Tuy tính tình hồ nháo, nhưng tận sâu trong lòng Tử Địch vẫn rất nghe lời lão công cừu nhân của mình.
Lý Đán ngồi trong lương đình trò chuyện hồi lâu, cuối cùng không để ý Lý Tiên Huệ các nàng tận lực giữ lại, kiên trì cáo từ.
Tần Tiêu thập phần tự giác tiễn hắn ra khỏi nhà, đưa tới tận cửa thôn. Ở nơi đó có bảy tám người mặc trang phục người hầu dáng người vạm vỡ đang chờ hắn. Tần Tiêu không cần quan sát cũng hiểu được những người này là
Thiên Ngưu Vệ thị vệ đi cùng Lý Đán từ trong cung đến, là những hảo thủ
trung tâm nhất. Hình Trường Phong cũng đã trở lại, bên người đi theo một nhóm nhi đồng, trong tay cầm xâu mứt quả thật lớn, vui mừng dị thường.
Lý Đán cùng Tần Tiêu đi tránh sang một bên, ánh mắt sáng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Tần Tiêu, ta không biết trong lòng ngươi rốt cục có ý tưởng thế nào.
Nhưng ta nhìn thấy cuộc sống của ngươi yên ổn mà hạnh phúc, ngay cả ta
cũng thật sự e ngại đến quấy rầy ngươi. Nhìn thấy ngươi hưởng thụ thiên
luân chi nhạc cùng vợ con, nếu miễn cưỡng đưa ngươi về triều thật sự là
có chút ép buộc, như vậy đi, ta không miễn cưỡng ngươi, nhưng cũng không thể buông bỏ ngươi. Hôm nay ngươi cho ta một tin chuẩn xác để trong
lòng ta có tính toán – ngươi yên tâm, ta lấy gương mặt già này đảm bảo,
tuyệt không đem ý tứ của ngươi nói với tam lang – ngươi chỉ muốn nói cho ta, nếu tam lang cố ý cho đòi ngươi về triều, ngươi có nguyện ý hay
không?
Tần Tiêu mỉm cười:
- Thái thượng hoàng có cho phép Tần Tiêu nói vài lời tâm huyết?
Lý Đán sang sảng gật đầu:
- Nói!
- Thái thượng hoàng minh giám, Tần Tiêu hiện tại đích xác rất tốt.
Tần Tiêu thản nhiên nói:
- Nhưng ta không hiểu được, có quốc mới có nhà. Nếu không phải hoàng đế anh minh, thi hành nền chính trị nhân từ thiên hạ yên ổn, ta làm sao có được cuộc sống nhàn rỗi hạnh phúc như thế? Đồng thời ta cũng thập phần
cảm kích thái thượng hoàng cùng hoàng đế khoan dung đối với ta, lý giải
cùng xem trọng. Bất quá nói thật, ta đối với chức vị trong triều thật sự không có bao nhiêu hứng thú. Hơn nữa...ta đã rời đi ba năm, không tránh khỏi người đi trà lạnh. Cứ như vậy đường đột trở về, nói không chừng sẽ khiến cho một ít nghị luận, làm cho thái thượng hoàng, hoàng đế cùng
Tần Tiêu đều bị quấy nhiễu không cần thiết. Hơn nữa hiện tại trong triều nhân tài đông đúc, thật sự không e ngại gì thiếu một mình Tần Tiêu.
Nhưng nếu quả thật có chỗ nào cần dùng tới ta, Tần Tiêu nhất định không
chối từ động thân mà ra, hưởng ứng hoàng đế cùng quốc gia gọi về!
Lý Đán suy tư một thoáng, vui vẻ gật đầu:
- Tốt! Đây có thể xem là biện pháp tốt điều hòa một chút! Vậy như ngươi mong muốn, nếu thật sự không có chỗ nào đặc biệt cần tới ngươi, ta sẽ
để tam lang không tới quấy rầy cuộc sống nhàn rỗi của ngươi, xem như nể
tình nghĩa huynh đệ. Nhưng nếu tới thời gian cấp bách cần ngươi ra sức,
ngươi cũng không được chối từ!
Tần Tiêu chắp tay cúi đầu:
- Thái thượng hoàng yên tâm, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
- Tốt lắm!
Lý Đán cười híp mắt vuốt râu, nói:
- Ta chỉ biết Tần Tiêu có một tấm lòng son, vì sao cam chịu tầm thường
không để ý tới triều đình quốc gia đây? Nếu ngươi thật là người như vậy, cũng không đáng cho tam lang nhớ nhung, không đáng nhiều người hoài
niệm, cũng không đáng cho lão đầu tử này đặc biệt tới thăm ngươi một
hồi.
Lý Đán ngừng lại một chút, tiếp tục nói:
-
Tần Tiêu ah, ngươi biết không, hiện tại tam lang thật sự rất cố gắng,
thật liều mạng xây dựng một vương triều dồi dào cùng cường thịnh. Tuy
rằng bên cạnh hắn có những thần tử tài đức như Diêu Sùng, Tống Cảnh,
Trương Cửu Linh, nhưng luôn cảm giác như thiếu cái gì. Kỳ thật chỉ có ta biết hắn thiếu cái gì, hắn khuyết thiếu một thần tử đắc lực chân chính! Mấy huynh đệ của hắn đều thật nghe lời, thành thật, lúc nào cũng giữ
gìn cho tam lang. Nhưng ta cũng biết bọn hắn đều không phải nhân tài đại hiền. Cho nên...hiện tại hắn thiếu một vị lương thần tâm phúc, cũng chỉ cần vị lương thần lại là hảo huynh đệ ở bên cạnh thành tâm phụ tá cùng
thúc giục –Tần Tiêu, người này ngoài ngươi ra không còn ai khác! Ngươi
đừng trách lão đầu tử dông dài, tuy rằng hiện tại ta mặc kệ triều chính
mặc kệ chuyện thiên hạ, nhưng ta vẫn luôn suy nghĩ cho tam lang, suy
nghĩ cho xã tắc Đại Đường. Hiện tại ta không chút giấu diếm mà nói, năm
đó sở dĩ ta thả cho ngươi hồi hương, chính là vì hôm nay có thể tiếp tục mời ngươi rời núi. Ngươi có hiểu được nỗi khổ tâm của ta?
Tần Tiêu không khỏi có chút ngạc nhiên, ôm quyền cúi đầu:
- Tần Tiêu hiểu được. Thái thượng hoàng một lòng vì nước lao tâm lao lực, làm người cảm phục!
- Tốt, tốt. Nếu ngươi thật sự hiểu được, ta cũng không cần nói thêm lời gì.
Lý Đán tươi cười chân thành:
- Chúng ta từ biệt tại đây đi, ta còn muốn đi địa phương khác dạo chơi
một chút, sau khi trở về đem chuyện dân sinh lại trị của Giang Nam tận
tình nói cho tam lang nghe qua một chút. Hắn không có thời gian xuôi nam đi tuần, lão đầu tử đành phải giúp hắn làm những việc này. Tần Tiêu,
thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Huống chi ngươi vẫn là nhân tài
nhất đẳng khó được đương triều. Ngươi cũng không thể làm lãng phí thiên
phú mà trời ban cho ah!
- Hôm nay ta thật cao hứng! Không chỉ bởi vì biết được ý tứ của ngươi,
càng khó được là gặp lại cháu gái Tiên nhi cùng Đại Đầu, Nữu Nữu. Thiên
luân chi nhạc ah, ha ha! Nhưng ta cũng không thể dừng lại quá lâu, miễn
quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của các ngươi. Như vậy từ biệt tại đây đi,
ngày sau còn gặp lại!
Tần Tiêu ôm quyền xá một cái:
- Cung tiễn thái thượng hoàng!
Lý Đán nhấc chân rời đi, quay đầu lại khoát tay nói:
- Trở về đi, không cần tiễn.
Tần Tiêu kéo Hình Trường Phong, nói với hắn:
- Ngươi giỏi ah! Lại đem ta bán cho thái thượng hoàng!
Hình Trường Phong cười xấu hổ:
- Đại đô đốc đừng trách móc, Trường Phong cũng không có ý này! Vốn ta
dự tính rời khỏi Trường Cát về kinh, không ngờ đột nhiên nhận được lệnh
truyền của thái thượng hoàng.
Tần Tiêu cười nói:
- Nói đùa mà thôi, đừng xem là thật. Trong lòng ta cũng hiểu thật rõ
ràng, sớm hay muộn sẽ có ngày này. Đúng rồi, trước khi ngươi đi nên ghé
qua Kết Tử Châu Đầu gặp sư phụ của ngươi. Chỗ của hắn có vài thứ tốt, là khi nhàn rỗi chúng ta cùng nhau suy nghĩ làm ra được, có tác dụng rất
lớn trong quân sự.
Hình Trường Phong cười ha ha:
- Lời của đại đô đốc có phải nhắc tới hỏa dược cùng xe hỏa nỏ? Không nhọc đại đô đốc lo lắng, sư phụ lão nhân gia đã đem phối phương cùng tư liệu về hỏa dược cùng xe hỏa nỏ đều giao cho Trường Phong rồi.
Tần Tiêu không khỏi sững sờ, ngượng ngừng mắng:
- Lão mũi trâu kia...
Tâm tình Hình Trường Phong thật tốt, liền nói:
- Đại đô đốc, trong lòng Trường Phong thật sự cao hứng! Nhìn thấy có
thể tiếp tục cùng đại đô đốc cộng sự, ta... trong lòng ta thật sự vô
cùng kích động!
- Kích động cái gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT