- Đại tướng quân Lý Giai Lạc đâu? Vì sao hắn không đến gặp ta?
- Đại tướng quân...hắn...hắn...
- Hắn thế nào?
Quân tốt rơi lệ đầy mặt, gào khóc kêu lên:
- Đại tướng quân tự mình dẫn một đội quân hộ tống tiểu nhân giết ra
ngoài truyền tin cho đại soái, báo cáo quân tình. Đại quân Tân La An
Đông đô hộ phủ đột kích Du Quan, Du Quan đã mất. Đại tướng quân nói
không còn mặt mũi trở về gặp đại soái, tình nguyện chết trận tại Du
Quan. Đại tướng quân có nói qua, quan còn người còn, quan mất người
vong...giờ phút này đại tướng quân khẳng định đã chết trận tại Du Quan! Ô ô ô...đại tướng quân còn nói hắn tuyệt không làm tù binh, cũng không
dám tham vọng được quân pháp tha thứ, lại càng không dám cầu đại soái
khoan dung. Đại tướng quân chỉ có một thỉnh cầu, cầu đại soái khoan dung gia quyến của hắn!
Tần Tiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh khoát tay:
- Dìu hắn đi xuống chữa thương!
Quân tốt được thân binh nâng đỡ rời đi, vừa đi còn kêu to:
- Cầu đại soái phát binh báo thù cho đại tướng quân, bỏ qua cho gia quyến của đại tướng quân đi!
Trường họp nhất thời im ắng lại, không còn ai lên tiếng.
Tần Tiêu cau mày chắp tay sau lưng bước lên soái vị, trầm giọng nói:
- Kim Lương Phượng, truyền lệnh xuống. Doanh Châu giới nghiêm, tùy thời chuẩn bị chiến tranh. Dời dân chúng vào thành, bỏ hết quân điền đồng cỏ không cần quản tới. Hạ lệnh Chu Dĩ Đệ, Lý Vi Ấn nghiêm ngặt đề phòng
phía đông cùng bắc Doanh Châu. Phái người truyền lệnh cho Thiệu Hoành,
bảo hắn về gặp ta! Mặt khác báo Quách Tri Vận mang theo một vạn tinh kỵ
tiến về hướng tây, nếu gặp địch nhân thì dốc sức tử chiến, chặt đứt con
đường đi thông phương nam của Du Quan!
Kim Lương Phượng cả kinh nói:
- Đại soái! Trước mắt hẳn phải đem toàn bộ binh lực Doanh Châu tập
trung lại, chuẩn bị đối địch. Thủ hạ của Quách Tri Vận là tinh nhuệ Tả
Kiêu Vệ, làm sao có thể thả ra?
- Hiện tại không thời gian giải thích, ngươi lập tức đi truyền lệnh!
Tần Tiêu nặng nề vỗ bàn:
- Nổi trống thổi tù và, toàn bộ châu đề phòng!
Mọi người đều bận rộn, trong phòng nghị sự chỉ còn lại Tần Tiêu cùng Mặc Y. Tần Tiêu ngã ngồi trên ghế, thở dài một hơi.
Mặc Y nghe được tin tức trong lòng đã hoàn toàn đại loạn, lúc này nhìn
thấy dáng vẻ của Tần Tiêu không khỏi hoảng sợ. Qua nhiều năm như thế
nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất mát nản lòng của Tần Tiêu!
Một nam nhân thiết huyết như hắn cũng có thời gian bi thương cùng thống khổ sao?
Du Quan vừa mất, cả Doanh Châu lập tức lâm vào nguy cấp cực độ, tựa như một người bị người bóp chặt cổ họng, nguy trong sớm tối, đây rõ ràng là kết quả mà ai cũng nhìn thấy được hoàn toàn.
Trong phủ đô
đốc tiếng trống chấn rung, tù và kinh thiên. Toàn bộ thành Doanh Châu
lâm vào một trận khẩn trương khủng hoảng. Dân chúng hốt hoảng chạy vào
trong thành, hỗn loạn không chịu nổi. Kim Lương Phượng phái Hoàn Tử Đan
suất lĩnh Hổ Kỵ sư đi duy trì trật tự mới miễn cưỡng làm tình hình có
chút tốt đẹp.
Tần Tiêu chống tay ngồi trên soái vị, cau chặt mày, mắt nhìn chằm chằm, lâm vào yên lặng thâm trầm.
Tân La làm phản, Du Quan luân hãm, trách nhiệm lớn nhất trong chuyện
này đương nhiên là do hắn. Do hắn suy nghĩ không chu đáo! Hắn thật sự
không ngờ người Tân La ngay lúc này dám chặn ngang thống dao, ngang
nhiên làm phản. Hơn nữa hắn cũng có trách nhiệm khá lớn. Lúc trước nhìn
thấy biểu hiện lơi lỏng của Lý Giai Lạc, nhưng hắn lại không quyết đoán
đúng lúc thay người...
Mặc Y bưng tới chén nước đặt trước mặt Tần Tiêu, nói nhỏ:
- Lão công, đừng suy nghĩ nhiều quá, thân mình quan trọng hơn.
Tần Tiêu chậm rãi vươn một bàn tay run rẩy cầm chén nước uống vài hớp, thì thào nói:
- Rốt cục ta cũng phải nghênh đón một trận chiến bại sao?
- Sẽ không!
Mặc Y kiên định nói:
- Lão công vĩnh viễn sẽ không thất bại, muội tin tưởng huynh! Trước mắt còn chưa tới mức cùng đường bí lối, chúng ta vẫn còn cơ hội phản kích
lật bàn!
Tần Tiêu lắc đầu cười khổ:
- Nếu đúng như suy đoán của ta, lúc này đại quân Tân La sẽ xâm lấn Doanh Châu. Ở Bạch
Lang Thủy đại quân Khiết Đan sẽ xuôi nam đánh Doanh Châu. Nếu không tốt
Hắc Thủy phía đông thuộc Bột Hải quốc cũng sẽ cùng nhau đánh tới. Khó
khăn! Khó khăn ah! Thật không ngờ cuối cùng ta thua trong tay của tặc
nhà!
Mặc Y tràn đầy lo lắng nhìn vẻ mặt trầm trọng của Tần
Tiêu, trong lòng đau đớn như bị xé rách. Nàng không hiểu chuyện quân sự, cũng không biết nói chuyện, lúc này thật không biết làm sao đi khuyên
lão công của mình.
Tần Tiêu chống cằm, một tay nhẹ nhàng gõ
lên bàn, ngồi yên không nhúc nhích, hàn quang dày đặc trong mắt, nhất
thời trầm lặng nhíu mày.
Kim Lương Phượng bước nhanh vào
phòng nghị sự, tuy rằng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng rõ ràng khẩn trương
hơn ngày thường rất nhiều, bước chân cũng nhanh hơn. Tần Tiêu vẫn không
nhúc nhích chỉ giương mắt nhìn hắn:
- Thế nào?
Kim Lương Phượng cầm chén nước trước mặt Tần Tiêu uống cạn, thở nhẹ một hơi nói:
- Tình huống còn chưa đến mức quá khẩn trương. Dân chúng đã trở về
thành, không tạo thành đại hỗn loạn. Bốn cửa thành Doanh Châu đã giới
nghiêm, an bài mười hai tiểu đội khuyên giải các phố thị. Nước cùng
lương thực cũng đã cẩn thận điều phối canh giữ.
Trong chiến sự cũng sẽ không đến nỗi xảy ra đường rẽ.
- Được.
Tần Tiêu lên tiếng, có chút ngưng trọng nói:
- Vì sao còn chưa thấy Thiệu Hoành đến gặp ta? Có tin tức của hắn
không? Hơn nữa lương thảo trong thành có thể chi trì bao lâu?
Kim Lương Phượng ngồi xuống ghế, đấm nhẹ lên chân mình, nói:
- Lương thảo là một vấn đề lớn. Đã sắp qua nửa tháng tiếp tế, lương
thảo trong thành nhiều nhất chỉ chống đỡ được nửa tháng. Thiệu Hoành
mang theo nhân mã khuyên giải tuần tra từ Du Quan tới Doanh Châu, phỏng
chừng khẳng định đã khai chiến với người Tân La, muốn cứu Du Quan. Hiện
tại chúng ta chỉ có thể ngóng trông hắn an toàn trở về, đem tình hình Du Quan kể lại chi tiết cho chúng ta, như vậy mới có thể bố trí đối địch
tốt hơn.
Tần Tiêu nhíu mày:
- Du Quan khẳng định
đã mất. Trước mắt chúng ta cần không phải là đoạt lại Du Quan mà là đối
mặt với địch nhân còn chưa hiện thân.
- Phải a...
Kim Lương Phượng nhăn mày:
- Người Khiết Đan cũng đã sắp đến...
Mặc Y cầm khay mang đến một chén cơm hai đĩa thức ăn, thêm một bầu rượu, nhìn thấy Kim Lương Phượng cũng có mặt, nói:
- Kim tiên sinh đã tới sao, hay là tôi chuẩn bị một bàn ăn nhỏ hai người ngồi xuống uống vài chén đi?
- Không uống rượu, có trà là được rồi.
Tần Tiêu nói:
- Muội đi làm một chút, sắc trời đã muộn còn chưa ăn cơm trưa. Kim tiên sinh không cần vội đi, cùng nhau dùng cơm.
- Được.
Kim Lương Phượng gật gật đầu nhìn nhìn Tần Tiêu. Phát hiện hôm nay hắn
có chút khác thường. Trong lòng tự nhủ, người chưa từng chịu qua suy sụp cùng thất bại gặp phải chuyện như vậy sẽ biến thành bộ dáng ra sao đây?
Mặc Y làm cơm xong, Tần Tiêu gọi nàng ngồi xuống, ba người ngồi cùng bàn ăn cơm.
Tần Tiêu không nói chuyện, chỉ ăn ba chén lớn, uống hai chén canh, no đến ợ một hơi, lên tiếng:
- No rồi, ăn no mới có khí lực làm việc!
Hắn nhìn lên thấy Kim Lương Phượng cùng Mặc Y đều ngây người nhìn hắn.
Tần Tiêu nghi hoặc hỏi:
- Nhìn gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT