- Có lẽ đều ra hậu viện phơi nắng thôi. Ngươi thi hành quốc sách chính trị thật có cách, đạo tặc nhàn rỗi đương nhiên không nhiều. Hơn nữa dân phong nơi này vô cùng thuần phác, ai lại chạy tới nhà của ta trộm đạo làm gì. Có đôi khi buổi tối ngủ chúng ta cũng không cần đóng cửa, vẫn không sao cả.
Lý Long Cơ cảm thấy thật vui mừng, vừa mở miệng cười đột nhiên mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nói:
- Di, tự dưng đột ngột xuất hiện làm ta sợ nhảy dựng! Lão ca, ngươi không sợ đạo tặc vào nhà là bởi vì có vị huynh đệ này gác cổng đi?
Lúc này Thiết Nô đúng lúc cõng Đại Đầu từ hậu viện đi ra, vừa liếc mắt liền nhìn thấy đám người Lý Long Cơ, nhất thời mở to hai mắt.
Tuy rằng hắn không thể nói chuyện, cũng có chút chậm chạp, nhưng đầu óc không ngu ngốc. Người trước mắt chính là hoàng đế, điều này hắn cũng đã biết. Hắn vội vàng bế Đại Đầu đặt xuống liền quỳ phục lạy.
Lý Long Cơ cười ha ha:
- Tốt lắm, đứng lên đi Thiết Nô. Chúng ta xem như là người quen, không cần đa lễ.
Thiết Nô có chút lo sợ không yên ngẩng đầu nhìn Lý Long Cơ, lại dập đầu mấy cái, Tần Tiêu nhẹ nhàng khoát tay:
- Được rồi.
Lúc này Thiết Nô mới đứng lên ngoan ngoãn tránh sang một bên nhìn mọi người không chớp mắt.
Đại Đầu nghi hoặc, ở trong ký ức của nó không nhớ được Lý Long Cơ. Vốn nhìn thấy cậu cả liền vui vẻ, đột nhiên lại thấy Thiết Nô quỳ xuống phục lạy, hơn nữa cha mình cũng đứng bên cạnh người kia, giống như lấy hắn làm chủ, không khỏi buồn bực quay đầu mở to mắt ngơ ngác nhìn Lý Long Cơ.
- Đây là Đại Đầu sao?
Lý Long Cơ mỉm cười, ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi Đại Đầu:
- Đại Đầu, cháu nhận thức ta không?
Đại Đầu mờ mịt lắc đầu:
- Không biết đâu! A cha, con nên gọi là thúc thúc hay là bá bá?
Tần Tiêu đang định mở miệng gọi con mình quỳ xuống phục lạy, Lý Long Cơ lại cười ha ha bế lên Đại Đầu, vui vẻ nói:
- Đại Đầu, con nên gọi ta là nghĩa phụ biết không? Trước kia ta vẫn thường xuyên bế con thôi!
- Nghĩa phụ?
Đại Đầu nhất thời mở to mắt trợn tròn, vô cùng kinh ngạc kêu lên:
- Nha thúc thúc chính là hoàng đế! Cháu biết nhé, cháu có một nghĩa phụ làm hoàng đế!
- Phải, ta chính là vị nghĩa phụ hoàng đế kia!
Lý Long Cơ cười nói:
- Tiểu tử, còn không gọi nghĩa phụ?
- Nhưng mà…
Đại Đầu vô cùng nghi hoặc gãi đầu, lại nhìn nhìn Tần Tiêu, quẫn bách nói:
- Mẫu thân nói cho con biết thấy hoàng đế thì không được tùy tiện xưng hô, hơn nữa phải bái lạy đâu!
- Ha ha, vậy nghĩa phụ hôm nay cho phép con không cần quỳ, con gọi ta là nghĩa phụ là được, ta sẽ phong con làm hầu gia!
Lý Long Cơ ôm Đại Đầu đi về phía hậu viện, vừa đi vừa nói:
- Đại Đầu, mẫu thân của con đâu?
Tần Tiêu cũng đang cảm thấy nghi hoặc, Tiên nhi các nàng hôm nay ra ngoài đi chợ sao? Nếu vậy thật tốt…
Không ngờ Đại Đầu chỉ ra hậu viện nói:
- Mẫu thân cùng nhị nương, tam nương, tứ nương cùng Thu bá bá, Dương tỷ tỷ các nàng đều ở hậu viện, đang xem Dương tỷ tỷ khiêu vũ nga!
Trong lòng Tần Tiêu nhất thời trầm xuống, xong rồi!
Tùy tiện trông thấy thì cũng thôi, nhưng lại ngay lúc Dương Ngọc Hoàn đang luyện múa…nha đầu kia tuyệt đối là thiên tài trong phương diện âm nhạc cùng khiêu vũ, một khúc vũ, tuyệt đối mê chết nam nhân nhìn thấy được!
Hiện tại ở trong thời đại này, không có thần tượng để truy tinh hâm mộ hay điện ảnh ti vi, ca múa thanh sắc là một trong những phương thức giải trí mà mọi người thích nhất. Cô nương nhà ai nếu có tài hoa xuất sắc trong ca múa, chính là danh nhân!
Mặc dù Dương Ngọc Hoàn có được một thân tuyệt nghệ kia, nhưng chưa bao giờ triển lộ ở trước mặt người ngoài, chỉ ở trong nhà tự mình làm mình vui. Thường xuyên luyện tập nhảy múa cho gia đình Tần Tiêu thưởng thức.
Không nghĩ tới, lần này đây lại làm Lý Long Cơ đúng lúc gặp phải, chính là ý trời!
Lý Long Cơ cũng không để ý tới câu nói của Đại Đầu, chỉ nghe được câu “mẫu thân các nàng đang ở trong hậu viện”, không chú ý tới câu nói kế tiếp. Vì thế liền ôm Đại Đầu vừa dỗ dành tiểu tử nói chuyện vừa đi về hướng hậu viện.
Trong hậu viện, chính là hai sương phòng lưu cho Dương Ngọc Hoàn cùng gia đình Quang Viễn ở lại, ngoài ra còn một dãy nhà kho tạp vật, hợp thành kết cấu như tứ hợp viện, ở giữa để trống xây một lương đình. Lúc này Lý Tiên Huệ các nàng đang ngồi trong lương đình, thưởng thức Dương Ngọc Hoàn khiêu vũ. Thượng Quan Uyển Nhi đang chơi đàn làm nhạc đệm cho nàng.
Lý Long Cơ ôm Đại Đầu đi phía trước, vừa đi vòng qua hành lang chợt nghe được thanh âm tiếng đàn truyền tới, không khỏi thất thanh khen:
- Khúc hay! Đàn hay!
Trong lòng Tần Tiêu đã có chút lo sợ bất an, lúc này cố gắng trấn định cười nói:
- Khúc nhạc của Uyển Nhi, đàn lại do ngươi ban cho. Có thể nghe không hay sao?
Đại Đầu không ngớt lời nói:
- Dương tỷ tỷ khiêu vũ cũng tốt nhất!
- Dương tỷ tỷ? Dương tỷ tỷ nào vậy?
Lý Long Cơ tùy ý trêu chọc Đại Đầu:
- Là tiểu thiếp mới của phụ thân con sao?
Đại Đầu liên tục lắc đầu:
- Dương tỷ tỷ là Dương tỷ tỷ thôi! A cha, Dương tỷ tỷ là tiểu thiếp mới của cha sao?
Tần Tiêu tức giận trừng mắt mắng Đại Đầu:
- Tiểu thí hài, đừng lắm miệng!
Vừa nói thì mọi người đã đi qua ngã rẽ, nhìn thấy hậu viện bên trong. Lý Tiên Huệ các nàng ngồi quay lưng ra ngoài, đang chuyên tâm thưởng thức Dương Ngọc Hoàn khiêu vũ, không ai chú ý sau lưng có người vừa đến.
Lý Long Cơ đang chuẩn bị vui vẻ gọi “Tiên nhi” nhưng ánh mắt không tự chủ được bị nữ tử đang khiêu vũ uyển chuyển nhẹ nhàng như tiên hấp dẫn, nhất thời ngây người đứng lại, ngẩn ra dưới mái hiên.
Lý Trọng Tuấn cùng Thạch Thu Giản vẫn đi theo phía sau cũng đi tới, hai mắt tỏa sáng bị kỹ thuật nhảy múa của Dương Ngọc Hoàn hấp dẫn không dời mắt.
Tần Tiêu cảnh giác quan sát thần thái biểu tình của Lý Long Cơ, trong lòng buồn bực kêu lên:
- Mẹ nó, lần này thật phiền phức rồi!
Đang vào mùa xuân, Dương Ngọc Hoàn mặc một bộ quần lụa mỏng màu hồng, lộ ra đôi cánh tay ngọc như củ sen. Chiếc yếm trắng viền tơ vàng, đem bộ ngực vun cao ngạo nghễ. Khi nàng vũ động lượn vòng, cảnh xuân như chợt tiết. Hơn nữa thân dưới là một chiếc váy khiêu vũ thật dài, mắt cá chân đeo chuông nhỏ lướt ra ngoài làn váy, đem tà áo cuốn lên như cánh bướm, nhẹ nhàng sinh tư.
Nhóm người Tần Tiêu đứng khá xa nên còn chưa thấy rõ biểu tình trên mặt Dương Ngọc Hoàn. Làn điệu, vũ bước, biểu tình trên mặt Dương Ngọc Hoàn thiên biến vạn hóa, giống như đã tự mình chìm đắm trong ý cảnh điệu vũ, thật tự nhiên, hài hòa, hoàn mỹ và động lòng người.
Lý Long Cơ cảm giác ánh mắt của mình bị nam châm hút chặt, ngơ ngác mà nhìn, miệng không tự chủ được lẩm bẩm:
- Hay…hay! Điệu vũ tuyệt diệu!
Đại Đầu lại vô tư hô to:
- Mẹ, hoàng đế nghĩa phụ tới rồi!
Lý Tiên Huệ các nàng đang ngồi trong lương đình nhất thời quay đầu lại nhìn – trời ạ, thật là hoàng đế!
Lý Long Cơ bị tiếng gọi to của Đại Đầu làm giật mình hồi phục lại tinh thần, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình đã nhìn đến nhập thần, quả thật chẳng khác gì một tên nhà quê chưa nhìn thấy cảnh đời, thật quá xấu hổ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT