Người áo xanh vẫn không nhúc nhích, không
nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Tiêu, phảng phất như một pho tượng.
Tần Tiêu lại cảm giác ánh mắt của hắn như biến thành thực chất, rơi lên
trên người của mình.
Lúc này Tần Tiêu mới phát hiện ở mắt trái
người kia từ chân mày đến cằm có một vết thương dài nhỏ, cả con mắt lõm
sâu xuống, khuôn mặt cũng có chút vặn vẹo. Chẳng thể trách vừa nhìn thấy hắn liền có loại cảm giác thập phần dữ tợn.
Tần Tiêu cảm nhận
được võ công của người này cao phi thường. Hơn nữa toàn thân hắn đều lộ
ra tâm cảnh không màng sinh tử. Giống như đối với hết thảy hắn đều lạnh
lùng, không hề quan tâm chút nào.
Ý đồ đến nơi đây của hắn thật
cổ quái. Nếu như là thích khách vừa rồi khi Tần Tiêu cùng Mặc Y thân
thiết chính là cơ hội hạ thủ tốt nhất. Nếu như dò hỏi tình báo trinh
thám, hoàn toàn không cần lưu lại ở nơi này hiện tại.
Tần Tiêu có tự tin có thể bằng vào vũ lực lưu lại hắn, thậm chí không cần đích thân động thủ. Nhưng hắn càng thêm hiếu kỳ chính là ý đồ của người áo xanh
kia.
- Nói, ngươi là ai. Ta đã lặp lại một lần, không muốn hỏi thêm lần nữa.
Tần Tiêu cố gắng nhẫn nại nói.
Người áo xanh rốt cục mấp máy môi, hộc ra vài chữ:
- Người giết người!
- Tới giết ta?
- Không!
Tần Tiêu buồn bực, tên tiểu tử này còn giả vờ làm lãnh khốc. Đúng lúc này
Mặc Y rút kiếm đi ra, chứng kiến người áo xanh cũng có chút nổi giận.
Đồng hành là cừu nhân, Mặc Y vốn là nhân tài kiệt xuất trong nghề thích
khách, hiện tại lại bị một vị khách không mời mà đến phá rối thời gian
ôn nhu của nàng cùng lão công...thật giận!
Nàng đang muốn rút
kiếm lao lên, Tần Tiêu chợt giữ nàng lại. Nhóm thân binh ở tiền trạch
cũng đã nghe được động tĩnh, hơn mười người chạy nhanh tới, thiết nỏ
trên tay đã giương lên, nhắm ngay người áo xanh vô lễ kia.
Tần
Tiêu càng lúc càng cảm thấy hứng thú với hắn. Bởi vì hắn không chỉ không né tránh, còn từ trên tường vây nhảy xuống đi về hướng Tần Tiêu.
Nhóm thân binh quát lớn chói tai:
- Đứng lại!
Tần Tiêu khoát tay ngăn cản:
- Thu hồi thủ nỏ, lui ra!
Mọi người nhanh chóng thối lui, phảng phất như chưa từng phát sinh qua
chuyện gì. Quân lệnh chỉ dùng để phục tùng, không cần hỏi lý do vì sao.
Đi vào Thiên Binh Giám đầu tiên cần học tập chính là điều này.
Người áo xanh đi tới trước mặt Tần Tiêu cùng Mặc Y. Hắn chỉ còn lại một con
mắt, cũng chỉ có vẻ tro tàn, nhìn không ra chút cảm tình dao động.
Tần Tiêu có đủ lòng tự tin phán đoán hắn không có ác ý. Hơn nữa cho dù hắn
có ác ý cũng không có gì đáng sợ. Mặc Y nhìn nam tử xấu xí dữ tợn trước
mắt, trong lòng chợt rét lạnh. Trên mặt hắn hiện đầy vết thương chằn
chịt như những con rết, mà mí mắt trái còn chen chúc cuộn vào nhau, nhìn qua giống như đã bị mù thật nhiều năm.
Người áo xanh đi tới trước mặt Tần Tiêu, lại quỳ xuống một gối:
- Ta tới đây, làm giao dịch với ngươi.
Từng chữ gằn xuống, hình như nói chuyện không được lưu loát.
Tần Tiêu có chút ngoài ý muốn, nhưng không hề tỏ vẻ, chỉ nói một chữ:
- Nói!
- Giúp ta báo thù!
Tần Tiêu nhếch môi cười:
- Dựa vào cái gì?
- Ta với ngươi cùng chung địch nhân – người Khiết Đan!
Tần Tiêu có chút hứng thú:
- Ngươi hẳn cũng không phải là người Hán đi?
- Ta là người Khiết Đan!
- Nga?
Tần Tiêu càng cảm thấy thật kỳ quái.
- Mười lăm năm trước ta quen biết vợ ta, nàng là người Hán. Chúng ta đi
tới Đại Đường, an cư sinh con tại Ngụy Châu. Mười năm trước gia đình của ta bị quân đội của Lý Tận Trung Khiết Đan giết sạch rồi!
Tần Tiêu nhíu mày:
- Ngươi muốn báo thù cho vợ ngươi? Nhưng Lý Tận Trung đã chết rồi.
Người áo xanh vẫn cúi thấp đầu, dùng thanh âm khàn khàn lãnh khốc nói:
- Lúc ấy mang binh giết vợ ta là thủ lĩnh Khiết Đan hiện tại – Lý Thất Hoạt. Ta sống, chính là vì giết hắn!
Tần Tiêu tỉnh ngộ:
- Vì vậy ngươi đi làm một gã thích khách?
Người áo xanh trầm giọng nói:
- Ám sát hơn hai mươi lần. Mỗi lần ta đều thất bại. Trên người của ta
tổng cộng có hơn ba trăm vết thương, nhưng ta vẫn chưa chết. Vì thế ta
đi tìm ngươi, hi vọng ngươi có thể giúp ta báo thù!
Tần Tiêu chợt cười:
- Ta có chỗ tốt gì?
Người áo xanh ngẩng đầu, dùng con mắt còn lại nhìn Tần Tiêu, tinh quang bốn phía:
- Ngươi sẽ được một nô lệ trung thành nhất!
Tần Tiêu lôi kéo Mặc Y xoay người đi vào phòng:
- Ngươi đi đi, ta không cần nô lệ.
- Ngươi nhất định nhận!
Người áo xanh từ trên mặt đất nhảy dựng lên, rút kiếm, đâm ra!
Kiếm thật nhanh!
Mặc Y thoáng cau mày xoay một kiếm ngăn trở. Kiếm của người áo xanh chẳng
khác gì rắn nước, quấn quýt lấy thanh kiếm của Mặc Y lan tràn lên, thẳng tới trước ngực nàng.
Kiếm thật quỷ dị! Kiếm chiêu thật tà khí!
Trong lòng Mặc Y cả kinh, phi thân rút kiếm nhảy trở về. Người áo xanh được
thế không buông tha, trực tiếp công kích sau lưng Tần Tiêu. Tần Tiêu
xoay người lại diễn cảm bình tĩnh nhìn hắn.
Thanh kiếm của hắn dừng cách ngực Tần Tiêu chưa đến một tấc, kiếm cùng người không chút tổn hại.
Tần Tiêu híp mắt nhìn hắn:
- Tên là gì?
- Đã quên. Ngươi có thể gọi ta “Ảnh Tử”.
- Ảnh Tử, ngươi phải nhớ kỹ ba chuyện, nếu không ta tùy thời sẽ lấy tính
mạng của ngươi. Thứ nhất không thể quấy nhiễu tới cuộc sống của ta; thứ
hai, nơi này là quân đội, hết thảy phải phục tùng quân lệnh; thứ ba,
quên mối hận của ngươi, bằng không ngươi vĩnh viễn sẽ không báo được
thù.
Người áo xanh thoáng sững sờ, thu kiếm, quỳ hai gối một tay đặt trên ngực cúi đầu:
- Tuân mệnh, chủ nhân!
Tần Tiêu nhấc chân đi vào nhà:
- Từ hôm nay trở đi ngươi là mã tiền tốt của ta, đừng gọi ta chủ nhân,
gọi ta đại soái. Ta ban cho ngươi một cái tên – Tần Ảnh. Hiện tại đi cho ngựa ăn đi.
Người áo xanh Tần Ảnh thu kiếm vào vỏ đứng dậy, hướng chuồng ngựa đi tới.
Những người của Thiên Binh Giám đang đứng gần nhìn xem đều dùng ánh mắt đề
phòng nhìn người Khiết Đan kỳ quái kia. Nhìn thấy hắn đi tới trước
chuồng ngựa, cầm cỏ khô đút cho Đạm Kim mã ăn, sau đó lại tự mình rúc
vào trong đống cỏ khô, ngủ bên cạnh ngựa, nhìn qua thật giống như không
có sức sống.
Trở lại trong phòng, Mặc Y đặt kiếm lên bàn, có chút không vui nói:
- Lão công, vì sao huynh chịu lưu lại một người quái dị như vậy?
Tần Tiêu nở nụ cười:
- Nếu không lưu lại hắn, hắn chẳng khác gì oan hồn bất tán quấn quýt
chúng ta không bỏ qua. Nhưng thân thủ của hắn không tệ, xem như là người hữu dụng. Hơn nữa hắn là người Khiết Đan. Nói không chừng sẽ có một
ngày cần dùng tới hắn.
Mặc Y bất đắc dĩ lắc nhẹ đầu:
- Người này lệ khí thật quá nặng, chỉ sợ là không chịu được quản thúc. Ý
đồ của hắn thật rõ ràng, muốn lợi dụng huynh báo thù cho hắn.
Tần Tiêu hừ nhẹ vài tiếng, hờ hững cười nói:
- Người sao, vốn là lợi dụng lẫn nhau. Muội không biết người Khiết Đan
kia tuy rằng cổ quái, nhưng lại cho người ta cảm giác thật đáng được tín nhiệm sao?
Mặc Y lắc đầu:
- Không hề cảm thấy.
Tần Tiêu cười:
- Ta đã có trực giác như thế. Trong lòng của hắn chỉ chứa chấp cừu hận.
Chỉ cần báo thù, chuyện gì hắn cũng không chút do dự đi làm. Muội tin
hay không, hiện tại chỉ cần ta đáp ứng hắn nhất định sẽ báo thù giúp
hắn, cho dù muốn hắn đi chết, hắn cũng không hề nháy mắt mà lập tức rút
kiếm tự vận?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT