- Bệ hạ, Tần Tiêu là tướng soái
bất thế. Lòng tín nhiệm của bệ hạ đối với hắn đã vượt qua khỏi thần tử
bình thường. Điều này vi thần làm sao dám lung tung suy đoán? Vi thần
chỉ biết là đông bắc có Tần Tiêu hết thảy đại sự đều có thể phó thác.
Nhưng mà...ở trong mắt người bên ngoài, bệ hạ đích thật là sủng ái hắn
có chút quá mức độ. Nhưng điều này cũng đủ cho thấy được lòng kiên quyết bình định đông bắc của bệ hạ mạnh mẽ như thế nào.
- Phải, trẫm đích thật là hạ nhẫn tâm, muốn hoàn toàn giải quyết mối hoạn mấy chục năm tại phía bắc Trung Nguyên.
Lý Long Cơ ngước mắt nhìn một mảnh thế giới trắng xóa bên ngoài, lẩm bẩm:
- Kỳ thật trẫm cũng đang đánh bạc. Dốc hết lực lượng cả nước trợ giúp
đông bắc, áp lực trên người trẫm cũng cực lớn. Chỉ hi vọng Tần Tiêu cuối cùng sẽ không phụ trọng vọng của trẫm. Tuy rằng tình hình trước mắt còn chưa hiểu rõ ràng, nhưng trẫm có tin tưởng đối với hắn. Hắn đang súc
tích lực lượng cẩn thận tìm biện pháp, sau đó chuẩn bị một kích toàn
lực. Đây chính là phong cách của hắn, chuyện không nắm chắc hắn chắc
chắn sẽ không làm. Lần này báo về “tin chiến thắng” chỉ là vì thay chính hắn giảm sức ép, thay trẫm giảm sức ép có thể nói là dụng tâm lương khổ ah! Diêu Sùng, chuyện trong Quân Cơ Xứ giao cho ngươi. Mặc dù Quách
Nguyên Chấn là Binh bộ thượng thư, nhưng hắn luôn có chút phản cảm quân
sự đông bắc.
Diêu Sùng chắp tay xá một cái:
- Bệ hạ yên
tâm, vi thần nhất định đem hết khả năng đảm bảo cung cấp hậu cần cho Tần Tiêu, làm cho hắn không có nỗi lo về sau. Kỳ thật Nguyên Chấn huynh
cũng một lòng suy nghĩ vì nước mà thôi. Hắn ở tại Lũng Hữu nhiều năm,
cho rằng trước mắt mối nguy hại xâm phạm biên giới lớn nhất chính là Thổ Phiên, không tán thành bắc phạt là chuyện đương nhiên. Kỳ thật lần này
bệ hạ lại tiếp tục dùng tướng bại trận Tiết Nột đi Lũng Hữu đón đánh Thổ Phiên khiến cho hắn có chút phản cảm đó thôi.
- Quách Nguyên Chấn luôn chết cân não như thế, vẫn luôn luôn cho rằng nên lấy hòa đàm giải quyết vấn đề tại đông bắc, ha ha!
Lý Long Cơ cười rộ lên:
- Trước mắt phía đông cùng tây Đại Đường đều dụng binh, đích thật là có
chút cố hết sức. Trước mắt chỉ có tin báo đại thắng mới có thể ổn định
lòng người, ổn định triều đình. Ngươi đoán Tần Tiêu cùng Tiết Nột ai sẽ
gởi tin chiến thắng trước đây?
- Bệ hạ, loại chuyện này làm sao có thể suy đoán được?
Diêu Sùng cười nói:
- Hành quân đánh giặc nhân tố ngẫu nhiên nhiều lắm. Nếu thật suy đoán
không chút trách nhiệm, có lẽ là bên Tiết Nột sẽ có kết quả trước.
- Vậy hãy để cho Quách Nguyên Chấn đi trù tính toàn quyền về Lũng Hữu đi, thế nào?
Lý Long Cơ như có thâm ý nhìn qua Diêu Sùng.
- Bệ hạ thánh minh.
Diêu Sùng mỉm cười, trong lòng thầm nói: Nếu như vậy mặc kệ chiến sự hai
tuyến như thế nào, Binh bộ cũng sẽ không có ý kiến gì truyền tới. Nếu
Tiết Nột thắng, trên mặt Quách Nguyên Chấn sáng rọi; nếu Tần Tiêu thắng, trước tiên nén xuống sau đó bốc lên, cả triều trên dưới đều vui mừng.
Như vậy sẽ càng thêm dễ dàng ổn định đại bộ phận lòng người.
Lý
Long Cơ ngưng thần nhìn đại tuyết bên ngoài, trong lòng thầm nhủ: Tần
Tiêu ah, chừng nào ngươi mới chuyển một tin chiến thắng làm lòng người
phấn chấn đến đây? Ngươi biết không, trước mắt có thể nói Đại Đường đã
dốc hết toàn bộ trợ giúp chiến sự hai chiến tuyến. Bên Tiết Nột là phòng ngự chiến, dễ dàng thành công, tin chiến thắng chỉ là chuyện sớm hay
muộn. Bên chỗ ngươi nếu chậm chạp còn chưa có tin tức, ngay cả hoàng đế
như ta cũng bị gánh nặng đè ép đến hết hơi. Tin chiến thắng, tin chiến
thắng ah! Ta sẽ không đi thúc giục ngươi, chỉ có thể gánh vác toàn bộ áp lực ủng hộ ngươi. Nhưng trước mắt trên triều đình đối với việc ta dụng
binh tại đông bắc mà buông tha hòa đàm vô cùng phản cảm, thật sự rất cần tin chiến thắng tại Liêu Đông đến ổn định lòng người!
U Châu phủ đại đô đốc, đèn đuốc sáng thâu đêm.
Trước đại sa bàn trong phòng nghị sự, Tần Tiêu hết sức chăm chú phân phó mỗi
một chi tiết nhỏ với thủ hạ. Nhóm người Lý Đại Bô vẫn luôn lẳng lặng
đứng bên cạnh nghe hắn chỉ huy cùng phân công nhiệm vụ, âm thầm líu lưỡi cảm thán sợ hãi.
Tần Tiêu này có thể thiết kế một cạm bẫy lớn
tinh diệu như vậy chỉ chờ Mặc Xuyết chui vào! Xem hắn hành quân bày
trận, quả thật chẳng khác gì châm thêu, chu đáo tỉ mỉ tinh tế. Có một vị thống soái như thế, làm sao còn không đánh thắng trận?
Nhóm
người Lý Đại Bô đã lăn lộn trên lưng ngựa nửa đời, việc chém giết chiến
trường đối với bọn họ mà nói quả thật chính là bữa cơm thường. Nhưng gặp một cuộc chỉ huy chiến dịch thật phấn khích đầy đủ đến như thế, theo
bọn hắn xem ra quả thật là vô cùng khó tin!
Thương nghị hồi lâu
Tần Tiêu triệu tập mọi người, trống lớn trong phủ đại đô đốc lần đầu
tiên được kích vang, thanh âm oanh long vang thiên triệt địa, chấn đến
tâm thần mỗi người đều nhảy mạnh không thôi.
Tần Tiêu đứng trên vị trí chủ soái, nhóm người Lý Đại Bô, nhóm người Kim Lương Phượng chia thành hai bên.
Tần Tiêu nhìn Lý Đại Bô nói:
- Điện hạ, trước khi đối trận Tần Tiêu đành phải sung quyền thống soái, ra lệnh cho điện hạ cùng chư vị thủ lĩnh.
Lý Đại Bô học theo bộ dạng võ tướng Trung Nguyên ôm quyền cúi người thi lễ:
- Đại soái, ngài cứ hạ lệnh đi! Lý Đại Bô cùng thủ lĩnh các tộc đều chờ
sai khiến! Đại soái dụng binh thần hồ kỳ kỹ, chúng tôi bội phục sát đất, không còn lời oán hận!
Nhóm người Đa Mễ Đa đứng sau lưng hắn đồng thanh kêu lên:
- Phải, đại soái, ngài hạ lệnh đi!
- Tốt!
Tần Tiêu cầm binh phù ấn tín, đứng trên soái vị lớn tiếng nói:
- Trải qua cuộc chiến này Liêu Đông quân cần tại U Châu đại phá quân đội
của Đột Quyết cùng Khiết Đan, báo thù rửa hận cho các tướng sĩ U Châu
chết trận lần trước, vì đồng bào Hề tộc giành lại một tuyến sinh cơ! Bổn soái hạ lệnh, hai vạn tinh kỵ Hề tộc chia thành ba bộ. Trung quân một
vạn, do Lý Đại Bô đảm nhiệm kỵ tào tham tướng, bổn soái đảm nhiệm đại
tướng tự mình chỉ huy. Tả bộ năm ngàn người, sắp xếp Tả Kiêu Vệ tướng
quân Chu Dĩ Đệ quản lý. Do Lỗ Tô đảm nhiệm kỵ tào tham tướng. Hữu bộ năm ngàn người, do Tả Kiêu Vệ tướng quân Thiệu Hoành quản lý, do Đa Mễ Đa
đảm nhiệm kỵ tào tham tướng. Hai bộ giao cho Tả Kiêu Vệ đại tướng quân
Lý Giai Lạc thống lĩnh, nghe theo hiệu lệnh bổn soái làm việc.
- Dạ!
Nhóm người Lý Đại Bô cùng hô to đồng ý. Đối với việc điều phối này của Tần
Tiêu cũng biết là chuyện bình thường. Đem hai vạn người dung nhập vào
năm vạn Tả Kiêu Vệ cùng một vạn Hổ Kỵ sư, đây là chuyện thật tự nhiên.
Vừa tránh khỏi khả năng bọn hắn lâm trận làm phản, cũng không hoàn toàn
cướp đoạt binh quyền của bọn hắn, xem như một cách thực hiện công bằng.
- Ta nhâm mệnh Hoàn Tử Đan làm kỵ tào tham tướng Hổ Kỵ sư, cùng Lý Đại Bô dẫn binh trực tiếp nghe lệnh bổn soái trấn thủ trung quân chỉ huy. Kim
Lương Phượng làm đại tướng thủ thành U Châu, suất lĩnh hai vạn bộ binh
Tả Uy Vệ tử thủ U Châu thành.
Tần Tiêu lấy ra binh phù theo thứ tự hạ lệnh:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT