- Tốt lắm, có giác ngộ, có tiền đồ! Đúng rồi, dân phu vận lương đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong. Tám vạn thạch lương thực, một trăm vạn quán tiền toàn bộ đã khuân vác xong. Hơn vạn dân phu, hơn vạn lừa ngựa cũng đã xong.
Cao Lực Sĩ nói tiếp:
- Hơn nữa trước đó Ký Châu cùng Ngụy Châu mới tân mộ binh lính lên tới
hai vạn người, hôm nay đã tập kết ngoài thành Ký Châu, do tướng quân Chu Dĩ Đệ suất lĩnh đang chờ đại nguyên soái cùng nhau khởi hành đến U
Châu.
Tần Tiêu vừa xoay chuyển ý nghĩ, lập tức nói:
- Cần
nhiều dân phu như vậy để làm chi? Chỉ cần một hai ngàn người đến lúc đó
ngồi xe lừa ngựa trống quay về thì tốt hơn. Dọc theo đường đi mang nhiều người còn phải quản ăn ở, tốn càng nhiều lương thực của ta. Gọi Chu Dĩ
Đệ mang theo hai vạn tân binh vào thành vận lương thực cho ta. Mời bọn
hắn làm binh cũng không phải làm lão gia. Hiện tại xem ra lại có thêm
hai vạn người, tám vạn thạch lương thực càng không đủ ăn. Ngươi phải gia tăng, biết không?
Cao Lực Sĩ cảm giác trên người giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, chỉ đành buồn bực cười khổ:
- Đại soái yên tâm, cho dù Lực Sĩ không ăn không ngủ cũng sẽ đem quân nhu đúng lúc vận đến U Châu.
Tần Tiêu khẽ cười:
- Thật tốt! Vậy chúc chúng ta hợp tác khoái trá, tương lai cùng nhau thăng quan phát tài!
Cao Lực Sĩ vâng vâng dạ dạ từ biệt Tần Tiêu, mang theo thủ hạ quân binh
cùng mấy vạn dân phu chậm rãi vượt Hoàng Hà đi “vay mượn” tiễn lương. Hà Bắc bị nạn châu chấu, mắt thấy Hoài Nam cũng sắp bị “nạn châu chấu”,
đám người Cao Lực Sĩ xuất hiện đối với những phủ khố châu huyện tại Hoài Nam mà nói so với nạn châu chấu càng thêm hung mãnh.
Tần Tiêu có chút buồn cười, làm cho Kim Lương Phượng cùng Hoàn Tử Đan mang theo
người của Thiên Binh Giám đem lương thực của Ký Châu kiểm điểm một lần,
đăng ký vào sổ sách. Sau đó Lý Giai Lạc liền mang theo Chu Dĩ Đệ vào Ký
Châu bái kiến Tần Tiêu.
Chu Dĩ Đệ trước kia từng cùng Lý Giai Lạc đảm nhiệm chức vụ tại Tả Kiêu Vệ U Châu. Tôn Kiệm đại bại, hai người bị áp giải tới Trường An, Tần Tiêu nhận thức bọn họ tại nhà giam của ngự
sử thai. Chu Dĩ Đệ cùng Lý Giai Lạc là huynh đệ sinh tử, đồng dạng cũng
vô cùng ngưỡng mộ Tần Tiêu. Lần này cố nhân gặp lại, không tránh khỏi
một trận hàn huyên, thập phần thân thiết.
Hai vạn tân binh còn
mặc áo giáp cùng quân phục mới tinh, đao thương trong tay còn chưa rút
vỏ, đã phải lập tức làm dân phu, trước tiên làm cu ly một lần rồi tính
sau.
Tám vạn thạch lương thực cùng trăm vạn quán quân lương cần
dùng mấy ngàn chiếc xe chuyên chở, chậm rãi chạy ra khỏi thành Ký Châu,
trên quan đạo soái kỳ phấp phới, người người tránh né.
Tần Tiêu cưỡi ngựa đi phía trước, trong lòng thầm suy nghĩ:
- Nếu cùng đi với đội lương thảo, không tránh khỏi phải chậm trễ thật
nhiều thời gian. Trọng yếu nhất trước mắt chính là phải nhanh chóng thăm dò rõ ràng tình thế cụ thể của U Châu, mỗi phút mỗi giây đều là thời cơ khẩn thiết. Càng sớm đi vào U Châu lại càng sớm nắm được cục diện trong tay.
Vì thế Tần Tiêu quyết định trước tiên mang người của Thiên
Binh Giám đi gấp ngày đêm, lưu lại Chu Dĩ Đệ phụ trách vận chuyển lương
thảo ở phía sau.
Chu Dĩ Đệ đương nhiên gánh vác:
- Đại
nguyên soái yên tâm, ty chức nhất định nhanh chóng đem lương hướng an
toàn vận chuyển tới U Châu. Hiện tại trong bụng các huynh đệ tại U Châu
đều chỉ còn dư thừa chút canh suông nước lã, trong nhà kho của đại đô
đốc phủ cũng chẳng còn bao nhiêu lương thực, họ đang ngóng trông số
lương hướng này đâu.
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Trên đường
hết thảy phải cẩn thận, những người này đều là tân binh. Không dễ dàng
thống lĩnh, lúc nào cũng cần chú ý ước thúc. Còn nữa, ven đường không
thể nhiễu dân, nơi đóng quân nghỉ ngơi nhất định phải cách thành mười
dặm. Truyền quân lệnh xuống dưới, người nào lấy của dân chúng dù một cây kim hay sợi chỉ hoặc giày xéo đồng ruộng, khi nhục dân chúng, chém!
- Dạ!
Chu Dĩ Đệ nghiêm túc đáp, âm thầm tự nhủ: vị đại nguyên soái này trị quân cực nghiêm!
Tần Tiêu nhìn nhóm người Kim Lương Phượng nói:
- Kim tiên sinh, mỗi người chúng ta mang theo lương khô trong mười ngày,
ngày đêm đi gấp, tranh thủ trong mười ngày phải tới U Châu!
- Lời của đại soái thật quá tốt.
Kim Lương Phượng nói:
- Quân tình như lửa, thời gian khẩn cấp, đích thật là cần nhanh chóng.
Hiện giờ tại U Châu không có chủ soái, đại sự không người điều hành. Nếu như Bắc Địch xâm phạm, sự tình càng thêm phiền toái.
- Phải!
Tần Tiêu gật gật đầu, lớn tiếng nói:
- Huynh đệ Thiên Binh Giám, theo ta nhanh chóng chạy tới U Châu!
- Dạ!
Hơn ba trăm người cùng kêu lớn, uy vũ bất phàm. Những tân binh giống như
được mở rộng tầm mắt, tò mò nhìn nhóm người mặc áo giáp màu đen, xì xào
bàn tán:
- Đây là người của Thiên Binh Giám trong truyền thuyết sao?
- Nghe nói bọn hắn mỗi một người đủ sức đánh trăm, thần kỳ như vậy sao?
- Hình như Đại Đường Thiên Binh Giám đặc biệt bồi dưỡng những chiến sĩ
như vậy đi? Một ngàn hán tử cường tráng cũng khó cơ hội được tuyển vào.
Hơn nữa huấn luyện cực kỳ tàn khốc, nhiều người được tuyển cuối cùng
cũng bị loại bỏ.
- Di, nếu cho ta một cơ hội ta cũng nguyện ý đến Thiên Binh Giám…ngươi xem, thật uy phong! Ngựa cao lớn, trường đao hắc
bào, áo giáp trên người cũng thần khí như vậy!
Chu Dĩ Đệ trầm giọng quát:
- Đừng có thì thầm với nhau! Các ngươi là quân nhân, không có quy củ như
vậy sao? Còn nghĩ mình đang buôn rau dưa trong phố xá phải không? Các
tướng quân đang nói chuyện với nguyên soái, không cho lên tiếng thì phải đứng thẳng cho ta, biết không?
Tiếng rống khiến đám tân binh nhất thời sửng sốt, vội vàng nín bặt đứng thật thẳng.
Tần Tiêu cười ha ha, vung roi thúc ngựa phóng ra ngoài. Mặc Y, Kim Lương
Phượng, Hoàn Tử Đan, Thạch Thu Giản cùng đám người Thiên Binh Giám gắt
gao theo sau. Hơn ba trăm kỵ mỗi người đều là tinh anh, khí thế bôn đào
như sấm hướng phương bắc bay nhanh, thoáng chốc đã biến mất trong một
mảnh bụi mù.
Chu Dĩ Đệ nhìn theo đoàn người ngựa phía xa lưu lại
bụi mờ, âm thầm thổn thức: Hà Bắc cuối cùng có người có thể làm đại sự!
Mẹ nó, lần này nên tới thời gian đánh thắng trận rồi chứ? Chiến thần Đại Đường đều đã đến!
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Dĩ Đệ vô cùng vui sướng, nhảy lên ngựa vung tay, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, giữ vững tinh thần, sớm tới U Châu, đi theo chiến thần tướng quân ra trận giết man di!
- Hống!
Hai vạn người cùng rống to chẳng khác gì sóng thần rít gào, mỗi người đều dốc hết sức lực bắt đầu đẩy xe đi nhanh.
Trong không khí toàn dân thượng võ như Đường triều, nam nhân bình thường đều
lấy việc luyện võ tòng quân, ra trận giết địch làm vẻ vang. Có thể đi
theo dưới trướng chiến thần, tự nhiên đều cảm giác trên mặt mình thật
rạng rỡ. Chỉ vài lời đơn giản của Chu Dĩ Đệ, không thể nghi ngờ là những lời có thể điều động tính tích cực của tân binh nhất.
Nhóm người Tần Tiêu một đường thúc ngựa, xuyên qua cảnh nội Ngụy Châu. Gặp con
sông ngăn trở đường đi, phải cần đi đường vòng hoặc vượt sông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT