Đúng lúc này một đoàn người hấp tấp vọt ra. Đầu lĩnh là một vị
tướng quân, một thân chiến bào tinh hồng sáng ngời, quả nhiên là uy
phong lẫm lẫm khí thế bất phàm. Tần Tiêu híp mắt vừa nhìn, chính là Vạn
Lôi đã nhiều năm không gặp!
Tần Tiêu ha ha cười to, nhảy xuống ngựa la lớn:
- Vạn Lôi huynh đệ, là ngươi sao!
Vạn Lôi vừa thấy Tần Tiêu xuống ngựa bước nhanh tới đón chào, bái xuống:
- Vạn Lôi bái kiến đại nguyên soái! Bái kiến Liêu Dương Vương điện hạ!
- Ha ha, hảo huynh đệ, mau đứng lên, giữa chúng ta cũng không cần làm những chuyện này.
Tần Tiêu lớn tiếng cười to, kéo Vạn Lôi đứng lên.
Vạn Lôi cực kỳ vui vẻ, nụ cười trên mặt khờ dại cùng sáng lạn như một
nhi đồng. Nếp nhăn nơi khóe mắt chen chúc, miệng cười to lộ ra hàm răng
khuyết răng cửa.
Hai người nắm chặt tay, kích động không thôi.
Vạn Lôi vẫn như ngày trước, trên mặt chỉ rám đen hơn một chút, xem ra
là bị gió biển thổi mỗi ngày nên đen hơn. Vết sẹo đao trên mặt trái càng thêm rõ ràng, chòm râu dài hơn một ít, đen hơn, tăng thêm vẻ uy nghiêm
cùng oai phong.
Lý Tự Nghiệp cũng cười ha hả, đánh lên vai Vạn Lôi một quyền, nói:
- Lão tiểu tử, chỉ nhận được đại soái, không nhận biết ta sao?
- Ha ha, Hắc đản ngươi đây, cho dù đốt thành tro ta cũng nhận được!
Vạn Lôi lớn tiếng cười to, lại đánh ngược Lý Tự Nghiệp một quyền:
- Nghe nói ngươi đánh vài trận thật giỏi ở ngoài thành U Châu, lần này
làm tiên phong chinh phạt Tân La, trong vòng ba ngày tập kích ngàn dặm
công hãm hơn mười tòa thành, đã ghiền chứ?
- Đã ghiền! Con mẹ nó lão tử sống vài chục năm chưa từng đã ghiền qua như vậy!
Lý Tự Nghiệp lớn tiếng cười nói:
- Chuôi bảo đao này của ta, hiện tại mỗi ngày đều phải lau kỹ, bằng
không sẽ bị lục, chém người không thuận tay! Ngươi nói một chút, mỗi
ngày ta đã chém bao nhiêu đầu người đây!
- Cũng phải!
Vạn Lôi cười nói:
- Đi theo dưới trướng đại soái, muốn không thoải mái cũng khó khăn!
- Thống khoái cái rắm!
Lý Tự Nghiệp trừng mắt, nhìn chằm chằm Vạn Lôi nói:
- Đến quân doanh của ngươi còn không được vào cửa, đám tiểu tốt nói
không biết ai là “Tần Tiêu”! Vạn Lôi ah Vạn Lôi, ngươi là lão tiểu tử
mất gốc, ngươi lại có thể quên cả tên của đại soái hay sao?
- Làm sao có thể!
Vạn Lôi nhất thời kinh hãi kêu lên:
- Ngươi nói tục danh của đại soái, đám binh sĩ đương nhiên không biết! Ở Thanh Châu, hiện tại chúng ta chỉ nói tới Liêu Dương Vương, ai dám nhắc tới tên của đại soái, lão tử tát vào miệng của hắn! Không tin các ngươi hỏi một chút, ai mà không biết Liêu Dương Vương, người nào không biết
đại nguyên soái!
Hắn vừa rống lên, hơn mười tiểu tốt bên cạnh nhất thời hoảng sợ, bái xuống:
- Đại nguyên soái thứ tội! Chúng tôi thật sự không biết là đại nguyên soái giá lâm!
Tần Tiêu cười nói:
- Không có việc gì, tất cả đứng lên!
Sau đó hắn nhìn Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi nói:
- Nguyên soái, tướng quân, binh tốt kỳ thật đều là giống nhau. Đều là
binh lính Đại Đường, chỉ là chức trách bất đồng thôi. Đừng làm khẩn
trương như thế, ta ngược lại thấy không được tự nhiên.
- Cũng phải, ha ha!
Lý Tự Nghiệp cười ngây ngô.
Vạn Lôi vui vẻ ôm quyền:
- Đại soái, mời vào trong trướng ngồi một chút đi! Thanh Châu quân
ngóng trông đại soái có thể tới thăm một chút, đều nhanh muốn mù mắt
rồi! Lúc trước khi ngài còn là Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, ta
đã xung phong xin điều nhiệm đến dưới trướng của đại nguyên soái làm
việc. Không nghĩ tới triều đình không đồng ý, còn nói Thanh Châu đang
cần người, không cho ta đi. Thật sự làm ta vô cùng căm tức!
- Ha ha, hiện tại ngươi không phải rất tốt sao!
Tần Tiêu vỗ lưng của hắn, ba người cùng đi về hướng soái trướng:
- Ngươi tới rất tốt! Đánh Tân La ta còn đang lo lắng không có thủy
quân, ngươi đã tới rồi. Mau nói ta nghe một chút, binh mã của ngươi vì
sao lại đánh tới đây? Triều đình hạ mệnh lệnh như thế nào?
Vừa nhắc tới đây, thần sắc Vạn Lôi có chút nghiêm túc nhìn chung quanh, nói:
- Đại soái, chúng ta đi vào trong trướng nói sau.
- Được, mời!
Ba người đi vào trướng ngồi xuống, tiểu tốt bưng rượu thịt, ba người vừa uống vừa nói chuyện.
Vạn Lôi kính Tần Tiêu cùng Lý Tự Nghiệp một chén, vẻ mặt tươi cười nói:
- Đại soái, Lý tướng quân, nhớ năm đó Vạn Lôi chỉ là một đô úy nho nhỏ
của Chiết Trùng phủ, nhân duyên trùng hợp được kết bạn cùng hai vị. Sau
được đại soái không chê, đem ta điều đến kinh sư, nhiều lần lên chức,
lại dạy ta không ít bổn sự. Nếu không có đại soái vun trồng, không thể
có được thành tựu hôm nay của Vạn Lôi. Vạn Lôi cảm kích đại soái thật
không lời nào diễn tả được!
Tần Tiêu cười a a khoát tay nói:
- Là hảo huynh đệ nhiều năm như vậy, còn nhắc những chuyện này làm gì?
Ngươi, ta, còn có Lý Tự Nghiệp, đều lăn lộn trên lưỡi đao liếm máu, bò
ra từ trong đống người chết, là giao tình sinh tử. Còn nhắc gì tới cảm
kích hay không, chẳng phải là quá khách sáo sao?
- Đại soái, cho tới nay Vạn Lôi đều tự xem mình là môn sinh của đại
soái. Ở Thanh Châu khi thống lĩnh tập luyện binh mã, đã dùng không ít
những gì mình từng học qua trong đặc chủng doanh. Trên dưới Thanh Châu
không ai dám nhắc tới tên của đại soái, cho nên mới có hiểu lầm như hôm
nay...
Tần Tiêu liên tục xua tay cắt đứt lời của hắn:
- Những chuyện nhỏ nhặt này không cần phải nhắc lại. Ngược lại ta cảm
thấy được kỷ luật của thủy quân Thanh Châu thật nghiêm minh, rất không
tệ, cạn chén!
- Mời!
Vạn Lôi ngẩng đầu sảng khoái uống cạn một chén lớn.
Tần Tiêu ngừng lại một thoáng, nói:
- Vạn Lôi, nói cho ta nghe trạng huống của Hà Bắc một chút đi. Từ sau
khi Du Quan xảy ra sự cố, Hà Bắc cũng bị người Tân La đột kích bất ngờ.
Ta muốn biết tình hình cụ thể bên kia.
Vạn Lôi gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói:
- Tân La đột kích Doanh Châu, trong ba ngày khiến cả vùng Hà Bắc đều
chấn kinh. Tin tức truyền về Trường An, Binh bộ lập tức hạ lệnh cho ta
mang theo thủy quân giới nghiêm vịnh Bột Hải. Kỳ thật không cần chờ mệnh lệnh của Binh bộ, ta đã mang theo binh mã xuất phát. Một đường bắc
thượng, thẳng đến Doanh Châu!
- Thủy lộ di chuyển khá chậm. Khi ta mang theo chiến thuyền đuổi tới,
đã nghe tin U Châu đánh lui đợt đột kích của người Tân La, đại quân Tân
La vây khốn Dịch Châu đã được Thạch Thu Giản dẫn binh đánh tan.
- Dịch Châu ra sao?
Ngữ điệu của Tần Tiêu thình lình cất cao, ánh mắt mở lớn. Lý Tự Nghiệp
có chút khẩn trương ánh mắt trừng to, thậm chí miệng còn ngậm thịt gà mà đã quên.
Vạn Lôi nuốt nước bọt, nói:
- Ta không
lên bờ tại Doanh Châu mà lập tức thay đổi hướng thuyền chuyển tới Ô Hồ
Lý bên Tân La này. Bởi vì Binh bộ lại hạ lệnh cho ta phản công Tân La.
Tần Tiêu không khỏi lo lắng cau mày:
- Nói cách khác ngươi cũng không biết tin tức của Dịch Châu sao?
- Ách...biết một chút, nghe nói một ít.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT