Mà cừu nhân giết con hắn trước mắt đang ở trong U Châu. Về công
hay tư hắn phải chiếm lĩnh được U Châu, xông thẳng Trung Nguyên. Nghe
nói năm nay Hà Bắc mưa thuận gió hòa, vương triều Đại Đường đầu một nửa
tài chính cả nước đến khôi phục lại sản xuất tại Hà Bắc.
Đây quả
thật là kho thóc cùng kho tiền tốt nhất. Đại Đường thật sự rất giàu có,
giàu có đến mức làm cho người ta trằn trọc cả đêm khó ngủ. Nơi đó chồng
chất lương thực như núi, từng phủ khố châu huyện đều có vàng bạc chất
đầy. Hơn nữa nữ nhân Đại Đường còn thật phong vận tao nhã.
Nghĩ
tới những điều này, trên gương mặt như hổ lang của Mặc Xuyết lộ ra ý
cười tàn nhẫn mà thị huyết. Giống như tòa thành U Châu nguy nga trước
mặt đã trở thành vật nằm trong bàn tay của hắn. Mười vạn đại quân xâm
phạm, Đột Quyết cũng đã thật lâu chưa từng trải qua chuyện như vậy. Hắn
hiểu rất rõ ràng trước mắt quyền lực của mình đang bị khiêu chiến, các
bộ tộc đã có lòng bất mãn, không phục sự cai trị của hắn. Chỉ phải dùng
một trận thắng lợi huy hoàng mới có thể làm kiên cố địa vị bá chủ tuyệt
đối của hắn trên thảo nguyên.
Trận đánh này đối với Đột Quyết hãn quốc, đối với chính hắn vô cùng trọng yếu!
Tiếng gió rít vang, đuôi bạch hồ trên mũ của Mặc Xuyết bị thổi bay. Thân mặc
da cừu dày nhưng hắn vẫn cảm nhận được tia rét lạnh. Xem ra mùa đông năm nay tựa hồ giá lạnh hơn một ít. Hắn liếc mắt nhìn tám vạn đại quân bên
dưới, khóe miệng nở tia cười đắc ý.
Một người đi theo sau lưng hắn cung kính nói:
- Đại hãn, đã đến giờ, nhưng trong thành U Châu vẫn chưa có động tĩnh gì, có phải có chuyện ngoài ý muốn phát sinh?
Mặc Xuyết cười lạnh, âm trầm nói:
- Lý Đại Bô tốt nhất hi vọng được thảo nguyên thần phù hộ, đừng xảy ra
đường rẽ gì khác. Đôn Dục Cốc đã nhìn thấu gian kế của Tần Tiêu, ta mới
định ra kế hoạch quân sự này. Nghe nói đại quân U Châu có mười hai vạn,
cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người. Người Đường tới bây giờ chỉ biết
rút cổ trong thành trì, dựa vào thành lũy đối kháng với chúng ta. Mười
hai vạn người chẳng qua không chịu nổi một kích. Trước hùng binh thảo
nguyên chẳng khác gì sơn dương mặc chúng ta chém giết. Lần này ta nhất
định phải công phá U Châu, cho người thảo nguyên tận tình hưởng thụ của
cải mà người Trung Nguyên sáng tạo, bắt giữ dân chúng Trung Nguyên làm
nô lệ, hưởng thụ nữ nhân phong tao của bọn hắn. Không chỉ như thế ta còn phải tự tay giết chết Tần Tiêu trả thù rửa hận cho hai nhi tử của ta!
Lý Thất Hoạt, hai năm qua ngươi làm việc thật không tệ. Nhìn thấy ngựa
của ngươi mập mạp cường tráng như thế, binh lính của ngươi lại cường hãn tháo vát, ta đều cảm thấy có chút ghen ghét.
- Đa tạ đại hãn khích lệ!
Lý Thất Hoạt khiêm cung thi lễ:
- Tôi cũng hi vọng lần này có thể hiệp trợ đại hãn công phá U Châu. Đại
Đường quá kiêu ngạo, Tần Tiêu quá ghê tởm. Không san bằng U Châu thật sự khó dằn được khẩu ác khí trong lòng!
Đúng lúc này, sau lưng chạy tới hai người bái xuống:
- Đại hãn, đại quân đã tập kết xong. Thần đến thỉnh cầu đại hãn phân phối quân tướng.
- Được.
Thần sắc Mặc Xuyết lập tức biến thành ngưng trọng, ứng một tiếng:
- Lý Thất Hoạt, ngươi gọi Khả Đột Vu mang một vạn người làm tiên phong mở đường phía trước. Đồng Nga Đặc Lặc cùng Tả Sương Sát Đốt Phiên Bồ mang
hai vạn người đi vòng phía nam công cửa nam U Châu. Hỏa Bạt Hiệt Lợi
cùng Hữu Sương Sát Đốt Lục Xuyết mang hai vạn người đi vòng phía đông
công cửa đông U Châu. Lý Thất Hoạt, chúng ta mang theo trung quân đi tấn công cửa bắc U Châu.
- Dạ!
Chúng tướng nhận được quân lệnh, lập tức chuẩn bị đi điều binh khiển tướng.
Trong mắt Mặc Xuyết lóe ra sát khí lãnh liệt, thì thào nói:
- Tần Tiêu, ta phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Đại quân Bắc Địch phân thành bốn đội ngũ, lặng lẽ hành quân thẳng tiến U Châu.
Mặc Xuyết cưỡi một tảo hoàng đại mã, cùng Lý Thất Hoạt dẫn dắt trung quân
chậm rãi đi trước, liên tục phái người tìm hiểu tình báo chú ý tình
huống tại U Châu.
Trên cổng thành bắc U Châu, Tần Tiêu nhìn thoáng qua đồng hồ nước, lại phất tay cho Quách Tri Vận:
- Đã đến giờ, truyền lệnh cho Thạch Thu Giản, đốt lửa bốn cửa thành!
- Dạ!
Quách Tri Vận lập tức mang lấy thủ hạ thám báo rời đi, không qua bao lâu bốn
ủng thành U Châu liền dấy lên lửa lớn. Trong thời tiết khô ráo, củi lửa
lập tức cháy bừng, nương sức gió tốc độ ngọn lửa lan tràn thật nhanh,
đảo mắt đã đốt cháy hừng hực, khói đặc cuồn cuộn bốc cao tận trời.
Cùng lúc đó bên trong U Châu truyền ra thanh âm đánh giết vang tận trời. Đây là do binh mã trong thành cùng Hổ Kỵ sư đặc biệt tạo ra tới. Mấy vạn
người cùng nhau quát to, nhất thời đem bầu trời đêm yên lặng biến thành
sôi trào cùng khủng hoảng. Các dân chúng nhất thời gào khóc bỏ chạy,
Khương Sư Độ mang theo binh mã vỗ yên dân chúng mọi nơi, bề bộn không
thôi.
Ngoài ủng thành cửa
bắc, ngọn lửa càng cháy càng cao, đem cả cổng lầu cùng chân trời cháy
rực đỏ bừng, gió bắc thổi tới, Tần Tiêu đứng trên cổng thành cao cao,
cảm giác bị lửa đỏ liếm quanh không tự chủ được thối lui ra sau.
Tần Tiêu cười ha ha, nhìn Lý Đại Bô nói:
- Điện hạ, trời lạnh như vậy châm lửa sưởi ấm đúng thật là rất không tệ.
Mấy vạn người của Mặc Xuyết chịu đựng rét lạnh mà đến, chúng ta xem như
tận tình địa chủ đi, cho bọn hắn có lửa sưởi ấm.
Lý Đại Bô ha ha cười, Tần Tiêu lại nói:
- Ngọn lửa này đã đốt, xem ra Mặc Xuyết đã sắp công thành. Một trận đánh gian khổ khó khăn sắp bắt đầu rồi!
Ngoài thành U Châu, đại quân Đột Quyết cùng Khiết Đan nhìn thấy lửa lớn, nghe được thanh âm tiếng hô giết rung trời trong thành, nhất thời sắc mặt
vui vẻ, lòng quân đại chấn.
Mặc Xuyết vô cùng hưng phấn kích chưởng lớn tiếng nói:
- Truyền đạt thất lệnh, tiền bộ giết vào thành U Châu tiếp ứng Lý Đại Bô; tả bộ Đồng Nga Đặc Lặc cùng hữu bộ Hỏa Bạt Hiệt Lợi suất lĩnh đội ngũ
công thành!
Ngay khi Mặc Xuyết vừa ban lệnh, kỵ binh Đột Quyết cùng Khiết Đan giống như nước hồng thủy tuôn tràn, hướng U Châu lao tới!
Gót sắt cuồn cuộn, tiếng gào thét chói tai giống như ma quỷ rít gào giận
giữ trong đêm, hướng U Châu tràn tới. Gần trăm năm nay kỵ binh du mục
phương bắc luôn mang theo hình ảnh vó ngựa cùng thanh âm tiếng gào to
thế này, chính hình ảnh này là ác mộng cùng tai nạn của dân chúng Trung
Nguyên. Bọn hắn chẳng khác gì ác ma ăn tươi nuốt sống, một lần lại một
lần tàn sát dân chúng, cướp đoạt của cải cùng chính sự tự do của họ.
Thanh âm tiếng vó ngựa vang trời của Đột Quyết cùng Khiết Đan trong bầu trời
đêm lạnh giá như chấn rung đại địa. Trên cửa thành bắc U Châu xa xa cả
Tần Tiêu cũng nghe thật rõ ràng. Phóng mắt nhìn qua, sau ánh lửa kỵ binh Bắc Địch như nước thủy triều hướng thành U Châu vọt tới, nhìn thật ghê
người.
Tần Tiêu chắp tay sau lưng đứng trên cổng thành, sắc mặt lạnh lùng cau mày, trầm giọng nói:
- Hạ lệnh các bộ, chuẩn bị nghênh địch tác chiến!
- Đông!
- Đông, đông!
Trên cửa bắc U Châu, ba mươi sáu trống lớn cao ngang người chấn vang. Ba
mươi sáu đại hán để trần thân trên, cắn chặt răng dùng toàn lực đánh lên trống lớn trước mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT