Hoàn Tử Đan tràn đầy kích động cùng chờ mong nhìn lên Tần Tiêu, ngữ điệu lại cực kỳ vững vàng:
- Ty chức rốt cục có cơ hội đi theo bên cạnh đại nguyên soái ra trận giết địch!
Trên chiến trường không có cha con, đây là lời Tần Tiêu luôn chỉ dạy hắn. Đi tới trong quân, trên chiến trận, chỉ có tướng quân cùng binh lính,
không chấp nhận xen lẫn tình cảm riêng tư quá nhiều, xưng hô lẫn nhau
đều phải chú ý.
Tần Tiêu cười nói:
- Là ngươi tự mình triển lộ thân thủ, tự mình cố gắng!
Dứt lời một tay chụp lên đầu vai rắn chắc của hắn, dùng sức nhéo hai cái, quả nhiên đủ cứng rắn!
- Dạ!
Hoàn Tử Đan nhận chân gật đầu, tin tưởng gấp trăm lần.
Tần Tiêu liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, các tướng sĩ đặc chủng doanh đều có thật nhiều lời như muốn nói với hắn.
Tần Tiêu nói:
- Các huynh đệ, trước tiên hãy lên thuyền, ngày sau chúng ta còn thật
nhiều thời gian ôn chuyện. Trước tiên nhập Ký Châu rồi nói sau!
- Đại nguyên soái, mời!
Lý Giai Lạc cùng Hoàn Tử Đan ôm quyền, những người khác đi giúp dắt ngựa, vây quanh hắn đi lên quân thuyền.
Gió xuân thổi cánh buồm, thuyền lớn lướt trên sóng nước Hoàng Hà, hướng bờ bắc đi tới.
Tần Tiêu giới thiệu Kim Lương Phượng cho nhóm người Hoàn Tử Đan, sau đó mọi người ngồi vây quanh trong khoang thuyền lớn, lớn tiếng cười nói, mồm
to uống rượu, trút hết tâm sự.
Suốt mấy ngày liên tiếp Tần Tiêu
luôn tưởng niệm gia đình, lúc này cùng một nhóm nam nhi nhiệt huyết tụ
hội cùng nhau, rốt cục đã tìm về loại cảm giác quen thuộc, tâm tư cũng
chìm đắm trong tình cảm hào phóng của nam nhi. Ngay cả Mặc Y cũng thay
đổi tính tình trầm mặc của ngày thường, giống như nam nhi cùng các nam
tử lớn tiếng cười nói, chén lớn uống rượu.
Đại quân thuyền theo gió vượt sóng, thẳng qua bờ bắc. Tần Tiêu cùng mọi người đi ra mũi tàu, soái kỳ tung bay.
Trên con đường ngay bến tàu, đang có vài trăm người xếp thành hình vuông,
mặc áo giáp màu đen, lưng đeo thanh trường đao. Xem ra đây là “thiên
binh” mà Thiên Binh Giám mới đào tạo ra, trước trận hình còn có mười mấy tướng quân mặc áo giáp cùng quan bào, cùng hướng trên thuyền chắp tay
ôm quyền hỏi thăm.
Lý Giai Lạc ở bên cạnh nói:
- Đại
nguyên soái, đây là Hà Bắc đạo khâm sai Tống Khánh Lễ Tống đại nhân,
cùng Hà Bắc đạo tiễn lương Cao Lực Sĩ Cao đại nhân, đang đợi nghênh đón
đại nguyên soái!
Tần Tiêu mỉm cười gật gật đầu:
- Không cần phải bày loại trận thế này đi.
Thuyền dần dần cập bờ, một hàng quan viên tướng quân cung nghênh đều chỉnh tề
đội ngũ đứng thành hai hàng, do Tống Khánh Lễ cùng Cao Lực Sĩ làm đầu
lĩnh, đứng thẳng hai bên. Ba trăm thiên binh cùng xoay người xuống ngựa, đứng thật thẳng thắn.
Thuyền cập bờ, Tần Tiêu cất bước rời
thuyền, La Vũ Phong theo sát phía sau, những người còn lại tách một
khoảng cách theo thứ tự rời thuyền.
Tần Tiêu vừa bước xuống đất, lại nghe một tiếng hô to:
- Cung nghênh đại nguyên soái, bái!
Tay Tần Tiêu giơ cao thánh chỉ, lớn tiếng tuyên đọc:
- Trẫm phong Tần Tiêu làm Hà Bắc đạo hạnh quân đại nguyên soái, chấp
chưởng hết thảy quân sự Hà Bắc, toàn quyền chém trước tâu sau, chuyên
quyền thượng tấu; ngoài ra đảm nhiệm U Châu đại đô đốc, thống lĩnh U
Châu Tả Uy Vệ cùng Tả Kiêu Vệ, khâm thử!
Mọi người cung kính hô to:
- Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Làm xong việc đi ngang qua sân khấu, biểu lộ ra thân phận của mình, Tần Tiêu giơ cao thánh chỉ lớn tiếng nói:
- Thánh thượng cung an, chư vị ái khanh bình thân!
Đứng trước nhất là một quan viên chừng bốn năm mươi tuổi, thân mặc quan bào, xem ra là quan chức ngoài tam phẩm. Tần Tiêu nhìn thấy nụ cười chân
thành, hình thể phúc hậu của hắn, hồng quang đầy mặt, thần thái đúng
mức. Người này lưu vài chòm râu hoa râm, mày rậm mắt to, mũ quan đội
thật ngay ngắn, quan bào chỉnh tề, thập phần tinh thần, nhìn qua liền
biết là một người trầm ổn làm việc giỏi giang ổn định.
- Thái tử chiêm sự, ngự sử trung thừa, Hà Bắc đạo giám sát kiêm chi độ
doanh điền sứ Tống Khánh Lễ, cùng Hà Bắc đạo tiễn lương sử Cao Lực Sĩ,
cùng dẫn theo quan chức trên dưới Ký Châu cung nghênh đại nguyên soái!
Những người khác cùng kêu lên:
- Cung nghênh đại nguyên soái!
Lại một lần bái xuống, lần vừa rồi là bái hoàng đế xa tận chân trời, lần này chính là bái chào đại nguyên soái Tần Tiêu.
Tần Tiêu thu hồi thánh chỉ, vội vàng nói:
- Các vị đồng liêu, miễn lễ, xin đứng lên!
Mọi người đứng lên, Tần Tiêu đi đến trước mặt Tống Khánh Lễ ôm quyền nói:
- Đã lâu không gặp, Tống đại nhân, Cao đại nhân!
Tống Khánh Lễ thân là Hà Bắc khâm sai, tự nhiên là người đứng đầu các quan viên Hà Bắc, cười híp mắt nói:
- Bình sinh người mà ty chức ngưỡng mộ nhất chính là Địch Công Hoài Anh.
Cuộc đời này hận không thể cùng ngài cộng sự, thường cảm thấy ăn năn.
Hiện giờ có thể cùng cao đồ của Địch công cộng sự một lần, đủ an ủi bình sinh, cuộc đời này xem như không uổng rồi!
Tần Tiêu chắp tay trả lời:
- Tống đại nhân khen ngợi quá mức, Tần Tiêu thật là vô cùng lo sợ, thật sự sợ hãi làm dơ bẩn uy danh tiên sư!
Hai người hàn huyên vài câu, Tần Tiêu quay lại hướng Cao Lực Sĩ, cười nói:
- Đã lâu không gặp, Cao đại nhân.
Cao Lực Sĩ khiêm cung khom người vái chào:
- Đại nguyên soái đừng giễu cợt, ngài vẫn gọi ta một tiếng “Lực Sĩ” nghe tự tại hơn đó.
- Ha ha!
Tần Tiêu cười cười, nhìn các quan chức cùng tướng quân Ký Châu nói:
- Chư vị đồng liêu, Tần Tiêu thật không tiện chào hỏi từng vị, chúng ta vào thành trước, sau đó tiếp tục trò chuyện đi!
- Mời đại nguyên soái!
Mọi người đồng thanh mời hắn đi trước. Các tướng sĩ Thiên Binh Giám cùng đi hai bên mở đường, mỗi người phấn khởi thầm nghĩ: Rốt cục nhìn thấy “lão tổ tông” của chúng ta! “Lão tổ tông” không ngờ còn trẻ như vậy đâu!
Tần Tiêu lên ngựa mang theo mọi người đi vào Ký Châu.
Một đường gió bụi, rốt cục đi tới Hà Bắc, kiếp sống đại nguyên soái cứ như vậy bắt đầu.
Lưu lại Ký Châu nghỉ ngơi chỉnh đốn ba ngày, cuối cùng đã không còn mệt mỏi, Tần Tiêu liền bắt tay chuẩn bị các hạng công tác.
Suốt mấy ngày nay Tần Tiêu chủ yếu hỗn chung một chỗ cùng Tống Khánh Lễ và
Cao Lực Sĩ, tìm hiểu thế cục Hà Bắc, nhất là tình huống cung cấp hậu cần điều phối quân nhu. Sau khi lấy được kết quả, làm cho Tần Tiêu vô cùng
lo lắng.
Trước khi Lý Long Cơ đăng cơ, Lý Đán trị vì thì Hà Bắc,
nhất là vùng hạ du sông Hoàng Hà, liên tiếp bùng nổ nạn châu chấu, Hoàng Hà cũng bị tràn đê hai lần. Tuy rằng sau đó Lý Long Cơ cưỡng chế hạ
lệnh các châu huyện dập tắt nạn châu chấu, giải quyết lụt Hoàng Hà,
nhưng tổn thất do tai họa mang đến trên đồng ruộng vẫn không cách nào
cứu vãn, thậm chí xuất hiện tình trạng nông dân bỏ xứ rời đi, biến thành dân lưu lạc.
Về sau Lý Long Cơ đi tuần đến nơi đây, đặc biệt
phái Tống Khánh Lễ ở lại phụ trách cứu trợ sau tai họa, chủ trì khôi
phục sản xuất. Chức vị “chi độ doanh điền sử” của hắn chính vì vậy mà
có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT