Ba nam nhân càng cười càng lớn, có thể cười ra cả nước mắt. Nhóm người Thạch Thu Giản đứng ngoài viện cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là từ trong tiếng cười kia cảm nhận được một cỗ nghĩa khí hạo hãn hào hùng mà chỉ có nam nhân mới có được.

Tần Tiêu phát hiện, nguyên lai máu tươi trên người mình vẫn luôn luôn sôi trào!

Khi một nam nhân tâm huyết muốn kéo theo tộc nhân của mình đi chống lại một dị tộc xâm lấn, nội tâm luôn mênh mông cùng kích động như thế!

Ba người cười to một trận, đưa tay lau nước mắt, sau đó lại nhìn nhau trêu chọc.

Tần Tiêu bình tĩnh chút tâm tình, sau đó nói:

- Ba năm trước đây khi ta rời khỏi Trường An, đem khải giáp ấn tín trao trả triều đình, binh khí đưa cho Hoàn Tử Đan. Thật không ngờ cho tới hôm nay ta còn có thể quay lại con đường này. Nói thật, a Man, làm huynh đệ ta thật cảm tạ sự lý giải cùng khoan dung của ngươi; làm thần tử, ta cũng phải cảm tạ vị minh quân như ngươi, cho ta cơ hội đền đáp quốc gia! Thật không dám giấu diếm, từ mấy năm trước ta đã có một nguyện vọng, đó là có cơ hội cùng Đột Quyết quyết chiến trên chiến trường! Hôm nay cơ hội này rốt cục đã tới. Trong lòng ta thật sự kích động vô cùng!

- Kỳ thật ta cũng thật kích động! Ta từ sớm đã nghĩ làm ra một sự nghiệp mà một vị đế vương nên làm.

Lý Long Cơ cảm khái nói:

- Chỉ hận ta sinh trong đế vương gia. Không thể xông pha chiến đấu, trên người cũng không có mưu lược cùng võ nghệ, bằng không ta cũng muốn như ngươi, mặc áo giáp, cầm binh khí tung hoành sa trường một phen. Nhưng nếu ta không thể tự mình ra trận, vậy sẽ ở hậu phương toàn lực ủng hộ ngươi! Huynh đệ chúng ta, rốt cục có cơ hội liên thủ làm một phen đại sự nghiệp! Chỉ mong chúng ta có thể mã đáo thành công, xây dựng một sự nghiệp công tích bất hủ, danh vang sử xanh!

Dứt lời, Lý Long Cơ vươn một bàn tay, Tần Tiêu cười to, hào tình vạn trượng cùng hắn nắm tay nhau!

Lý Trọng Tuấn ở một bên sững sờ, nhìn hai người trong mắt phát ra thần thái khác thường, không khỏi nổi da gà, thấp giọng lẩm bẩm:

- Di…chơi đồng tính!

- Chặt ngươi bây giờ!

Hai người liên thanh mắng.

Lý Trọng Tuấn hắc hắc cười quái dị:

- Đừng mắng, ta không có ghen tỵ. Ta luôn luôn chỉ cảm thấy hứng thú đối với nữ nhân.

Hai người tự nhiên khinh thường tranh luận cùng hắn. Ba người uống rượu thêm một lát, thức ăn trên bàn đã lạnh mới ngừng lại.

Lý Long Cơ gọi Kim Lương Phượng đi vào, để cho hắn lấy khải giáp cùng binh khí đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tần Tiêu. Kim Lương Phượng dẫn mọi người đi tới một gian phòng, bên trong đặt hai giá gỗ, một bộ Minh Quang giáp bằng hoàng kim lóng lánh, ngoài ra là một bộ kim sắc phượng sí lưu kim đang hào quang bốn phía.

Tần Tiêu bước nhanh tới phía trước, rút phượng sí lưu kim đang, hàn thép băng sương cùng đao lăng đuôi phượng lóe ra sát khí khiếp tâm hồn người.

- Tốt! Quả nhiên trời sinh hung khí! Lão mũi trâu, tay nghề này của ngươi so với Lô đại tượng ngày trước còn muốn xuất sắc!

Tần Tiêu không khỏi lớn tiếng khen.

- Trọng lượng vừa tay, rất là thuận tiện!

Kim Lương Phượng đứng một bên cười mỉa:

- Ngươi còn không suy nghĩ xem, tài liệu ta phải hao tốn thật nhiều tâm lực mới tìm tới. Ta chọn dùng kỳ thạch dị quáng, kỹ thuật rèn độc môn không phải người nào cũng có khả năng so sánh.

Tần Tiêu không khỏi cười to:

- Khen ngươi một câu ngươi liền đắc ý. Nói vậy áo giáp cũng không cần thử, hẳn không phải thứ phẩm.

Kim Lương Phượng tức giận đến râu tóc dựng đứng, kêu lên:

- Mỗi khâu nhỏ khi chế tạo khải giáp làm ta tiêu phí công phu cả ngày mới tạo được. Cả bộ áo giáp phải hao tổn ước chừng một năm thời gian mới hoàn thành…thứ phẩm? Tức chết ta!

Mọi người cười ha hả, Kim Lương Phượng lại đem lăng văn chiến ngoa cùng lặc giáp thao giao hết cho Tần Tiêu, như vậy một bộ giáp trụ đều tụ hợp đầy đủ.

Lý Long Cơ nhìn thấy bộ khải giáp, than nhẹ một tiếng nói:

- Nam nhi nhất định cần mặc khải giáp, tay nắm binh khí. Nếu đại nguyên soái mặc vào bộ giáp trụ này, lập tức sẽ biến thành uy phong nghiêm túc, so với bộ dạng nông phu hiện tại thật mạnh hơn gấp trăm lần. Chỉ tiếc ta không có cơ hội tỏ rõ uy phong như thế.

Tần Tiêu cười nói:

- Còn có khải giáp nào uy phong hơn cả hoàng đế đây?

Ba người rời phòng, Kim Lương Phượng quay lưng khóa cửa. Tần Tiêu đi tới bên cạnh hắn, ý cười xấu xa nói:

- Không sai nha, lỗ mũi trâu. Vừa mới bắt đầu ngươi vẫn một mực tính kế ta, ngay binh khí áo giáp đều chuẩn bị sẵn cho ta.

Kim Lương Phượng cười trào phúng, nói:

- Có một số việc mọi người lòng hiểu mà không nói là được. Làm trò trước mặt hoàng đế chọc thủng thật không còn ý nghĩa. Ngươi là đại tướng quân quy ẩn, không phải luôn tâm niệm tới triều đình cùng chiến trường sao?

Tần Tiêu phẫn nộ kêu lên:

- Ngươi cũng đã chọc thủng!

Lý Long Cơ bật cười, chuyển chủ đề:

- Ta sẽ lập tức hạ chỉ về Trường An, để Binh bộ chuyển giao ấn tín cùng binh phù tới đây. Sau đó đám người Hoàn Tử Đan cũng cùng lúc khởi hành đến gặp ngươi. Tự ngươi nói đi, các ngươi muốn ước chừng thời gian nào cùng địa phương nào gặp mặt, sau đó cùng đi Hà Bắc.

Tần Tiêu nói:

- Hiện tại ngươi hạ thánh chỉ cũng phải hơn một tháng mới có thể đến Trường An. Nếu không thì gặp mặt ở Hoàng Hà đi. Tính thời gian thì hai tháng sau vậy!

Lý Long Cơ nghi hoặc nói:

- An bài chặt chẽ như vậy, ngươi không cần cùng gia đình cáo biệt hay sao? Nếu như lưu lại nhà thêm một tháng cũng được. Hiện tại ngươi bắc thượng, không thuận tiện mang theo gia quyến. Tuy rằng sau này có thể đón tới, cũng tốn không ít thời gian. Ngươi xem có nên hoãn chậm một ít hay không.

Tần Tiêu thoáng cười:

- Anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường thôi. Ta sợ mình lưu lại càng lâu, lại càng không muốn đi. Ba ngày sau ta sẽ xuất phát bắc thượng. Hôm nay là mùng hai tháng hai đi? Mùng năm tháng tư ước hẹn gặp mặt tại Ký Châu bờ bắc Hoàng Hà. Ân sư ta năm đó từng làm thứ sử ở nơi này, dân chúng địa phương đã xây từ đường, có thể vừa lúc đến bái tế.

Lý Long Cơ than khẽ:

- Lại là mùng hai tháng hai đâu. Ha ha, thật là xảo…thật sự làm khó ngươi. Nghĩ đến Tiên nhi các nàng sẽ hận chết ta.

- Sẽ không, không đâu.

Tần Tiêu nhíu nhíu khóe môi, thật sự nói:

- Ta nói thật.

Lý Long Cơ vui vẻ nở nụ cười:

- Vậy là tốt rồi. Kỳ thật mấy năm nay không gặp, ta thật sự nhớ Tiên nhi các nàng còn có con nuôi Đại Đầu. Lần này ta phải phong cho tiểu tử kia tước vị. Ít nhất không kém hơn kẻ làm cha tước vị hầu gia như ngươi. Dù sao cũng là con nuôi của ta thôi!

- Di, đừng làm loại chuyện này!

Tần Tiêu vội nói:

- Chỉ là một xú tiểu tử, thân không công huân, sao có thể…

Lý Long Cơ liên tục xua tay cắt đứt lời của hắn:

- Ngươi cũng đừng quên ngươi chính là phò mã gia, mẹ của Đại Đầu là công chúa chân chính, chỉ phong quận vương cũng không hề quá đáng! Chỉ là nó có người cha chết cân não như ngươi, không chịu lãnh tước vị, làm hại nó chỉ làm được tiểu hầu gia. Như vậy đi, ngươi làm đại nguyên soái của ngươi, Sở Tiên hầu thì đưa cho Đại Đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play