhiệt huyết. Mặc kệ ngươi là A Man, là đương kim thiên tử. Ở trong mắt ta ngươi vĩnh viễn đều là hảo huynh
đệ của ta.
- Ân, hảo huynh đệ.
Lý Long Cơ gật mạnh đầu, vỗ vai Tần Tiêu, ánh mắt chân thành nhìn hắn, nói:
- Ta biết kỳ thật trong lòng ngươi có băn khoăn, lo lắng mình công cao
chấn chúa, lo lắng ta sẽ nghi kỵ ngươi, lo lắng lại như năm đó, ngươi
phải tá giáp quy điền thậm chí gặp kết cục tá ma giết lừa, đúng không?
Ta nhớ được năm đó ở Trường An, sau khi chuyện của Thái Bình công chúa
chấm dứt, ta giữ lại ngươi không đồng ý, ta còn nói qua một câu. Ta nói: Ta thật nghiêm túc nói cho ngươi biết, ta không đố kỵ ngươi, vĩnh viễn
tín nhiệm ngươi. Những lời này hôm nay ta vẫn nói một lần. Ta sở dĩ đến
Tân La...ta nghĩ ngươi có thể hiểu được dụng ý của ta.
Mấy
câu nói thật sự tri kỷ thiếp tâm, tảng đá lớn đè ép trong lòng Tần Tiêu
cũng hạ xuống. Hắn tinh tế suy tư, đột nhiên có chút kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn...ngự giá thân chinh Tân La?
- Không sai!
Lý Long Cơ như đinh đóng cột quyết đoán nói:
- Thái Tông, Cao Tông đều từng chinh phạt Cao Ly. Mà nay Tân La phản
loạn, ta không lý do không tự mình chinh phạt Tân La. Nhớ rõ năm xưa
Thái Tông giải thích về Cao Ly, chính là mảnh đất kia vẫn luôn là tâm
phúc đại họa của Đại Đường. Vì giải quyết tai họa cho con cháu, nhất
định phải hoàn toàn bình định nó. Hiện giờ Tân La tạo phản, không phải
là tự tìm đường chết sao?
Tần Tiêu nghe được trong lòng nổi lên khí thế hào hùng, nghiêm túc nói:
- Bệ hạ thân chinh, vi thần cam lòng tiên phong thúc ngựa hoành đao
xông lên trước nhất. Ai dám ngăn cản Đại Đường chúng ta, san thành bình
địa, giết không tha!
- Tốt!
Lý Long Cơ hưng phấn lớn tiếng nói:
- Ngươi là huynh đệ của ta, đã sớm nên có một ngày cùng kề vai chiến
đấu. Đại ca, lần này khiến cho toàn bộ người trong thiên hạ đều chứng
kiến uy phong của huynh đệ chúng ta! Chứng kiến vương triều Đại Đường uy chấn thiên hạ!
Dứt lời liền vươn một bàn tay nắm chặt vào nhau.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không chỉ nhìn thấy lòng tín nhiệm cùng
hào hùng của đối phương, cũng đều có một loại cảm giác thoải mái vì đã
giải khai khúc mắc.
Sáng sớm hôm sau, Tần Tiêu vừa tỉnh dậy,
một đêm say rượu khiến hắn vô cùng đau đầu, vừa mở mắt nhận ra mình đang nằm trong ôn nhu hương, bên cạnh chính là Lý Trì Nguyệt, lúc này mới
nhớ tới đêm qua Lý Long Cơ dặn Cao Lực Sĩ đưa hắn đến phòng nàng hoàn
thành đêm động phòng hoa chúc muộn màng.
Vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Cao Lực Sĩ đã đứng chờ đợi, Cao Lực Sĩ lại đưa Tần Tiêu đến
thư phòng của Lý Long Cơ, tự giác lui ra ngoài.
Hôm nay Lý
Long Cơ thức dậy thật sớm, đã xem nửa quyển sách. Nhìn thấy Tần Tiêu
tiến vào, vẻ mặt cười quái dị hơn nữa có chút xem thường nói:
- Tửu lượng không được nha!
Tần Tiêu thật sự là kẻ câm ăn hoàng liên, lần này xem như hắn trúng kế
của Lý Long Cơ, không nghĩ tới sau khi trò chuyện tiêu giải khúc mắc lại uống quá say, còn gạo nấu thành cơm cùng Lý Trì Nguyệt.
Hiện tại nhìn vẻ mặt Lý Long Cơ thật vui vẻ, ngoại trừ vui sướng khi thấy
người gặp họa, còn mang theo dáng vẻ đắc ý vì thực hiện được gian kế.
Tần Tiêu không lời nào để nói, chỉ nở nụ cười. Lý Long Cơ thấy tốt liền thu liễm, thay đổi đề tài mời Tần Tiêu ngồi xuống, bồi hắn cùng ăn
sáng.
- Gạo cháo Giang Nam thật không tệ đi.
Lý Long Cơ tươi cười, nói:
- Ngươi khổ cực, ăn nhiều một chút. Nhuận nhận tràng vị mới có lợi.
Tần Tiêu thật sự dở khóc dở cười. Lý Long Cơ này lúc nào nói chuyện
cũng một câu hai ý nghĩa. “Khổ cực”? “Vất vả”? Là khổ cực vì cuộc đại
chiến đêm qua với tân nương tử, hay là đánh giặc vất vả?
Tần Tiêu cười khổ lắc lắc đầu, gục đầu ăn cháo không lên tiếng.
Lý Long Cơ không nhịn được đột nhiên cười vang.
Tần Tiêu giả vờ hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
- Không có gì!
Lý Long Cơ vừa cười vừa xua tay khụ một tiếng, nói:
- Có chuyện phải do chính ngươi quyết định. Mấy lão bà kia của ngươi
tính toán an bài như thế nào? Nếu không an bài thì còn thể thống gì?
- Cho các nàng đều quay về Trường An đi.
Tần Tiêu không chút nghĩ ngợi, quyết đoán nói. Từ sau khi Tử Địch xảy
ra sự cố, trong lòng hắn luôn bất an. Bên chiến trường thật sự không
phải chỗ chơi đùa. Mấy nữ tử kia đều là trái tim của hắn, ai xảy ra sơ
suất hắn sẽ đau lòng đến chết. Hơn nữa Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn đang ở Trường An, Tần Tiêu cũng không lý do gì cho Mặc Y các
nàng quay về Giang Nam. Chỉ có thể theo ý tứ của hoàng đế cùng ở lại
kinh thành.
Lý Long Cơ gật nhẹ đầu:
- Như vậy cũng tốt. Dù sao an toàn, ngươi có thể chuyên tâm đi làm chuyện của mình.
Nhưng ẩm thực của ngươi không cần người chiếu cố sao? Nếu không để Mặc Y lưu lại đi, chẳng qua sau này không để nàng đích thân ra chiến trường.
- Không cần. Lưu lại Mặc Y thì Tử Địch chết sống cũng đòi lưu lại. Như vậy Ngọc Hoàn cùng Trì Nguyệt đều sẽ có lý do ở lại.
Tần Tiêu nói:
- Không nên làm đặc thù, để cho các nàng đều về thôi.
Lý Long Cơ cười nhẹ một tiếng nói:
- Tùy ngươi. Chỉ là...khụ khụ, vừa mới động phòng hoa chúc, khiến tân nương tử lập tức rời đi tựa hồ có chút bạc tình.
- Cổ họng của ngươi không thoải mái sao?
Tần Tiêu biết rõ còn cố hỏi, Lý Long Cơ chỉ là cố ý cường điệu khoa trương mà thôi.
Lý Long Cơ không nhịn được bật cười, thiếu chút nữa phun ra cháo. Hắn
nhìn thấy thái độ của Tần Tiêu kiên quyết nên cũng không tiếp tục kiên
trì.
Hai người cúi đầu ăn cháo.
Dùng xong bữa sáng, Lý Long Cơ gọi Tần Tiêu đến bên vách, nơi này treo một bức bản đồ, chính là bản đồ lãnh thổ Tân La.
Tần Tiêu không khỏi kinh nghi, hiện tại muốn vẽ ra một bản đồ chuẩn xác tinh tế như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhìn Lý Long Cơ
giống như thật vội vàng từ Hà Bắc đuổi tới Tân La, còn mang theo bản đồ
như vậy, chẳng lẽ hắn đã sớm có ý tứ dụng binh đối với Tân La? Mấy chục
năm nay Đại Đường không đóng quân tại Tân La, đều để họ tự trị. Tuy rằng người Tân La vẫn thật biết điều, nhưng cuối cùng vẫn làm ra chuyện tạo
phản. Đây tựa hồ ứng nghiệm lời tiên đoán ngày trước của Thái Tông hoàng đế, nơi này thủy chung sẽ có người trở thành tai họa.
Lý Long Cơ thân là hoàng đế Đại Đường, xem ra đã sớm có suy đoán cùng chuẩn bị.
Lý Long Cơ chỉ vào địa đồ nói:
- Ngươi xem, từ Liêu Thủy đến Áp Lục Thủy đều thuộc An Đông đô hộ phủ.
Nơi này chính là Quách Tĩnh Cao Câu Lệ ngày trước, hiện tại có hơn tám
mươi vạn dân chúng, phần lớn là người Hồ di dời cùng dân chúng Cao Câu
Lệ, cũng có người Hán nhưng không nhiều lắm. Hiện tại chúng ta đã đánh
chiếm nơi này, nhưng muốn ổn định cũng phải phí công phu một phen. Đây
mới chỉ là một phần nhỏ lãnh thổ, nếu muốn bình định toàn bộ Tân
La...phỏng chừng rất khó!
- Nếu giảng từ quân sự, dễ dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT