- Ngày mai đem trú quân bốn cửa thành cùng trung quân hộ quân, toàn bộ
tập trung đến đại giáo trường thành nam. Ta, muốn đích thân duyệt binh,
bắt đầu huấn luyện!
- Tuân mệnh!
Tình cảm trào dâng.
Ngày hôm sau, thời tiết có chút âm u, gió nam thổi mạnh. Vốn U Châu là nơi
có nhiều bão cát, nhất thời nơi nơi cát vàng cuồn cuộn, huyên náo đầy
trời. Thời tiết không quá nóng bức, trận gió cát lại làm người cảm thấy
có chút bực bội. Đi bên ngoài một ngày khi trở về trên người tung bay
một tầng bụi cát.
Tần Tiêu mặc kim giáp hồng bào, lưng đao trường đao, tay cầm phượng sí lưu kim đang, cưỡi chiến mã, mang theo hơn ba
trăm thiên binh hổ hổ sinh uy, tay nắm soái kỳ tung bay phần phật rời
khỏi phủ đại đô đốc.
Hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên hắn
ngang nhiên làm nổi bật trước mặt đại quân U Châu, lần đầu tiên chính
thức duyệt bộ đội. Trước đi hắn rút thời gian đi qua quân doanh một hai
lần, đại khái xem xét tình huống đóng quân của bốn cửa thành. Nhưng tập
trung đối diện cùng đại quân như hôm nay vẫn là lần đầu, trong lòng
không tránh khỏi có chút hưng phấn.
Đồng dạng mười hai vạn đại quân trong lòng cũng có hưng phấn cùng kích động.
Đại nguyên soái đến đây hơn một tháng, lần đầu ngang nhiên xuất hiện công
khai. Nghe nói người này không đơn giản, ở Sóc Phương được xưng là Kim
Giáp Chiến Thần, người Đột Quyết cũng xưng hắn là Lang Ma tướng quân.
Đến tột cùng hắn có địa phương nào độc đáo đây? Mọi người đều mỏi mắt
mong chờ!
Dân chúng U Châu tuy rằng đã quen với trống trận vang
rền, nhưng loại khí thế bàng bạc hôm nay cũng làm bọn họ có chút kinh
hãi. Tần Tiêu mang theo đội thân vệ thiên binh đi tới cửa nam U Châu,
bảy mươi hai trống trận khổng lồ cao ngất trên tường thành đồng thời
chấn vang, giống như cả tòa thành trì đều run rẩy lên, đinh tai nhức óc. Mấy trăm quân kỳ bảy sắc nghênh gió bay cao, thanh âm tù và vang vang
không dứt, thanh thế rung trời.
Chân cá cổ giác khiếu thiên chiến kỳ dương, thiết mã kim qua chấn kim thang! (Trống trận tù và vang tận
trời, ngựa thiết kim qua chấn kim thang).
Trong phạm vi trăm dặm, cỏ cây bụi cát trương dương, nhân mã khí huyết sục sôi.
Dù là người từng ra chiến trường như Tần Tiêu, cũng không nhịn được nhiệt
huyết sôi trào, tim đập thình thịch. Loại khí thế rộng lớn bao la mà
hùng vĩ hạo hãn hôm nay, đủ làm mọi người bị chấn ngất, thậm chí trong
lòng run rẩy!
Ra cửa nam, ngoài mười dặm.
Đại quân U Châu trú đóng ở ngoài cửa thành đang theo các tướng quân dẫn dắt tập trung đi về hướng đại giáo trường.
Mười hai vạn người!
Mười hai vạn người đều nhịp chạy băng băng mà đến, ở trước điểm tướng thai
cao cao, xếp thành mười lăm trận hình. Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ phân ra
tám đội quân, mỗi đội giơ cao quân kỳ màu sắc khác nhau, mỗi đội có một
người cầm kỳ, đều có đô úy thống lĩnh. Hơn nữa thêm trung quân dưới
trướng Tần Tiêu, tổng cộng mười lăm trận hình, đều nhịp tập kết xong.
Tần Tiêu đứng sững trên đài điểm tướng, đem phượng sí lưu kim đang cắm bên
cạnh, tay phải nắm chặt, tay trái gác trên hông, nắm chuôi Phong Tuyết
đao. Đôi mắt hắn híp lại, nhìn mười hai vạn nam nhi tâm huyết tập kết
chỉnh tề trong cát vàng cuồn cuộn, linh hồn đều rung chuyển lên.
Đây là quân nhân Đại Đường! Là quân nhân dùng tính mạng cùng máu tươi của
mình bảo vệ quê hương cùng vinh dự, không cầu được hồi báo!
Thật sự khả ái!
Mười hai vạn người, tập kết xong. Mười lăm trận hình, chỉnh tề bày ra trên
giáo trường đầy gió cát, hàng ngũ thẳng băng. Gió nam thổi đại kỳ, tung
bay phần phật. Chiến mã phát ra thanh âm tiếng thở phì phì trong mũi,
các chiến sĩ sừng sững như tiêu thương.
Hơn mười vạn nhân mã hô hấp giống như đều có thể làm cuồng phong ngừng lại.
Trên đài điểm tướng, Lý Tự Nghiệp, Lý Giai Lạc hai vị đại tướng quân hai vệ
cùng nhau đứng trên đài. Lần này U Châu quân mới thành lập, họ cũng lần
đầu tiên tập trung duyệt binh. Quả nhiên là khí tráng sơn hà, uy vũ bất
phàm. Ngước mắt nhìn lại, trong cát vàng cuồn cuộn tựa hồ nhìn không
thấy biên giới trận hình. Từ đầu đi tới cuối cho dù chạy như điên cũng
tốn thời gian một chén trà.
Thời đại này không có loa phóng
thanh, Tần Tiêu đành phải điểm danh ba ngàn trung quân đứng trước đài
điểm tướng đảm đương trang bị khuếch đại âm thanh cho mình.
Một
trận gió to thổi tới, trên đại giáo trường truyền ra tiếng thét to.
Trong đại quân yên tĩnh không chút tiếng động. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên đài điểm tướng – nhìn lên vị tướng quân mặc kim giáp hồng
bào, tay cầm thần binh!
Tần Tiêu giống như cảm nhận được ánh mắt đọng lại như thực chất rơi lên trên người mình.
Giống như chờ đợi, nghi hoặc, kính ngưỡng, sợ hãi, hoài nghi...đủ loại cảm xúc.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, trong ánh mắt hiện lên thần thái nghiêm túc, nâng lên tay phải, đem phượng sí lưu kim chấn mạnh xuống đài điểm tướng.
- Đương...
Thanh âm tầng tầng vang xa.
Dưới một kích của phượng sí lưu kim đang, chấn động minh hưởng, giống như sóng nước nhộn nhạo tản ra, lướt qua lòng mỗi người.
Kỳ thật các tướng sĩ cách khá xa căn bản không nghe được thanh âm gì, thậm chí có người còn không thấy rõ được biểu tình của Tần Tiêu.
Nhưng con người luôn là một sinh vật kỳ quái, dễ dàng bị không khí hoàn cảnh
làm ảnh hưởng, bị cảm xúc người bên cạnh lây nhiễm. Một động tác thật
nhỏ của Tần Tiêu làm các tướng sĩ bên cạnh đài điểm tướng chấn động toàn thân, đứng thẳng cao ngất. Trên vầng trán mỗi người đều toát ra thần
sắc kiên nghị cùng cương quyết.
Lấy đài điểm tướng làm trung tâm, một cỗ khí tức lạnh thấu xương lan tràn truyền ra.
Tần Tiêu ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới hai bước, mày kiếm nhướng cao, ánh mắt
lẫm lẫm nhìn các tướng sĩ chung quanh, đột nhiên vung mạnh phượng sí lưu kim đang, rống lớn:
- Hướng các anh hùng trí kính!
Lý Tự Nghiệp cùng Lý Giai Lạc cùng ba ngàn hộ vệ trung quân đồng thời vung cao binh khí trong tay, đi theo rống lớn:
Các tướng sĩ cầm đại kỳ cùng đô úy đứng phía trước đều cảm giác trong lòng
chấn động một trận, cả người nhất thời bị lạc trong loại khí thế bàng
bạc kia!
Lấy Tần Tiêu làm trung tâm, khí thế phun trào mãnh liệt!
Trên đại giáo trường truyền ra hồi âm thật lớn:
- Hướng anh hùng...hướng anh hùng...trí...kính!
Không ai nghĩ đến Tần Tiêu sẽ dùng lời nói như vậy làm dạo đầu, mà không phải lời đối thoại giọng quan khách sáo mười phần. Một câu rống đi ra,
nguyên bản các tướng sĩ trong lòng còn chút ủ rũ đứng phía sau cũng bị
hiện trường hấp dẫn lực chú ý. Những người sớm nhìn chăm chú càng không
cần phải nói, lập tức bị lời dạo đầu đặc thù hấp dẫn thật sâu, nhất thời liền cảm thấy vô cùng hứng thú đối với Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhìn
thấy phản ứng của mọi người, trong lòng thầm vừa lòng. Phượng sí lưu kim đang trong tay chậm rãi hạ xuống, vẫn để xuôi bên cạnh mình, nổi lên
chân khí lớn tiếng nói:
- Các ngươi là nam nhi tâm huyết! Là chỗ dựa của dân tộc! Là kiêu ngạo của Hoa Hạ!
Mỗi một câu nói của Tần Tiêu đều tạm dừng nửa khắc, “loa phóng thanh” dưới
đài đem những câu rống lớn của hắn truyền khắp đại giáo trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT