Hổ Vạn Cầu ngẩng đầu không hề nhìn Tần Tiêu, hắn chậm rãi phảng phất không hề tức giận nói:
- Ta đã nói rồi, biết rõ quá nhiều, không có chỗ tốt. Ngươi đi đi. Tuy
rằng ngươi võ nghệ cao cường, nhưng ta hiện tại nếu là muốn giết ngươi
thì dễ như trở bàn tay. Ngươi tin không?
Trong lòng Tần Tiêu hơi run sợ, hắn biết rõ, người như Hổ Vạn Cầu tuyệt sẽ không thích đùa giỡn.
Vì thế, hắn có chút gật nhẹ đầu:
- Ta tin tưởng.
Nhưng ngay sau đó, Tần Tiêu lập tức nói:
Nhưng ta càng muốn biết, tại đây đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì? Hai
mươi năm trước án tàn sát thôn này, tiếng kêu thảm thiết của quỷ quái
khi mưa dông, còn có những hắc y nhân này, kể cả. . .
- Kể cả cự mãng ăn thịt người đúng không?
Hổ Vạn Cầu cắt đứt lời nói của Tần Tiêu, hắn chậm rãi lắc đầu:
- Ta không thể không thừa nhận, những lời của Mạc Vân nhi là sự thật.
Ngươi thật sự là một kẻ tâm tư kín đáo, lòng hiếu kỳ cũng rất lớn?
- Ngươi đã gặp Mạc Vân?
Trên mặt Tần Tiêu hiện lên vẻ mỉm cười:
- Nàng hiện tại vẫn khỏe chứ?
- Khỏe.
Bờ môi Hổ Vạn Cầu run phun ra một chữ.
Sau đó, Hổ Vạn Cầu đột nhiên quay mặt lại đối diện Tần Tiêu, nghiêm mặt nói:
- Ta lặp lại một lần nữa, lập tức rời đi ngay, tuy rằng ta đối với làm
quan không có cảm tình gì nhưng ta cũng không muốn xem ngươi chết ở
trước mặt ta. Chuyện nơi đây không phải ngươi có thể quản lý. Lời đã
hết!
Dứt lời hắn xoay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía Tần Tiêu đứng chắp tay.
Nhìn Hổ Vạn Cầu không muốn nói nhiều, sắc mặt của Tần Tiêu biến hóa, hăn thở dài ra một hơi nói:
- Tiền bối xem ra biết rõ chuyện nơi đây?
Hổ Vạn Cầu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:
- Vì sao lòng hiếu kỳ của ngươi mạnh như vậy, ngươi biết không, điều này
rất dễ dàng hại chết ngươi. Nói thiệt cho ngươi biết, những chuyện tại
đây ta đều nhất thanh nhị sở, bất kể là ngươi đã phát hiện mánh khóe gì
hay không phát hiện, nhưng mà ...
Hổ Vạn Cầu xoay người lại, kiên định mà lạnh lùng nói:
- Ta không nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì. Ngươi cũng mơ tưởng từ chỗ ta đang đứng bước vào trong sơn cốc nửa bước.
Tần Tiêu đang muốn nói cái gì nữa, lại đột nhiên kinh ngạc đến ngây người, chỉ vào sau lưng Hổ Vạn Cầu lớn tiếng nói:
- Hổ tiền bối, sau lưng ngươi!
Hổ Vạn Cầu hừ lạnh một tiếng, hờ hững cười nói:
- Một đầu mãng xà cực lớn phải không?
Một mùi vị tanh tưởi ập tới, trong tiếng loạt xoạt, một cái đầu cự mãng lớn như trâu, trên trán còn có một khối xù xì như mào gà. Nó ngẩng đầu đứng ở bên cạnh Hổ Vạn Cầu phun ra nuốt vào lưỡi rắn liếm mặt Hổ Vạn Cầu.
Tần Tiêu quá sợ hãi, không tự chủ được lui hai bước, cả kinh nói:
- Hổ tiền bối! Nó là...
Hổ Vạn Cầu vươn tay sờ lên miệng rắn tràn đầy dịch nhờn rõ ràng rất cưng chiều:
- Nó tên là Bảo nhi, ta nuôi dưỡng đã hơn ba mươi năm.
Hơn ba mươi năm! Trong lòng của Tần Tiêu không khỏi âm thầm hít một hơi khí lạnh.
Rắn bình thường có thể sống năm bảy năm cũng không tệ rồi, coi như là Đại
Mãng, hai mươi năm cũng không sai biệt lắm xem như cực hạn.
Mà con vương mãng to tướng này sống tới ba mươi năm.
Cự mãng hổn hển phun khí, cái đuôi lớn như roi thép không ngừng quật trên mặt đất, phảng phất có chút ít nôn nóng bất an.
Tần Tiêu cảm giác đôi mắt xám của cự mãng đang nhìn thẳng vào mình, một cỗ
sát ý lăng lệ ác liệt trước mặt tràn tới, quả thực làm hắn hít thở không thông!
Hổ Vạn Cầu vỗ vỗ miệng rắn, chỉ chỉ Hắc y nhân nằm rạp trên mặt đất:
- Được rồi Bảo nhi, ta biết rõ ngươi đói bụng. Bên kia có đồ ăn, ngươi trước hết chấp nhận một chút đi!
Cự mãng lắc lư cái đầu, phảng phất nghe hiểu lời nói của Hổ Vạn Cầu. Nó cúi cổ xuống bò về phía thi thể của một hắc y nhân.
Những nơi nó đi qua, cỏ cây,cát đá đều bị nghiền thành bụi phấn, lân phiến trên người nó giống như long lân có thể thấy được.
Tần Tiêu kinh hãi phát hiện cự mãng này phải dài chừng bảy tám trượng.
Cự mãng trườn tới bên cạnh Hắc y nhân, nó mãnh liệt duỗi đầu ra đem cỗ thi thể kia căn ngang, sau đó hất tung lên cao. Thân rắn thình lình ngóc
lên, cái miệng rộng của nó lập tức mở ra nuốt trọn thi thể đang rơi
xuống, chuẩn xác vô cùng.
Cổ họng Tần Tiêu hơi khô khốc, hắn mở
to đôi mắt nhìn thi thể Hắc y nhân rơi xuống miệng rắn sau đó chậm rãi
dọc theo cổ của nó trượt, trượt, thẳng đến vào trong bụng cự mãng rồi
sau đó cả hình người cũng không còn.
Cự mãng thỏa mãn lăn mình trên mặt đất hai cái, loạng choạng đuôi rắn, thản nhiên rời đi!
Hổ Vạn Cầu một mực lạnh lùng nhìn Tần Tiêu, lúc này mới nói:
- Ngươi bây giờ tin tưởng, ta giết ngươi rất nhẹ nhàng không? Mặc kệ võ
công của ngươi cao tới đâu, cũng tuyệt đối không thể đánh bại loại cự
thú thiên nhiên này. Hơn nữa, Bảo Nhi không phải là vũ khí duy nhất của
ta, ngươi có biết không? Nếu không phải sự xuất hiện của ta, ngươi bây
giờ đã bị chôn vùi dưới thiết nỏ bốn phía trở thành một con nhím rồi.
Tần Tiêu trấn định tâm thần, hắn nhìn chằm chằm vào Hổ Vạn Cầu, trong lòng
đột nhiên xuất hiện vô số dấu chấm hỏi. Vì sao hắn khẩn trương như vậy
không để cho mình lại bước vào đằng sau sơn cốc, chẳng lẽ đằng sau thật
sự cất giấu bí mật kinh thiên ? !
Hổ Vạn Cầu thấy Tần Tiêu một
mực đứng yên không nhúc nhích thì không khỏi hơi có chút nổi giận, hắn
giảm thấp thanh âm nặng nề quát:
- Ngươi vì sao còn không ly
khai? Ngươi tốt nhất nhanh ly khai hán dương, ly khai Ngạc Châu! Cái chỗ này mỗi một tấc thổ địa, đều đủ để trở thành nơi táng thân của ngươi.
Ngươi cho rằng ngươi là khâm sai Đại Nhân thì không ai dám động tới
ngươi sao? Ngươi sai rồi! Sứ giả hôm qua ngươi phái đi Hán Dương...
Hổ Vạn Cầu dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc chằm chằm vào Tần Tiêu.
- Phạm tiên sinh!
Tần Tiêu kinh hãi, thầm nghĩ trong lòng chẳng lẽ Phạm Thức Đức trên đường bị tập kích? Hoặc là xuất hiện tình huống khác sao?
Tần Tiêu không suy nghĩ nhiều, chắp tay vái chào:
- Tạ tiền bối!
Hắn vội vàng thối lui rồi trở về thôn trại Thái Tộc.
Bất kể là loại tình huống nào, đã có người dám đối với Phạm Thức Đức ra
tay, như vậy hiện tại toàn bộ thôn xóm Thái Tộc đều nhất định sẽ gặp
phải nguy hiểm!
Mà nguy hiểm hoàn toàn khả năng là Tần Tiêu hắn đưa tới đấy!
Lòng Tần Tiêu nóng như lửa đốt, một đường thân hình như điện, không dám chút nào thở dốc chạy về thôn trại Thái Tộc.
Trước trại Thái Tộc.
Lý Tự Nghiệp cắn răng bẻ gãy cây tiễn cắm ở tay trái, hắn vứt ra ngoài rồi phẫn nộ quát:
- Con mẹ nó. Đám cẩu tặc các ngươi dám công nhiên tạo phản hả?
Hơn trăm tên nha sai vây quanh ở bên ngoài cửa trại cảm giác vùng đất xung
quanh rung chuyển, thân hình bọn hắn cũng run lên không hẹn mà cùng lui
lại hai bước.
Sau lưng Lý Tự Nghiệp, hai tiểu nam hài Thái Tộc nghẹn ngào khóc lớn:
- Mặt đen thúc thúc, cũng là vì cứu ta mới bị mũi tên bắn bị thương đấy, ô ô ô. . .
Mười mấy thanh niên trai tráng Thái Tộc cầm cung tiễn tự chế cùng săn xiên
đứng sau lưng Lý Tự Nghiệp, mỗi người vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn nha
sai bên ngoài vây quanh trại, một người trong đó xé y phục băng bó cánh
tay trái của Lý Tự Nghiệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT