- Bệ hạ! Lần trước Yến Châu thích sứ Lý Tiến gán tội danh này cho Tiết Nột vì thần cho rằng là lời phiến diện, không ai tra ra chứng cứ. Tiết Nột tại U Châu đóng quân hơn mười năm, bách tính an cư lạc nghiệp, nước ngoài không dám xâm phạm, công tại xã tắc, dân chúng kính yêu. Thần tự biết có tội, cả gan dừng lời bản thân nói rõ: thần cùng Tiết Nột quen biết nhiều năm, biết rõ hắn làm người trung dũng rộng lượng, tuyệt không tham ô quân lương, ngược đãi quân sĩ.

Đậu Hoài Trinh giận dữ:

- Quách Nguyên Chấn, ngươi thật can đảm! Ngươi đang quở trách hoàng thượng không có mắt đúng không?

Quách Nguyên Chấn vội vàng quỳ bái:

- Thần cả gan nói thẳng, thỉnh bệ hạ trị tội!

Trên mặt Lý Đán cũng hiện ra thần sắc giận dữ, ở trước mặt cả triều văn võ hắn phán phạt Tiết Nột, nếu bây giờ lật lại chẳng phải tát vào mặt của mình sao? Quách Nguyên Chấn quả nhiên thẳng tính, không hiểu biến báo... Nhưng mà trong lòng Lý Đán cũng rõ ràng Quách Nguyên Chấn chỉ đang luận sự, đang chọn ra người làm U Châu Đại Đô Đốc, xác thực không được phép có nửa điểm qua loa. Không thể không thừa nhận, hắn tiến cử rất khách quan, trực tiếp mà hữu hiệu.

Tần Tiêu nhìn vẻ mặt âm tình bất định của Lý Đán, trong nội tâm âm thầm thổn thức nói: hoàng Đế lão gia tử, ngươi quả nhiên là khó xử chống Tần Tiêu ta lên! Kỳ thật, ta cũng muốn rời khỏi Trường An đến biên cương chiến tranh đấy, ở đó an nhàn hơn hiện tại nhiều.

Đúng lúc này Thái Bình công chúa nhìn thấy triều đình ầm ĩ, rốt cục đứng dậy, mở miệng nói muốn ra.

Ánh mắt của mọi người nhìn qua Thái Bình công chúa.

Thái Bình công chúa hơi cúi người, chắp tay nói:

- Khải tấu bệ hạ, thần muội có lời cần nói.

Lý Đán gật đầu:

- Trấn quốc công chúa thỉnh giảng.

- Tạ bệ hạ.

Thái Bình công chúa chậm rãi đi ra hai bước, đi vào giữa triều đình, từ từ nói ra:

- Thần muội cho rằng, Đậu đại nhân cùng Quách đại nhân tấu đều có đạo lý. Đều là lời chân thành, vì nước vì dân suy nghĩ. Phương bắc chính là cánh cửa của Trung Nguyên, an nguy của Đại Đường không được sơ sẩy. Nhị vị đại nhân tiến cử nhân tài, Trương Nhân Nguyện, Quách Nguyên Chấn, Tiết Nột, cùng với Tần Tiêu, thần muội cho rằng dùng Tần Tiêu nhất thích hợp.

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường không ai nói gì.

Trong lòng Tần Tiêu tim đập mạnh nói: Thái Bình công chúa, ngươi rốt cục tin ta hay là đuổ ta ra khỏi Trường An?

Tần Tiêu nghiêng mắt nhìn qua Lý Long Cơ, chỉ thấy hắn khẽ cúi đầu, chỉ lo nhìn mũi của mình, trên mặt không có lúng túng. Quách Nguyên Chấn vẫn đang quỳ trên đất, không nói cái gì; Đậu Hoài Trinh lui sang một bên, dương dương đắc ý cười lạnh.

Lý Đán vẫn không biến hóa, chậm rãi nói:

- Công chúa vì sao cho rằng như vậy, cụ thể có cao kiến gì không ngại nói ra.

- Vâng, bệ hạ.

Thái Bình công chúa chậm rãi bước tới vài bước, không coi ai ra gì nhìn quét qua đủ quan viên, sau đó đầy thâm ý vừa yêu vừa hận nhìn sang Tần Tiêu vài lần, nói ra:

- Lần trước bệ hạ đã nhận đồng, như Trình Bá Hiến, Lý Tự Nghiệp đúng là danh tướng, không thể đảm nhiệm chức U Châu Đại Đô Đốc, việc này đã l công luận. Nhưng Trương Nhân Nguyện cũng không thích hợp chức này. Nguyên nhân có ba. Thứ nhất, Trương Nhân Nguyện tuổi tác đã cao, trấn thủ biên cương một năm thì thân nhiều tật bệnh, hiện nay vừa mới trở lại Trung Nguyên dưỡng bệnh.

- Như triều đình còn bắt hắn xuất chinh, Trương Nhân Nguyện tuy không chối từ. Nhưng mà hắn tới U Châu nếu thân thể không khỏe, lực bất tòng tâm, chẳng phải là làm hư đại sự? Thứ hai. Cho dù Trương Nhân Nguyện già cẩn thận, thân thể không việc gì, nhưng đạo quân trấn thủ Lũng Hữu có Đường Hưu Cảnh, Trương Nhân Nguyện, Quách Nguyên Chấn ba người quen thuộc nhất, Đường Hưu Cảnh năm hơn bát tuần, tuy miễn cưỡng tọa trấn Lũng Hữu, cuối cùng không phải kế lâu dài, Quách đại nhân phải tọa trấn bộ binh, cũng không nên rời đi.

- Lũng Hữu Sớm muộn vẫn phải dùng Trương Nhân Nguyện. Thứ ba, cũng là trí mạng nhất, Trương Nhân Nguyện lập trường mơ hồ, cũng không phải tâm phúc ái tướng của bệ hạ. Đông bắc không thể so với Lũng Hữu, nơi đây có khả năng hình thành ủng binh tự trọng nhất. Thần muội cả gan, không tiếc lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng việc này cũng không thể không đề phòng!

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường phải sợ hãi. Lập tức xôn xao. Thiên hạ hôm nay cũng chỉ có Thái Bình công chúa dám gọi thẳng Trương Nhân Nguyện ‘ lập trường mơ hồ ’ và có khả năng ‘ ủng binh tự trọng ’ .

Lý Đán nhíu mày, khoát tay nói ra:

- Yên lặng! Cứ nghe trấn quốc công chúa nói hết!

- Tạ bệ hạ!

Thái Bình công chúa chắp tay bái chào, trên mặt đắc ý cười lạnh, tiếp tục nói:

- Binh Bộ Thượng Thư Quách Nguyên Chấn Quách đại nhân tự tiến cử đi U Châu, thần muội cho rằng cũng nhất không ổn. Bộ binh điều hình mấy trăm vạn đại quân của Đại Đường. Gánh vác phòng ngự biên quan và điều binh các nơi. Hôm nay Quách đại nhân đưa ra việc đi Bắc Cương, quả thật là đại tài tiểu dụng.

- Được không bù mất. Quách đại nhân lẽ ra nên tọa trận bộ binh triều đình, điều binh khiển tướng, phân phối lương thảo quân khí, công việc chỉ huy U Châu tác chiến. Mà không phải đi sính cái dũng thất phu, muốn đi đông bắc giết địch. Bộ binh chính là nơi khống chế toàn cục. Mà không phải là nơi cho mãng phu sính oai.

Quách Nguyên Chấn lập tức tức giận toàn thân run lên, vẫn quỳ xuống không nói. Bờ mông phát run.

Cả triều văn võ bá quan dường như cũng nghe Thái Bình công chúa tát vào mặt của Quách Nguyên Chấn, trong nội tâm có chút khó chịu thay cho Quách Nguyên Chấn. Thái Bình công chúa với chức Binh Bộ Thượng Thư này vẫn bất mãn canh cánh trong lòng, lúc này thật vất vả bắt được một cơ hội, tự nhiên phỉa chế nhạo Quách Nguyên Chấn một phen.

Đậu Hoài Trinh ở bên cạnh cười rộ lên, còn kém cười ra mặt, làm ra bộ dạng ‘ công chúa giỏi quá ’. Sắc mặt Lý Đán cũng khó coi. Bất kể như thế nào ở trước mặt mọi người chế nhạo tam phẩm tể tướng, Thái Bình công chúa xác thực là có chút quá phận, thậm chí có thể nói là không coi ai ra gì.

Xác thực, Thái Bình công chúa làm việc này chính là nhắm vào Tần Tiêu và thái tử, cũng khó mà nhịn được..

Tần Tiêu lẳng lặng đứng đấy, trên mặt không có biểu lộ, trong nội tâm âm thầm trầm ngâm: được rồi, nói nhiều như vậy đơn giản là muốn mang Tần Tiêu ta đá văng ra. Nhanh như vậy ‘ kết án từ trần ’ a, ta nhận thức, ngươi cũng đừng có chà đạp người khác. Ta cũng nên mang theo già trẻ lão ấu đi U Châu, rời xa Trường An đã!

Thái Bình công chúa đắc ý, lộ ra nụ cười vui vẻ, tiếp tục nói:

- Lũng Châu trưởng sử Tiết Nột thì không cần nói. Ỷ vào uy danh và công tích của phụ thân, gần đây cực kỳ cao ngạo, không xem ai vào mắt. Hắn tại U Châu nhiều năm, chỉ lo bồi dưỡng thân tín, ủng binh tự trọng, tham ô lương hưởng, ngược dãi sĩ tốt, cũng là chuyện ai cũng biết, Quách đại nhân nói có quan hệ sâu vói hắn, đây chính là tự tiến cử bất lương. Thần muội cho rằng, Tiết Nột người này không đủ tư cách làm trưởng sử, bệ hạ niệm phụ thân hắn lập nhiều công huân cho Đại Đường, liền ban thưởng hắn không chết, giải ngũ về quê là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play