Tống Khánh Lễ liên tục chắp tay nói:

- Đại nguyên soái yên tâm, sự tình quan hệ tới quân quốc đại sự, trăm vạn dân sinh, Khánh Lễ làm sao không hết lòng lo lắng, tận trung báo quốc?

Tần Tiêu híp mắt nhìn bọn họ, khẽ gật đầu trầm giọng nói:

- Tốt lắm!

Trong lòng hắn lại nhủ thầm: tốt nhất đừng dưỡng thành thói quen xấu đùa giỡn hoa thương trước mặt của ta!

Tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Hiện tại chuyện Tần Tiêu quan tâm nhất chính là vấn đề ăn cơm. Sau khi hăm dọa Tống Khánh Lễ cùng Cao Lực Sĩ một trận, Tần Tiêu biết được hai người kia sẽ không còn dám lãnh đạm, tốt xấu cũng làm bọn họ bỏ qua tâm lý may mắn. Mặc dù như thế trong lòng Tần Tiêu vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng. Bởi vì vấn đề lương thảo vẫn luôn là chỗ uy hiếp mấu chốt, chỉ cần có chút sai lầm sẽ mang tới ảnh hưởng cực lớn.

Tống Khánh Lễ cùng Cao Lực Sĩ chỉ mới ở chung với Tần Tiêu vài ngày trong lòng đều đã có một ít ý tưởng. Tống Khánh Lễ nói thầm với Cao Lực Sĩ:

- Vị Tần đại soái này không ngờ còn trẻ tuổi như thế nhưng tâm tư thủ đoạn lại đanh đá chua ngoa như vậy. Chẳng thể trách hoàng đế muốn đích thân đến Giang Nam mời hắn rời núi. Cao đại nhân, sau này hai chúng ta nếu còn dám lãnh đạm, chỉ sợ phải ăn quả đắng mà thôi.

Vẻ mặt Cao Lực Sĩ đau khổ lắc đầu nói:

- Tống đại nhân, ngươi không hiểu rõ Tần đại soái. Ta đã sớm nhận thức hắn mấy năm trước, biết rõ thái độ làm người lẫn thủ đoạn của hắn. Ngươi ngẫm lại, năm đó hắn nhập sĩ gần ba năm, lại tham dự rất nhiều đại sự! Như là định nghịch đảng Giang Nam, vặn ngã nhị Trương, khôi phục Lý Đường; tại Sóc Phương đại bại Đột Quyết, xua binh hồi triều tĩnh nan, diệt trừ Vi Thứ Nhân cùng Võ Tam Tư nhất đảng, đem thái thượng hoàng đẩy lên hoàng đình. Về sau còn tự mình mưu đồ buộc tội Thái Bình công chúa…Trời ạ, vô luận là ai tùy tiện tham dự một chuyện như vậy đều là kinh thiên động địa, nhưng hắn lại không bỏ sót chuyện nào! Người từng trải qua nhiều tẩy lễ như vậy, còn không cay độc sao? Hơn nữa đại nhân nghe cho kỹ, Lực Sĩ chỉ âm thầm báo cho đại nhân biết vị Tần đại soái kia chính là người mà đương kim hoàng thượng tín nhiệm nhất, nể trọng nhất. Trước khi hoàng đế bệ hạ đăng cơ, từng kết nghĩa huynh đệ kim lan với hắn, tuy hai mà một!

Nói tới đây, Cao Lực Sĩ lại cảm thán:

- Hà Bắc có hắn, không khác đúc được một cột trụ trời, từ nay về sau hẳn không còn gì đáng lo! Những người như chúng ta, nếu kéo chân hắn làm không xong công việc. Sách! Chậc chậc, Tống đại nhân, bản thân ngươi suy nghĩ đi!

Trong lòng Tống Khánh Lễ không khỏi nổi trống. Kỳ thật hắn cũng từng nghe qua đại danh của Tần Tiêu đã lâu. Nhưng Tần Tiêu quy ẩn ba năm, không tránh khỏi việc ấn tượng mơ hồ. Hơn nữa hắn tự cho rằng hoàng đế xem trọng cựu thần, vì thế trong ấn tượng có chút coi khinh vị bạch diện tướng quân đi cửa sau kia. Hơn nữa hắn biết Cao Lực Sĩ là một vị hoạn quan được hoàng đế thập phần tín nhiệm trọng dụng. Lần này phái hắn đi ra chuyện đảm nhiệm việc quân nhu lương thảo, xem như có chút hương vị không biết trọng nhân tài. Nhưng hôm nay ngay cả Cao Lực Sĩ cũng ngoan ngoãn phục tùng Tần Tiêu, thậm chí còn có chút sợ hãi hắn, trong lòng Tống Khánh Lễ không khỏi có chút nổi trống: thật đúng là hậu sinh khả úy! Một người còn chưa tới ba mươi tuổi, lại có được danh hiệu cùng uy vọng như thế, thật là đáng sợ! Lần này lão phu cũng không thể kéo chân sau của người trẻ tuổi để bị người chê cười. Chuyện an dân thiên tai Hà Bắc phải nhanh chóng thúc giục, bên triều đình hắn cũng không cần mặt mũi, phải đi yêu cầu xin phát xuống thêm tài chính mới có thể làm việc càng tốt hơn…

Tần Tiêu trút xuống một trận bóng gió, vừa trào phúng vừa đe dọa làm cho hai vị đại thần trọng yếu Tống Khánh Lễ cùng Cao Lực Sĩ căng thẳng trong lòng, cũng không còn tâm lý may mắn làm kẻ lười biếng. Quan mới nhậm chức phải lấy uy, chỉ cần một mồi lửa Tần Tiêu đã đem cây đuốc ném về hướng hai người kia, trực tiếp nhắm vào vấn đề cung cấp hậu cần cho đại quân.

Quân vụ khẩn trương, Tần Tiêu cảm giác gánh nặng trên vai càng lúc càng trầm trọng, vì vậy hắn cũng không muốn ở lâu tại Ký Châu, chuẩn bị ngựa bắc thượng.

Cao Lực Sĩ cũng giống như được tiếp năng lượng, lập tức ra tay chuẩn bị đi qua Hoàng Hà, đến Hoài Nam “giật tiền cướp lương”, tuy rằng Tần Tiêu không nặng không nhẹ dọa nạt hắn một chút, nhưng hắn ở trong tưởng tượng vẫn thật cảm kích Tần Tiêu, bởi vì hiện tại việc cung cấp quân lương cho U Châu quân đích thân là một chuyện phiền toái cực lớn. Có được Tần Tiêu đứng ra gánh vác trách nhiệm, những châu huyện giàu có thịnh vượng của Hoài Nam đều biến thành kho thóc kho tiền. Cứ như vậy không cần sầu nguồn cung cấp quân nhu, thay vì đi cọ xát không chủ định ở các nơi trong Hà Bắc, còn phải mượn danh nghĩa một ít thương nhân đi khắp nơi mua lương, biện pháp như vậy làm hao tốn không biết bao nhiêu tài chính nhưng hiệu suất làm việc lại không cao.

Hai người chuẩn bị trước khi khởi hành Cao Lực Sĩ mời Tần Tiêu đi tới xem lương khố tại thành Ký Châu. Nơi này có tám vạn thạch lương thực mà Cao Lực Sĩ vừa điều động được trước đó không lâu. Quân lương không thiếu, khi hoàng đế mang theo Cao Lực Sĩ đi tới đây đã đặc biệt hạ chỉ điều một trăm vạn quán trong quốc khố đến, ít ngày sau đó vừa lúc vận chuyển tới. Tần Tiêu nhìn thấy xe lương thực cùng xe tiền, để Cao Lực Sĩ đi theo bên cạnh mình, chậm rãi tản bộ, suy tư nói:

- Lực Sĩ, chúng ta tính toán một chút xem. Tám vạn thạch lương thực, cũng chính là tám trăm vạn cân. Người tham gia quân ngũ cho dù không có thịt nhưng cũng ăn rất mạnh, một ngày phải ăn một hai cân. Được rồi, chúng ta chỉ tính mỗi người một ngày một cân đi, mười vạn người một ngày phải mười vạn cân, xem như là một ngàn thạch. Tám vạn thạch nhiều nhất chỉ duy trì được tám mươi ngày. Một đường di chuyển dân phu vận chuyển cùng người của chúng ta cũng cần ăn, lại tính chiết khấu, nhiều lắm chỉ chống đỡ được hai tháng.

Sắc mặt Tần Tiêu trở nên có chút ác liệt:

- Thời gian cấp bách, ngươi phải tranh thủ, quân lương xem như cũng đủ rồi, một trăm vạn quán quân lương bên U Châu tạm thời sẽ không có công trình gì lớn cần đặc biệt kiến tạo, có thể sử dụng được thêm nửa năm, nhưng có tiền thì sẽ dễ làm, ngươi đi một chuyến giúp ta lấy hai ba trăm vạn quán, có vấn đề gì không?

Cao Lực Sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục gật đầu:

- Việc này…hai ba trăm vạn quán sao! Không phải hai ba trăm vạn tiền đồng, số lượng thật sự có chút lớn. Không biết đại soái khi nào sẽ cần?

Tần Tiêu nhìn vẻ lúng túng của hắn, không khỏi nở nụ cười:

- Đương nhiên càng nhanh càng tốt. Có thể cùng vận chuyển với lương thảo thì là tốt nhất. Ngươi đừng quên, hiện giờ đang mùa xuân hạ, còn chưa cần vận chuyển cỏ khô cho lừa ngựa. Nếu như kéo dài tới thu đông, khi đó càng thêm rối loạn. Số tiền này phải dùng chọn mua vật liệu gỗ đá, an ủi dân chúng địa phương, kiến tạo thành trì công sự, thưởng cho tướng sĩ quân binh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play