Khi vương công hoàng tộc cùng nhi tử thân nhân tự tàn sát lẫn nhau, hắn lại chìm đắm trong gia đình ấm áp cùng quyến luyến khôn cùng không dứt. Không tranh đoạt tình yêu, không thổi lời bên gối, lại càng không bàn tới âm mưu đố kỵ...

Hưởng phúc tề nhân có thể hưởng thụ tới nước này, làm một nam nhân, còn có tham vọng nào khác quá đáng hơn nữa sao?

Trên tinh thần mười phần thoải mái, khóe môi Tần Tiêu lộ dáng mỉm cười ngọt ngào, chìm vào trong giấc ngủ ngon lành.

Ngựa sắt qua sông nhập mộng lai...Thiết kỵ boong boong, đạp biến vạn lý non sông; tiếng tù và vang vọng, trăng sao phía chân trời tản lạc mây mờ!

Trên chiến trường cát vàng, quân nhân Đại Đường vung đao giết kẻ địch; trời cao đen nhánh, quân ca cùng lửa trại cùng nhau bay cao...Thiết giáp kim mã, cờ chủ soái rực rỡ hiện rõ chữ Tần, tung bay phần phật!

Giết chóc như ma, tà dương như máu, đại chiến trường cát vàng sa mạc, người Bắc Địch phỉ khí ngập tràn, loan đao Đột Quyết hung mãnh...

Đồng loạt xuất hiện trong mộng của Tần Tiêu!

Nhiệt huyết sôi trào, hơi thở của hắn cũng trở nên dồn dập. Trong lúc ngủ mơ, nhịn không được lớn tiếng hô to:

- Các huynh đệ...xông lên ah!

Ở giữa có một câu rống mơ hồ không rõ. Chỉ có Tần Tiêu ở trong mộng biết, mình rống chính là “Vì vinh quang Đại Đường, vì tôn nghiêm nam nhân”!

Lý Tiên Huệ các nàng ở ngoài phòng bị giật nảy mình, nhẹ nhàng đẩy ra một khe cửa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Tần Tiêu đang nằm trên giường, ngã chổng vó ngủ say sưa, nắm tay siết chặt đặt ngay trước ngực.

Mặc Y nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên giường, lại có thể chứng kiến... Khóe mắt Tần Tiêu chảy xuống một giọt nước mắt!

Nàng hoảng sợ!

Đều nói nữ nhân thương tâm trong mộng. Vậy nam nhân rơi nước mắt trong mộng là vì cái gì?

Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đều đi vào phòng, nhìn thấy một màn này đều yên lặng lui đi ra.

Ba nàng lẳng lặng ngồi cùng một chỗ, sau một lúc lâu không nói gì.

Các nàng đều đang suy nghĩ, suốt ba năm nay trong tim của hắn khẳng định áp lực không nhỏ.

Sinh ra thuộc vương triều Đại Đường, vốn nên đỉnh thiên lập địa, nhưng lại chui rúc trong một nơi nông thôn hẻo lánh, làm bạn cùng vợ yêu con nhỏ, vượt qua ba năm.

Ba năm hoàng kim nhất trong cuộc đời của một nam nhân!

Trong lòng các nàng luôn yên lặng tự trách có phải bản thân mình đã quá mức ích kỷ hay không?

Tần Tiêu cảm giác mình ngủ một giấc thật dài, thật ngon, thật đẹp. Trong mộng hắn giống như quay về trong quân, nghe được làn điệu nhạc cụ trong quân, cùng Lý Tự Nghiệp cụng chén, ăn đùi dê nướng mập mạp vàng óng. Ngửi mùi máu tươi trong cát vàng tung trong gió, mang theo soái kỳ, cưỡi kim mã, chạy chồm trong hào hùng phóng đãng, tung bay trên chiến trường mênh mông.

Nam nhi chi chí, không chỉ như thế!

Đúng như câu “trong cơn say đốt đèn xem kiếm, mộng quay về tù và vang doanh”!

Tần Tiêu cảm giác mình ngủ mãi tới khi thân hình có chút lên men mới tỉnh lại. Ba năm tựa hồ chưa từng được ngủ say như hôm nay. Vừa mở mắt chợt nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, diễn cảm lại nghi hoặc, thần sắc lại cực kỳ cổ quái đang hiện trước mắt mình, Tần Tiêu không khỏi sợ tới mức sửng sốt:

- Muội làm gì thế?

- Hắc hắc hắc, đã tỉnh rồi!

Tử Địch ôm cằm ngồi xổm bên giường, ngượng ngùng nói:

- Huynh ngủ đúng thật là say như chết ah! Lại có thể ngủ mãi từ giờ Tuất hôm qua ngủ thẳng tới buổi sáng hôm nay. Chậc chậc, huynh không phải chuẩn bị chăn heo đi?

Bản thân Tần Tiêu không khỏi có chút hoảng sợ:

- Không phải đâu, trời đã sáng? Ha ha, ta thật sự không cảm giác được...Nhưng mà ngủ nhiều đến mức có chút tê dại.

- Ngô...ngô!

Tử Địch không yên lòng gật đầu, cảm thấy thật hứng thú nhìn Tần Tiêu:

- Ngày hôm qua thấy huynh ngủ quá say, các tỷ muội không vào quấy rầy huynh, ngay bữa cơm chiều cũng không gọi huynh. Hiện tại ngủ đủ rồi chưa? Nếu ngủ đủ thì chúng ta nên thảo luận một vấn đề rất trọng yếu!

Tần Tiêu không khỏi cười rộ lên:

- Với muội? Có vấn đề gì để thảo luận!

- Ah, huynh đừng cứ mãi xem thường muội!

Tử Địch có chút hờn giận trừng mắt liếc hắn, căm giận nói:

- Ngày hôm qua những lời huynh nói với thái thượng hoàng muội cũng biết. Muội muốn tìm huynh thảo luận một chuyện, chính là mặc kệ huynh ở đâu, lần này nhất định phải mang theo muội đi cùng. Đừng tách hai tỷ muội chúng tôi rồi tự đi, biết không?

Tần Tiêu không khỏi xấu hổ nở nụ cười:

- Muội đang thảo luận đó sao? Rõ ràng là mệnh lệnh thôi! Tiểu nha đầu, muội cũng đừng quên lão tử mới là chủ một nhà, ha, muội lại dám ra lệnh cho ta, không sợ bổn lão gia trừng phạt muội!

Tử Địch cười quỷ quyệt, oạch một chút leo lên giường, chui vào trong mền quấn quýt cổ Tần Tiêu, thân hình mềm nhũn áp lên trên người hắn, quỷ quỷ nói:

- Ngày hôm qua huynh không ăn cơm chiều, sáng nay còn chưa ăn điểm tâm, xem tiểu bà cô làm sao chỉnh chết huynh! Thế nào, sợ chưa? Nếu như sợ thì sớm đáp ứng đi, muội tha cho huynh, hừ hừ!

Tần Tiêu vô cùng tà ác cười ha hả:

- Ha ha, đây là do chính bản thân muội tìm! Vừa lúc ta nín một bụng cơn tức không địa phương phát ra đâu! Sáng sớm đến gây chuyện ta, hôm nay cho muội biết lợi hại của bổn lão gia!

Tử Địch khiêu khích dùng một tay chộp xuống thân dưới Tần Tiêu, lại đột nhiên kinh hoảng kêu to lên:

- Di nha! Trời ạ...thật...thật lớn!

Tần Tiêu mặc kệ hết thảy, xoay người đem nàng áp dưới thân thể, một tay áp lên trước ngực nàng, cười xấu xa nói:

- Muội chẳng lẽ không biết nam nhân ở buổi sáng rất mạnh mẽ lợi hại sao? Ha ha, tự mình ném vào miệng cọp, chẳng trách được ai!

Tử Địch cắn nhẹ môi đỏ mọng, thấy chết không sờn lại mười phần tà ác nở nụ cười:

- Quản không được nhiều như vậy, liều mạng với huynh! Chúng ta nói trước rõ ràng, lát nữa huynh nhất định phải đáp ứng cho muội đầy đủ!

- Làm xong tiếp tục thương nghị!

Tần Tiêu kéo mền bao phủ hai người, lập tức vang ra tiếng cười to quỷ dị, trong mền bị gây sức ép thành một đoàn hỗn loạn.

Kết quả cuộc chiến là, người nằm ngủ trên giường đổi lại là Tử Địch, đem cả vấn đề vừa rồi ném ra sau đầu. Tần Tiêu cười xấu xa đứng lên, đắp kín mền cho nàng mặc lại quần áo đi ra cửa.

Khí trời thật tốt, ánh mặt trời tươi sáng. Người một nhà đang ngồi trên bãi cỏ trong hậu viện, lão bà nhi đồng cùng các nhũ mẫu, gia đình Địch Quang Viễn cùng Thiết Nô, tổng cộng mười mấy người. Nhị Đầu cùng huynh đệ tỷ muội đang tập đi, Đại Đầu cùng Nữu Nữu khẩn trương đi theo một bên chỉ dẫn, thường thường phát ra tiếng cười vui như chuông bạc.

Tần Tiêu nhìn thấy một màn này, trong lòng bất tri bất giác ấm lên, bước nhanh vào giữa, gia nhập đại quân “phơi nắng”. Hai tiểu nha hoàn đi làm bữa sáng cho Tần Tiêu, Đại Đầu cùng Nữu Nữu tham ăn nhích tới, làm các tiểu đệ tiểu muội còn chưa mọc răng cũng đi qua.

Tần Tiêu đột nhiên cảm giác mình giống nhân viên chăn nuôi, vài chiếc miệng nhỏ nhắn đều gom lại muốn ăn bát cháo của hắn. Một ngụm một tiếng “a cha” kêu to làm lòng hắn mềm mại, tuy rằng mấy tiểu tử kia còn chưa phát âm được rõ ràng.

Lý Tiên Huệ các nàng lẳng lặng nhìn hắn đang chơi đùa cùng hài tử, trong lòng vừa ấm áp lại vừa mất mát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play