Diễn cảm Lý Vi Ấn thật bình tĩnh nhìn Tần Tiêu, nghẹn ra một câu:
- Ai làm quận vương hay đô đốc đều không sao cả. Chỉ cần không còn
chiến tranh, như thế nào đều tốt. Kỳ thật tôi cảm thấy tam thúc Lý Thiệu Cố càng thêm thích hợp so với tôi.
- Chuyện này nói sau.
Tần Tiêu cười khẽ, dắt ngựa đi về hướng cầu nổi, nhưng nghĩ tới một sự tình quay đầu nói với Đỗ Tân Khách:
- Đỗ Tân Khách, ngươi mang binh rất tốt. Năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ ta
sẽ nhận, biên vào Hổ Kỵ sư của ta, ngươi không có ý kiến đi?
Đỗ Tân Khách sửng sốt, lập tức ha ha cười:
- Đại soái thật không hiền hậu đi? Ném mấy ngàn thương binh đổi năm ngàn thiết kỵ tinh nhuệ của tôi?
Tần Tiêu cũng cười, cầm roi ngựa gõ vào ngực Đỗ Tân Khách:
- Đừng làm bộ dáng này với ta. Một chuyến đi Khiết Đan ngươi kiếm quá
lớn. Thu hơn một vạn tù binh Khiết Đan, có thể làm cho họ nguyện trung
thành Đại Đường hay không phải xem bổn sự của ngươi cùng Trương Cửu
Linh. Ta chỉ lấy chút tiền lãi, không quá phận chứ? Ha ha! Được rồi,
không thèm nghe ngươi nói nữa. Chuyện bên Khiết Đan là chức trách của
Trương Cửu Linh, ta không xen vào quá nhiều. Phải rồi, nếu Trương Cửu
Linh hỏi năm ngàn thiết kỵ này ở đâu, ngươi nói ta mượn dùng là được.
Đỗ Tân Khách cười nói:
- Phỏng chừng hắn cũng không dám đi tìm đại soái đòi lại. Lần này
thương vong của đại soái khá lớn, chúng tôi trợ giúp một chút là chuyện
đương nhiên.
Tần Tiêu lại cười vang, phất tay chào hai người bọn họ:
- Đi thôi, trở về đi. Đừng lôi kéo ta nói chuyện phiếm, ta đang tranh thủ thời gian đâu!
Hai người đứng bên bờ sông chắp tay bái lễ Tần Tiêu, thẳng đến khi hắn hoàn toàn qua sông.
Tần Tiêu qua sông, nhìn doanh trại Đường quân kéo dài mười dặm bên bờ
bắc, không khỏi cảm khái vô cùng. Mấy ngày trước hắn mang theo một vạn
Hổ Kỵ sư đi vào Sĩ Hộ Chân Hà, nhiều lần huyết chiến, cuối cùng chờ được kỳ tích. Không chỉ đánh bại đại quân của Lý Thiệu Cố, còn hoàn toàn
đánh ngã Khiết Đan, ổn định Khiết Đan chỉ là chuyện sắp tới. Trước mắt
trong tay hắn vẫn có một vạn kỵ binh, nhưng đã thay một nửa nhân số. Lần này huyết chiến có thể nói là thảm thiết mà tràn đầy hí kịch, hồi tưởng lại chẳng khác gì nằm mơ.
Bên bờ nam Đường quân đã tập kết
xong. Tần Tiêu không nói thêm lời nào, mọi người đều biết sắp tới cần
gấp rút tiếp viện đại bản doanh Doanh Châu.
Tần Tiêu lên ngựa, vung phượng sí lưu kim đang chỉ về phía nam xa xa:
- Mục tiêu Doanh Châu! Gấp gáp hành quân, xuất phát!
Thành Doanh Châu, bốn cửa phát hỏa, khí thế hừng hực. Hai vạn tiên
phong Hắc Thủy Mạt Hạt cùng hơn vạn đại quân Tân La vây quanh Doanh Châu kín kẽ, bắt đầu công thành.
Hoàn Tử Đan, Chu Dĩ Đệ, Thiệu Hoành cùng Mặc Y phân ra đốc chiến bốn cửa.
Kim Lương Phượng trấn thủ trung quân chỉ huy dân chúng vận chuyển lương thảo, cứu trợ thương binh, khuân vác cọc gỗ cùng pháo thạch.
So sánh, người Mạt Hạt công kích càng mãnh liệt hơn rất nhiều. Hơn nữa
đại quân của bọn hắn đang đánh tới Doanh Châu, làm bọn hắn sức lực mười
phần. Bọn họ vốn là chiến sĩ man hoang không sợ chết, dùng những cây
thang sơ sài leo lên tường thành Doanh Châu, dùng hòn đá điên cuồng bắn
phá lên chiến sĩ trên tường thành. Người Tân La có chút gian hoạt giả vờ tấn công, bọn hắn cũng không muốn thương vong quá nhiều, chỉ nghĩ ngồi
một bên thủ lợi ngư ông.
Trong soái trướng Tân La cách thành
Doanh Châu năm dặm, Tân La Mạc Ly Chi Cao Văn Giản đang dương dương đắc ý ngồi trên soái vị. Trong tay vuốt roi ngựa, nghe thủ hạ hội báo tình
hình chiến đấu.
- Hai vạn tiên phong đang công thành, năm vạn đại quân chỉ còn cách Doanh Châu chưa đầy ba mươi dặm.
Cao Văn Giản hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, mắt tam giác, khi cười híp thành một đường nhỏ.
Lúc này hắn đang hài lòng đắc chí nở nụ cười, nói với tâm phúc bên cạnh:
- Chỉ cần dẹp xong Doanh Châu, lãnh thổ Du Quan phía đông Đại Đường đều thuộc Tân La. Đến lúc đó khôi phục Cao Ly vương triều sắp tới. Người
Mạt Hạt? Bọn hắn chỉ cần một ít nữ nhân cùng tiền bạc châu báu là có thể đuổi đi. Đám nhà quê kia, ha ha!
- Đại nhân anh minh!
Tâm phúc nịnh hót cười nói:
- Chúng ta chiếm cứ Du Quan chẳng khác nào bóp chặt cổ họng Liêu Đông.
Non sông ngàn dặm giàu có, sớm hay muộn nên nằm trong tay đại nhân!
- Ha ha!
Cao Văn Giản đắc ý vênh váo nở nụ cười:
- Tần Tiêu? Cái gì mà Đại Đường Chiến Thần chó má, nói ra thật buồn
nôn! Ta chỉ dùng chút mưu kế khiến cho hắn giật gấu vá vai không thể ứng phó. Nói không chừng lúc này hắn đã bỏ mình tại Sĩ Hộ Chân Hà!
Các tướng lãnh Tân La cùng nhau lớn tiếng cười ha hả.
Trên cổng thành bắc Doanh Châu, Mặc Y cau chặt đôi mày, trong tay cầm
cung tên, bên người đặt mấy túi đựng tên, không ngừng bắn. Từng mũi tên
chuẩn xác, một tiếng dây cung vang, một người ngã xuống tường thành.
Mấy phó tướng đi lên kéo Mặc Y:
- Tướng quân, thỉnh xuống cổng lầu!
Mặc Y dùng sức vung, quật cường quát:
- Nói bậy bạ gì đó? Ta là tướng quân Đại Đường! Ngươi có gặp qua tướng
quân Đại Đường ném xuống binh lính tự mình chạy trốn sao?
Các phó tướng vội vàng giải thích:
- Nhưng mà...nhưng mà tướng quân cũng là phu nhân của đại soái! Không thể xảy ra điều gì sơ suất!
Mặc Y trừng mắt nghiêm túc nói:
- Hiện tại ta chính là du kích tướng quân Liêu Đông! Nghe quân lệnh của ta, toàn quân rút đao, tùy thời chuẩn bị cận chiến!
Phó tướng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thuận theo chắp tay cúi đầu:
- Dạ!
Mặc Y cắn răng, rút ngân thương, phi thân đâm tới. Đem một gã Mạt Hạt
đâm xuyên cổ họng, dùng sức rút mạnh đánh hắn rơi xuống tường thành.
Thân hình mảnh khảnh của Mặc Y bay trên đầu thành, tựa như đóa hoa tươi đẹp rực rỡ, lại giống như đang nhảy điệu vũ tử thần, trở thành đạo
phong cảnh sáng rỡ nhất.
Mặc Y nghiến răng, thở dốc đốc
chiến. Ngân thương cùng ngân giáp trong tay đã đẫm máu, nhìn không ra
chút dấu vết ban đầu. Nhưng thế công của người Mạt Hạt vẫn không hề có
dấu hiệu yếu bớt.
Kim Lương Phượng đã đi lên cổng lầu kêu vài người kéo lại Mặc Y đi tới bên người.
- Tam phu nhân...
Kim Lương Phượng cau chặt mày, thấp giọng nói:
- Chuyện tới bây giờ e rằng Doanh Châu phải bị thất thủ. Tuy rằng chúng ta vẫn còn thủ được, nhưng mấy vạn đại quân cứu viện của Mạt Hạt cũng
đã sắp tới. Mà quân dân chúng ta đã kiệt lực hoàn toàn.
Mặc Y thở hổn hển, cau mày nhìn Kim Lương Phượng:
- Kim tiên sinh, ngươi muốn nói cái gì?
Kim Lương Phượng cúi đầu, trầm giọng nói:
- Cởi bỏ khôi giáp của phu nhân, thay vào trang phục của dân chúng đi.
Chỉ có như vậy mới có thể bảo trụ được một mạng, mà ta có thể giao phó
được với đại soái!
- Kim Lương Phượng!
Mặc Y giận dữ mắng:
- Văn nhân vô lương! Hiện tại mỗi tướng sĩ đang huyết chiến cùng địch
nhân, ngươi lại còn nói ra lời như vậy! Uổng phí đại soái tín nhiệm
ngươi, đem Doanh Châu giao cho ngươi!
- Tam phu nhân!
Kim Lương Phượng thở dài, bất đắc dĩ mà phiền muộn nói:
- Ta không sợ chết. Nhưng ngươi không thể chết được. Doanh Châu thất
thủ là chuyện sớm muộn, nhưng ngươi nhất định phải sống sót!
Mặc Y trừng mắt nhìn Kim Lương Phượng, xoay người:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT