- Theo ty chức xem ra hiện tại đại soái có chút quá mức tự đại, không để ý tới quy củ
chương trình của triều đình. Ty chức còn có ý nghĩ như vậy, lại càng
không cần phải nói những người trong triều. Có câu nói miệng nhiều người đủ xói mòn vàng, tích hủy tiêu cốt. Một người nói không quan trọng, mọi người cùng nói thì giả cũng bị biến thành sự thật. Đại soái hẳn nên chú ý khai thông cùng triều thần nhiều hơn, để tránh bị hiểu lầm cùng suy
đoán ác ý không cần thiết.
Tần Tiêu giật mình cả kinh:
- Ta thật cuồng vọng như vậy?
- Nhìn như là có.
Kim Lượng Phượng nói thẳng:
- Bất kể là đòi tiền cần lương, hay là đòi người lấy vật, đại soái đều
không hề cấp mặt mũi cho hoàng đế hay triều thần, cứ đi thẳng về thẳng,
lấy thẳng vào tay. Còn nữa, luyện binh hành quân toàn bộ đều tự vào ý
nguyện của mình cũng không xin chỉ thị bất luận kẻ nào. Mặc dù đại soái
làm như vậy là vì muốn U Châu cùng Liêu Đông quân sống tốt hơn, nhưng
những người ở xa mấy ngàn dặm kia ánh mắt bọn hắn nhìn không tới U Châu. Bọn hắn chỉ nhìn thấy đại soái cuồng vọng làm bậy. Một lần hai lần
không quan trọng, cứ thế mãi, ta sợ…đại soái ở trong mắt bọn hắn sẽ biến thành phiên vương cắt đất ủng binh tự trọng hoặc là lộng thần biên ải
công cao chấn chúa.
- Con mẹ nó!
Tần Tiêu có chút tức giận mắng một câu, lại hừ một tiếng:
- Đại quan biên cương thật sự là không dễ làm, trái phải đều không phải
người. Đã đánh mất thành trì đánh thua trận thì cần mất đầu, nghĩ biện
pháp đánh thắng trặng thì bị băn khoăn. Được rồi, đề nghị của ngươi rất
hữu dụng. Chúng ta nên đắc tội quân tử, đừng nên đắc tội tiểu nhân. Ở
phía triều đình phát ra vài phong thư đến Binh bộ, các bộ cùng Liêu Đông Quân Cơ Xứ, đem tình huống U Châu hiện tại làm ra giới thiệu toàn bộ,
nói chiến thuật mà ta an bài trước mắt, làm bọn hắn đừng có lòng dạ nghi kỵ làm gì, cho ta an tâm đánh giặc là đủ rồi. Nói cho bọn hắn biết, thu phục Doanh Châu chỉ là chuyện sớm tối, xin triều đình bỏ qua cùng ủng
hộ nhiều hơn, giúp ta sớm định Hề cùng Khiết Đan. Mặt khác xin chỉ thị
phong các bộ Mạt Hạt cùng Bột Hải tù trưởng làm quận vương hoặc thứ sử,
thu mua bọn họ, đây cũng là một bộ phận trên chiến thuật của ta.
Kim Lương Phượng cuối cùng thoải mái cười rộ:
- Đại soái anh minh! Kỳ thật có lẽ do ty chức lắm mồm, nhưng đề phòng cẩn thận vẫn tốt hơn ngày sau bù lại!
Tần Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ:
- Ta chỉ hi vọng ta không bị biến thành Đại Đường Nhạc Phi là tốt rồi.
Kim Lương Phượng nhất thời nghi hoặc khó hiểu:
- Nhạc Phi là người nào?
Tần Tiêu bật cười:
- Nga ha ha! Không có gì, ngươi không biết đâu, là một bằng hữu của ta,
việc này nhắc tới thì dài dòng, chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Đúng rồi,
lương thảo cùng binh tướng kỳ này đã tới rồi đi? Ngươi phụ trách đón
nhận, nhớ rõ cần kiểm kê số lượng, sau đó lại đóng kim ấn của ta nhập
khố. Lần trước Cao Lực Sĩ chỉ đưa tới hơn một trăm bảy mươi ngàn cân
gang cùng hơn ba vạn con ngựa. Lần này hẳn đã đủ bù đắp thiếu hụt rồi
đi. Nếu như còn chưa đủ thì dọa nạt hắn cho ta, nói hiện tại đại quân
đang có hành động lớn, ngựa, đồ quân nhu cùng binh khí giáp trận không
đủ dùng.
- Việc này đại soái không cần quan tâm.
Kim Lương Phượng nói:
- Cung cấp hậu cần đã đi vào con đường phát triển đúng đắn, sẽ không xảy
ra vấn đề gì. Kinh Hàng Đại Vận Hà cũng đã sắp khơi thông tới U Châu,
đến lúc đó hậu cần càng được bảo đảm không ngại. Hơn nữa Hà Bắc trải qua một năm nghỉ ngơi dưỡng sức, đang dần dần khôi phục lại. Mấy châu huyện dưới quản hạt của U Châu có hơn bảy thảo tràng, hơn bảy mươi khối đồng
ruộng quân truân. Sang năm Liêu Đông quân đại khái đã có thể độc lập,
nhiều lắm chỉ cần triều đình gẩy xuống quân lương. Mặt khác bàn đạp của
Hổ Kỵ sư cùng vũ khí đã sớm ưu tiên trang bị xong, kỵ binh Tả Uy Vệ cũng sắp hoàn thành. Chỉ còn trang bị kỵ binh Tả Kiêu Vệ cùng một ít trang
bị của bộ binh còn chưa đủ lắm. Nghĩ tới sau tết là có thể hoàn thành
hết thảy, các công tượng của Tương Tác Giám làm việc vẫn thật liều mạng.
Tần Tiêu ha ha cười:
- Tốt lắm, tốt lắm. Hơn nửa năm nay chúng ta làm việc không uổng công,
hiện tại xem ra đích thật đã tới thời gian tính sổ với Bắc Địch. Luôn
mãi huấn luyện binh cũng không phải biện pháp, phải cần chiến đấu thực
tế. Đi từng bước, Liêu Đông mãnh hổ đã sắp trưởng thành phấn chấn uy
phong.
Kim Lương Phượng mang theo nụ cười chắp tay nói:
- Ty chức cáo lui.
Tần Tiêu gật gật đầu, để hắn rời đi. Một mình ngồi trên ghế thầm nghĩ: Kim
Lương Phượng thật có chút giống như năm đó khi ta hạ Giang Nam, bị Võ
Tắc Thiên an bài đi theo bên cạnh để giám thị…Nhưng Kim Lương Phượng rõ
ràng cao minh hơn Phạm Thức Đức rất nhiều. Hắn không chỉ tự làm tiểu
nhân ở bên cạnh nhìn ta chằm chằm, càng nhiều thời điểm ở giữa bày mưu
tính kế, hóa giải mâu thuẫn cùng hiểu lầm có thể xuất hiện giữa ta cùng
hoàng đế và triều đình. Người này đích thật là nhân tài hiếm có. Không
chỉ biết bày binh mưu lược, hơn nữa cũng rất mẫn cảm đối với chính trị,
tâm tư tinh mịn cực độ, lo lắng sự tình chu đáo. Ngày xưa hắn là phụ tá
bí mật của Tương Vương, Lý Long Cơ tự nhiên cũng tín nhiệm cực độ, với
ta mà nói đích thật là người bằng hữu tốt cùng trợ thủ khó được. Lão mũi trâu quả nhiên là không đơn giản, có bản lĩnh…Nếu ta không muốn bước
“rập khuôn” theo vết xe đổ của Nhạc Phi, tuy rằng thật lừng lẫy nhưng
không chút ý nghĩa. Cũng may ta gặp được không phải hôn quân, trong
triều cũng không có nhân vật như Tần Cối, khả năng bị quay giáo hẳn là
tương đối nhỏ đi…
Về đến nhà chứng kiến Mặc Y đang nhận chân lau
bảo kiếm của mình, mấy ngày nay Tần Tiêu không để nàng đến quân doanh,
điều này làm Mặc Y vô cùng bất mãn, đã nói nàng là Anh Dực tướng quân
ngũ phẩm cùng du kích tướng quân Liêu Đông do hoàng đế bổ nhiệm, tại sao không cho nàng đến quân doanh mang binh huấn luyện!
Mặt trời
chói chang nắng gắt như vậy, Tần Tiêu làm sao đành lòng đây? Vì vậy hắn
để nàng lưu lại trong nhà, có rảnh tự mình luyện múa kiếm là được.
Mặc Y thấy Tần Tiêu tiến vào, vui mừng ôm lấy cánh tay hắn, giành nói trước:
- Muội mặc kệ, lần này xuất binh nói thế nào cũng phải có phần của muội!
Tần Tiêu vỗ trán nàng:
- Như muội mong muốn là được!
Hắn thầm nghĩ, dù sao cũng không phải đánh trận lớn, trước tiên cho nàng đi ngang qua sân khấu, giải quyết xong tâm nguyện của nàng là được. Sau đó khi đánh thật, có thể viện lý do đem nàng lưu lại.
Mặc Y nhất thời cao hứng hoan hô nhảy nhót:
- Quá tuyệt vời! Cách bốn năm, muội lại có thể ra trận giết địch! Lão công, muội yêu huynh!
- Ha ha, không ngờ còn giả vờ đáng yêu, giả vờ thanh thuần, muội cho rằng muội vẫn còn là tiểu cô nương sao?
Tần Tiêu xấu xa cười rộ lên, Mặc Y nhất thời đỏ mặt, căm giận tránh sang một bên:
- Không để ý tới huynh!
Tần Tiêu từ phía sau ôm lấy nàng, cắn vành tai nàng, nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT