Năm nữ từ ngồi cùng nhau, nghe Mặc Y kể lại toàn bộ mọi chuyện. Từ khi mang binh tiến vào Kim Tiên Quan, đến khi bao vây tiêu trừ Đại Từ Ân tự, cuối cùng là lập kế hoạch lừa dối Thái Bình công chúa, tất cả đều kể lại. Kỳ thật lúc Mặc Y kể lại, cũng còn có chút cố kỵ, dù sao Lý Trì Nguyệt cũng không phải quen thân lắm, hơn nữa xem chừng quan hệ của nàng ấy với Thái Bình công chúa cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng mà Lý Tiên Huệ liên tục nháy mắt với nàng, ý bảo nàng không cần cố kỵ gì. Nếu Lý Tiên Huệ đã tin tưởng nữ hài tử này rồi, thế nghĩa là không sao. Mặc Y liền kể lại rõ ràng toàn bộ mọi việc. Nói đến đoạn phấn khích, cả năm nàng đều vỗ tay, hay đều vui vẻ cười lên.

Mặc Y kể xong, Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh nghi nói:

- Lá gan của lão công đúng là càng lúc càng lớn, giờ đúng là người nào cũng dám động vào nha! Thái Bình công chúa là người nào chứ, đương kim Hoàng Đế cùng Thái tử cũng phải kiêng kị ba phần! Hắn cư nhiên cả Thái Bình công chúa cũng dám “lừa”. Trời ạ, ta thật sự là toát mồ hôi! Nhưng mà ngay từ đầu, hắn lại cố tình có lý, làm việc gì cũng cẩn thận! Quan trọng nhất là, tuồng ngày hôm nay diễn thật tốt! Ngay cả Tiên Nhi của chúng ta đều tin là thật. Ai nha, lão công của hcusng ta khi nào thì trở nên gian hoạt như thế chứ?

- Hì hì!

Lý Tiên Huệ che miệng cười khanh khách:

- Hắn nha, khi phá hư thì đúng là! Ài… không nói cũng thế, các ngươi nếu biết lúc trước hắn ở Giang Nam thế nào “lừa “ đám người Từ Tiểu Nguyệt, sẽ hiểu được hắn xảo trá tới đâu. Nhưng mà nha, lão công của chúng ta lại là một người rất chính nghĩa, rất nguyên tắc nha! Đồng thời quan trọng nhất là hắn còn là một trong những người đáng quý, vô cùng trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới làm ra những việc như thế!

- Ngẫm lại xem, nếu bình thường quan lại, cho dù lá gan lớn hơn nữa, quyền lực lớn hơn nữa cũng không dám ngang nhiên làm khó dễ, bao vây tiễu trừ Kim Tiên Quan cùng Đại Từ Ân tự. Xong, lại còn có nhi tử của Đậu Hoài Trinh, làm cho Đậu Hoài Trinh phải cắt bào đoạn nghĩa, không dám nhận nghịch tử này. Đảm phách cùng thủ đoạn như thế là vô cùng hiếm có.

- Di!

Bốn nữ tử còn lại đều kêu lên:

- Nói thật hay!

Lý Tiên Huệ cười:

- Vốn chính là thế mà! Công đạo chính tại lòng người, các ngươi không thấy sao? Hiện tại chúng ta không phải đang cảm thấy vô cùng thống khoái cùng kích thích, phỏng chừng toàn bộ dân chúng Trường An, cùng văn võ bá quan trong triều đều đang vỗ tay khen hay mà! Mặc kệ là xuất phát điểm thế nào, lão công vẫn là làm được một chuyện tốt!

- Như thế…

Mọi người cùng gật đầu thừa nhận.

Thượng Quan Uyển Nhi khẽ cau mày, lầm bầm nói:

- Không đúng nha, lần này lão công rõ ràng cho thấy có chút chuyện bé xé ra to. Với nhận thức của triều đình về tính tình trầm ổn của hắn, làm sao có thể không biết là chuyện này động tới lợi ích của Thái Bình công chúa chứ? Sau đó hắn còn sơ xuất như thế, dùng sức mạnh cứng rắn, thủ đoạn lôi đình sửa trị Kim Tiên Quan cùng Đại Từ Ân tự? Không có khả năng! Lão công mặc dù là một người nhiệt huyết mênh mông, nhưng vẫn luôn làm việc vô cùng chu đáo. Nhưng lần này, ngay cả ta cũng thấy hoang đường nha!

Lý Tiên Huệ nghi hoặc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi:

- Uyển nhi, ý ngươi là lão công căn bản cố ý mượn chuyện này? Hắn còn có mục đích khác sao?

- Khó nói nha!

Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Kỳ thật ta quen lão công trước tất cả các ngươi, lần đầu tiên thấy hắn, chính là Thánh Hậu triệu kiến hắn ở Ngự Thư Phòng, khi đó hắn mới tới, cư nhiên có thể đối đáp trôi chảy trước mặt Thánh Hậu, lời nói đều cẩn thận, dỗ cho Thánh Hậu lão nhân thật vui vẻ. Bởi vậy có thể thấy dược, hắn thật là người tâm tư tinh tế! Người như thế, sẽ không vì một số vấn đề bề ngoài mà nhất thời xúc động, làm việc không chú ý hậu quả đâu.

Tử Địch nghi ngờ mở to hai mắt nhìn:

- Có ý gì chứ? Lão tử nghe mà không hiểu câu nào. Uyển Nhi, ngươi có thể nói dễ hiểu hơn chút không? Ai nha, đau!

Mặc Y gõ một cái trên đầu Tử Địch, giận mắng:

- Nếu ngươi không bỏ cái thói xen miệng này đi, nhất định ta gả ngươi cho Thiết Nô!

Thượng Quan Uyển Nhi cười khẽ mấy tiếng:

- Tâm tư lão công ngày càng phức tạp, lòng dạ cùng dần thâm sâu. Nếu không tìm hắn hỏi rõ, để chính hắn chủ động nói ra, thì ai hiểu được chứ?

Lý Tiên Huệ cũng nhíu mày, gật gật đầu:

- Đúng thế, từ sau khi lão công đi Mạc bắc đánh giặc trở về, cả người đều thay đổi, giống như tâm sự nhiều hơn, cũng không hay thích nói chuyện nhiều như trước!

- Uy nghiêm, như thế gọi là uy nghiêm!

Tử Địch vung tay lên kêu gào:

- Đại Đô Đốc phải có uy nghiêm!

“Phanh”, lại đánh tiếp, Mặc Y cả giận nói:

- Ngươi câm miệng, ầm ỹ quá đi!

Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu:

- Lão công khả năng có chút thay đổi, cũng là đương nhiên, người ở triều đình thân bất do kỷ, từng phe lục đục với nhau, muốn toàn thân đứng vững, đương nhiên phải có lòng dạ, có tâm cơ. Tối tìm hắn hỏi xem rõ ràng, việc hôm nay còn có dụng ý gì nữa không? À, vẫn là để Tiên Nhi ngươi hỏi đi nha! Ha ha!

Lý Tiên Huệ cũng khanh khách cười:

- Cũng là ngươi đi hỏi đi thôi, chuyện chính trị, ngươi hiểu nhiều hơn. Hơn nữa, thiên quỳ của ngươi không phải qua rồi sao?

- Ai nha, đừng cãi, hai người các ngươi cùng hỏi!

Tử Địch vội chạy sang một bên, tránh khỏi phạm vi công kích của tỷ tỷ, cợt nhả cười hắc hắc:

- 3 P ! 3P!

Lý Tiên Huệ cùng Thượng Quan Uyển Nhi nghi hoặc khó hiểu:

- “3P” là cái gì chứ?

Mặc Y nhất thời đỏ mặt, đuổi theo Tử Địch ra ngoài. Lý Trì Nguyệt lại đứng một bên ngây ngẩn cả người: mọi người trong nhà này, thật đúng là ai nấy đều rất thú vị, nói chuyện làm mình nghe không hiểu.

Tần Tiêu cưỡi ngựa ra khỏi cửa, chạy nhanh tới Ngự Sử Thai. Lư Hoài Thận đang ở tân lao thẩm vấn đám người Sử Sùng Huyền.

Lư Hoài Thận xử án cũng rất đường hoàng, dùng hình, tách từng nhóm người ra thẩm vấn, điều tra rõ ràng những việc phạm pháp của cả đám, cuối cùng đều phải đồng ý ký cung.

Tần Tiêu đi vào Ngự Sử Thai, Lư Hoài Thận vui mừng đón tiếp:

- Đại Đô Đốc không phải về nhà rồi sao, sao lại quay lại?

Tần Tiêu cười ha ha:

- Mắt thấy Lư đại nhân cùng bao nhiêu đồng liêu đều đang bận rộn như thế, sao Tần mỗ lại không biết xấu hổ trốn ở nhà một mình chứ? Đúng rồi, Lư đại nhân, Tần mỗ có một số việc muốn thương lượng với ngài!

Lư Hoài Thận hiểu ý, đưa Tần Tiêu đến thư phòng của mình, đóng cửa lại mới hỏi:

- Đại Đô Đốc có gì chỉ giáo?

Tần Tiêu vội xua tay:

- Nào dám chỉ giáo gì, chẳng qua nói mấy đề nghị hữu dụng thôi.

Lư Hoài Thận lộ vẻ vui mừng:

- Kế sách của Đại Đô Đốc hẳn là vô cùng cao diệu, xin mời chỉ giáo!

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Không tính là kế sách gì, kỳ thật vừa rồi ta vội chạy về nhà chính là tiếp Thái Bình công chúa đặc biệt đăng môn bái phỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play