- Nói nửa ngày
nguyên lai là ngươi hù ta! Chiếu theo ý tứ của ngươi, ngươi đã sớm nhớ
tới tiểu cô nương này, chỉ sợ ta hoành đao đoạt ái phải không? Không cần làm chuyện đáng khinh như vậy đi! Chúng ta là hảo huynh đệ, nữ nhân của huynh đệ ta nào dám ngấp nghé, chẳng phải sẽ bị người trong thiên hạ
thóa mạ sao? Ngươi chỉ cần mở miệng nói một tiếng Dương Ngọc Hoàn là do
ngươi điều động nội bộ chẳng phải là xong việc?
Thật rõ ràng hắn có chút tức giận.
Tần Tiêu ngượng ngùng nở nụ cười, liên tục giải thích:
- Nói cũng không thể nói như vậy. Nếu ngươi tôn trọng nàng cũng là phúc
của nàng, ta cũng không có ý tứ chiếm đoạt. Chẳng qua...vận mệnh sao,
huyền diệu vô cùng, không để cho người không tin. Hơn nữa ngươi là hoàng đế! Mỗi hành động tiếng nói của ngươi hay họa phúc bình an đều trực
tiếp quan hệ tới cả vận mệnh vương triều Đại Đường. Loại chuyện này thà
rằng tin là có, không thể xem là không! Chính ngươi ngẫm lại, vận mệnh
thiên hạ Đại Đường nhiều gian nan, thật vất vả mới đi tới ngày hôm nay.
Ngươi cùng đại thần trong triều cùng chí sĩ thiên hạ tiêu phí bao nhiêu
tinh lực, hao phí bao nhiêu tâm huyết mới khiến cho Đại Đường được vui
sướng hướng vinh như bây giờ. Nếu bởi vì một nữ tử bình thường mang đến
tai họa, vậy thì...
Tuy rằng Lý Long Cơ tràn đầy nghi hoặc Tần
Tiêu chỉ đang nói hoang, nhưng thấy hắn nói chuyện thật sinh động như
thật làm cho hắn không thể không có chút tin tưởng.
Hơn nữa nghĩ
tới một ít hành động trước đó của Tần Tiêu, lại ngăn cản mình đến trong
nhà hắn, sau đó lại đẩy Dương Ngọc Hoàn đi ra ngoài... hay là thật sự sợ ta bị nàng liên lụy lây dính điềm xấu? Trong lòng Lý Long Cơ cũng chợt
lo lắng, âm thầm nghĩ, hay là thật sự có loại chuyện này? Không phải quá huyền đi?
Tần Tiêu nhìn sắc mặt dao động của Lý Long Cơ, biết trong lòng hắn còn nửa tin nửa ngờ, rèn sắt khi còn nóng nói:
- Hơn nữa hiện tại nữ nhân tam cung lục viện của ngươi còn ít sao? Mỗi
người đều là đại mỹ nhân thôi. Ngươi đem một nữ tử xuất thân nghèo hèn,
tướng mệnh điềm xấu mang về trong cung, không tránh khỏi sẽ mang tới một ít phiền toái không cần thiết. Ta khuyên ngơi nên bỏ bớt tâm đi, nhẫn
nhất thời sóng êm gió lặng mới tốt.
Tần Tiêu vừa nói như thế Lý
Long Cơ quả thật có chút nhớ nhung hoàng hậu quý phi trong cung. Dương
Ngọc Hoàn chẳng phải chỉ là một tiểu cô nương khiêu vũ có chút xuất sắc
thôi sao, cũng không thấy tốt hơn những đại mỹ nhân trong cung bao nhiêu thôi! Rời khỏi Trường An một năm, bản thân mình lúc ấy vì muốn quyết
tâm làm việc nên không mang theo phi tần đi ra, hiện tại đích xác có một chút...nóng nảy sinh lý.
Trong lòng Tần Tiêu nhanh chóng tính toán, trong lịch sử Lý Long Cơ bởi vì Vũ Huệ Phi mà hắn sủng ái nhất chết bệnh nên buồn bực không vui, tinh thần không có chỗ ký thác nên xảo ngộ Dương Ngọc Hoàn, mới động oai tâm tư.
Hiện tại Lý Long Cơ đang trẻ tuổi thê thiếp chỉnh tề, xem như là một
quân vương anh minh, hẳn là dễ dàng thuyết phục hơn một ít... Nghĩ tới
đây, lòng tin của Tần Tiêu tăng cao, thấp giọng nói tiếp:
- Ta lý giải cảm thụ hiện tại của ngươi, không phải là có vài tháng không nếm
vị thịt nên khi nhìn thấy heo mẹ cũng cảm giác như nhìn thấy mỹ nữ đi?
Khó được, khó được ngươi lại chuyên tâm quốc sự như thế, bản thân mình
cũng không màng tới chuyện hưởng thụ. Kỳ thật tư sắc của Dương Ngọc Hoàn cũng chỉ thường thường, chỉ vì ngươi mới gặp mặt nên có cảm giác mới mẻ mà thôi. Kỳ thật tiểu cô nương kia rất không hiểu chuyện, còn là một
nhi đồng không hiểu biết thế sự. Một nữ tử như thế làm sao có thể hầu hạ một quân vương? Nếu ngươi còn không e ngại việc đó, dân chúng thiên hạ
đều sẽ chê cười!
- Được, được rồi, được rồi.
Lý Long Cơ liên tục xua tay:
- Ta cũng không có nói nhất định phải mang nàng về cung. Nếu là tai tinh
còn là nữ nhân mà ngươi điều động nội bộ, hơn nữa là một nhi đồng không
hiểu chuyện, ta cũng sẽ không suy nghĩ. Ta chỉ thấy nàng khiêu vũ đẹp,
bộ dạng có vài phần tư sắc mà thôi, cũng không phải thật sự trúng ý
nàng. Trong cung còn nhiều mỹ nữ xinh đẹp hơn nàng không ít, đừng nói
nhảm, mang ta đi nhà vệ sinh!
Trong lòng Tần Tiêu mừng thầm, dễ dàng như vậy đã thu phục sao? Xem ra là do hắn chuyện bé xé ra to!
Dẫn Lý Long Cơ đi nhà vệ sinh, trong lòng Tần Tiêu cảm thấy thoải mái. Đảo
mắt nhìn Lý Long Cơ vẫn còn có chút buồn bực không vui. Dù sao thân làm
hoàng đế, ngay cả một nữ tử cũng không lấy được tới tay, đương nhiên là
không cao hứng. Kỳ thật trong lòng Lý Long Cơ cũng hiểu thật rõ ràng,
Tần Tiêu tự mình tư tàng “vật quý báu” Dương Ngọc Hoàn, làm sao đồng ý
cho người khác nhúng chàm? Hơn nữa nữ nhân bên cạnh hắn từ trước tới
cũng thật khó động vào. Năm đó phong nha đầu Tử Địch cũng đã chết sống
không chịu làm thái tử phi của Lý Trọng Tuấn, hơn nữa Tần Tiêu từng có ý nhường cho đâu...Hiện tại hắn rõ ràng không chịu nhường lại Dương Ngọc
Hoàn, vậy thì thôi, vì một nữ tử mà giận dỗi với hảo huynh đệ, còn là
đại nguyên soái cầm binh, loại chuyện này rất không đáng. Huống chi nói
tới mạng số, thà rằng tin là có không thể xem như là không...Thoạt nhìn
lại cho dù miễn cưỡng lấy được tiểu cô nương tới bên người, nhưng phải
chuốc lấy nhiều chuyện xui xẻo thiệt thòi như vậy, thật sự là mất nhiều
hơn được!
Trong lòng Tần Tiêu vẫn đang cẩn thận tính toán chuyện
này, mơ hồ đoán được một ít ý tưởng tâm tư của Lý Long Cơ. May mắn hiện
tại Lý Long Cơ vẫn còn là một người anh minh biết phân rõ nặng nhẹ đúng
sai, dễ dàng đưa ra lựa chọn chính xác, trong lòng Tần Tiêu không khỏi
nhẹ nhõm. Nhưng loại chuyện giữa nam nữ, không có gì là chuẩn xác...hiện tại tuy rằng Lý Long Cơ vẫn còn lý trí, không ai hiểu được ý tưởng chân thật trong nội tâm của hắn, thứ không chiếm được càng muốn có, nói
không chừng trên miệng hắn buông tha nhưng trong lòng luôn nhớ, chuyện
cho tới bây giờ nhất định phải tiếp tục làm ra phương pháp rút củi dưới
đáy nồi, làm Lý Long Cơ triệt để chặt đứt ý niệm với Dương Ngọc Hoàn,
một trong tứ đại mỹ nữ lịch sử đó thôi, bổn lão gia nuôi lâu như vậy, về tình về lý không phải nên chiếm trước sao?
Ta cần phải quang
minh chính đại, công khai, vô cùng rõ ràng chiếm ngay trước mặt Lý Long
Cơ ngươi, hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của ngươi!
Hắc hắc!
Bữa tối đã chuẩn bị xong.
Lý Long Cơ, Lý Trọng Tuấn cùng Thạch Thu Giản cả buổi sáng lẫn trưa vẫn
chưa ăn cơm đã sớm bụng đói kêu vang, Lý Long Cơ đã nói hôm nay không
nói tới vua tôi, vì vậy mọi người cùng nhau ngồi xuống bàn bắt đầu dùng
bữa tối.
Món ăn là món gà đôn canh, mấy con cá tươi, một ít thịt
heo đôn cải trắng, thật sự là món ăn dân dã Giang Nam. Lý Long Cơ ăn
uống ngon lành, liên tục khen ngợi, giống như đang ăn được mỹ vị tuyệt
hảo trong thiên hạ.
Kỳ thật Tần Tiêu cũng biết hắn đi thuyền suốt mấy ngày, trước đó lại cùng ẩm thực với tướng sĩ vùng bắc cương, hiện
tại lại bị đói bụng cả ngày nên mới ăn ngon như vậy. Bất kể như thế nào
đem hắn dỗ dành cho vui vẻ, tâm tình tốt đẹp thì làm chuyện gì cũng dễ
hơn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT