Mặc Y có chút gian nan chống người ngồi dậy, không tự giác vuốt bộ ngực no đủ của mình:
- Ai... Đau!
Tần Tiêu không tự chủ được cười ha hả, ngồi vào bên giường, sau đó kéo nàng vào ngực và hôn nàng:
- Đừng trách ta ah, ngày hôm qua chính ngươi bảo ‘dùng sức thêm nữa’, ta đành phải chiếu ngươi mà, ngủ ngon không? Chúng ta lên đường a!
Mặc Y đỏ bừng mặt, nhớ tới giao hoan điên cuồng hôm qua. Trong tim lại đập mạnh, nhẹ nhàng lôi kéo tay Tần Tiêu đặt lên ngực của mình:
- Nặn giúp ta một cái ta mới chịu...
Tần Tiêu nhìn thấy trong mắt Mặc Y tràn đầy xuân ý, lập tức đại phát thú tính, ba chân bốn cẳng cởi bỏ quần áo vừa mặc, sau đó tiến vào trong chăn, cắn vành tai của Mặc Y nói ra:
- Xoa này... Ngươi câu dẫn ta ah, trong chốc lát đừng trách ta, ha ha!
- YAA.A.A..!
Mặc Y thét lên. Lại cười khanh khách. Thân thể lõa lồ của nàng lăn lộn với Tần Tiêu, trên người cũng vang lên âm thanh quen thuộc.
- Lão công ta nhất định phải sinh nhi tử cho ngươi a.
Mặc Y si mê hôn Tần Tiêu, sau đó áp hắn xuống dưới.
Tần Tiêu nhắm mắt lại bắt đầu hưởng thụ, hai tay đặt lên vòng eo co giãn của nàng, chậm rãi vuốt ve, khiêu khích sờ lên nụ hoa ở trên ngực của nàng. Trải qua nhiều lần ‘khổ luyện’ như vậy, Mặc Y đã quen thuộc rất nhiều, không có tốn bao nhiêu khí lực, ngồi lên giữa bụng của Tần Tiêu và sung sướng lên xuống nhịp nhàng.
Tâm tình tốt thì hào hứng cũng tăng. Tần Tiêu càng uy mãnh hơn vài phần, thời gian duy trì cũng dài hơn trước. Đợi khi kết thúc công việc và rửa mặt hoàn tất, rõ ràng đã là giờ Tỵ. Hai người nhìn thời gian thì kêu to không tốt, tranh thủ chạy đi.
Mặc Y lo lắng Tần Tiêu buổi sáng mệt mỏi cho nên mang bao đồ trên người. Tần Tiêu lại đoạt lấy, nói:
- Loại chuyện này sao có thể cho nữ nhân làm chứ? Nên cho ngựa mang đi, ha ha!
Dứt lời Tần Tiêu đem bốn bao to cột lại với nhau, phân biệt đặt lên thân ngựa. Mặc bộ đồ lữ hành vào, sau đó mặc trải áo choàng lớn lên lưng ngựa và xuất phát.
Đầu xuân tháng ba vẫn còn lạnh. Thời điểm ngựa chạy nhanh có cảm giác rất lạnh. Vốn còn muốn ghi phong thư về, tưởng tượng người mang tin tức không thể nhanh hơn mình, chỉ đành cười khổ.
Tâm quay về nhanh như mũi tên, thành Trường An rất nhanh biến mất sau lưng. Hai con bảo mã chạy nhanh như điên, đến dịch trạm Ung châu lại đổi con ngựa. Ven đường cũng không có trì hoãn, chỉ lo chạy đi, đến tối thì đi tới dịch quán nghỉ ngơi, sáng sớm thì lập tức lên đường.
Không đến mười ngày đã lên thuyền qua sông Trường Giang tới Ngạc Châu, chỉ cần đi thêm một ngày là tới Giang Châu.
Hai người đứng ở đầu thuyền, nhìn qua nước vỗ mạnh bờ Trường Giang và ở hướng đông có dãy núi cao ngất, cảm giác trong nội tâm thích ý. Tần Tiêu ôm nhẹ Mặc Y, sau đó sửa những sợi tóc rối loạn, yêu thương nói ra:
- Những ngày này chỉ lo chạy thật vất vả cho ngươi rồi.
- Không có nha, khá tốt. Ta đã quen rồi.
Mặc Y cười yếu ớt:
- Đổi lại là Tiên nhi hoặc là Uyển nhi yếu ớt, sợ là đã sinh bệnh rồi.
Tần Tiêu cười nói:
- Ta làm sao nói vậy, nghe ra có hương vị ê ẩm a? Ngươi đang trách ta, không hiểu thương hương tiếc ngọc và không đối đãi tốt với ngươi sao?
- Đâu có!
Mặc Y đỏ mặt nói ra:
- Ta nào có ăn dấm chua với Tiên nhi cùng Uyển nhi. Nhưng nếu Kim Tiên tiểu công chúa chộn rộn tiến vào thì không ai dám cam đoan, có lẽ sẽ có người ghen đấy.
Tần Tiêu hơi kinh hãi, lập tức cười nói:
- Xem ra mấy tỷ muội các ngươi đã thống nhất chiến tuyến rồi, nhất trí đối ngoại nha! Đây là hôn sự sắp đặt, nói thật ta không có chút hứng thú nào cả. Kết phu thê với nữ tử chưa nói chuyện và gặp mặt bao nhiêu lần thì ta cảm thấy trong lòng bực bội, tuyệt không quen.
Mặc Y nghi ngờ nói:
- Hiện tại nam nhân còn nói cái này? Lão công chẳng lẽ thật sự chờ mong công chúa gì đó sao? Nghe nói là đại mỹ nhân nha, thuở nhỏ còn ưa thích tu đạo, hẳn là nữ tử ôn nhu như nước...
- Tu đạo, a...
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cười khổ: Công chúa Đường đại sao, không tu đạo vẫn là số ít. Phần lớn là mượn danh tu đạo thoát khỏi quy củ hoàng gia ước thúc được tự do kết giao nam tử ở bên ngoài a. Huống chi hiện tại có rất nhiều nữ đạo sĩ. Đây căn bản là kỹ nữ cao cấp mà thôi. Nếu như Kim Tiên công chúa mười sáu tuổi đã như vậy thì ta chết cũng không lấy nàng. Lấy người đàn bà dâm đãng, đánh chết ta cũng không cần! Giống như Mạc Vân Nhi là cô gái từ nhỏ đã phong trần xa xứ thì đứng nói tới, an bài nơi quy túc cho nàng coi như là làm chuyện tốt tích đức.
Một đường kích động chạy tới hồ Sở Tiên đã qua buổi trưa, mặt trời đã ngã về tây.
Nhìn thấy sơn trang quen thuộc, hai người phát ra từng tiếng hoan hô và chạy nhanh tới trước.
Ngoài ý muốn là trong Sở Tiên sơn trang càng quạnh quẽ, cửa lớn không có người đón khách, cánh cửa đóng chặt. Tần Tiêu cùng Mặc Y nhao nhao nghi hoặc khó hiểu, ngày bình thường ở sau cửa lớn là nô bộc, mỗi ngày đều có người đón khách và thông truyền, có người chuyên canh cửa. Tần Tiêu tiến lên gỗ cửa, sau nửa ngày cũng không có ai ra.
Cửa đóng bên trong, bên ngoài không có khóa lại. Tần Tiêu thoáng cảm giác không ổn, hắn nhìn qua Mặc Y chuẩn bị leo tường nhảy vào. Tần Tiêu xuống ngựa đan tay vào nhau; Mặc Y thân thể nhẹ nhàng khinh công cũng rất tốt, chạy nhanh vài bước đạp lên giữa hai tay Tần Tiêu và nhảy lên cao, qua chốc lát Mặc Y từ bên trong mở cửa, hai người cho ngựa đi vào.
Trong sơn trang cơ hồ không có cải biến lớn, vườn hoa rừng cây giống như ngày xưa; cầu nhỏ nước chảy, núi đá giả điêu, xa xa nhìn qua Sở Tiên Hầu phủ, bảng hiệu cũng rất bắt mắt.
Hai người nghi hoặc khó hiểu dắt ngựa vào trong, đi thẳng tới trước phủ Hầu gia thì mới nhìn thấy một người hầu cầm chổi quét rác. Người hầu nhìn thấy hai người, sau đó ngây người kinh sợ, sững sờ sau nửa ngày mới kêu lên:
- Hầu gia! Hầu gia trở về!
Dứt lời quỳ rạp trên đất.
Tần Tiêu đi qua chỗ hắn và khó hiểu hỏi:
- Trong phủ tại sao không có bóng người? Người đi đâu cả rồi?
Người hầu sững sờ nói ra:
- Tiểu nhân chỉ để ý quét rác, cái gì cũng không biết. Thu tổng tiêu ở hậu đường, ta đi mời hắn đến.
- Tốt, nhanh đi.
Mặc Y đem ngựa cột vào gốc cây, đi tới lo lắng nói ra:
- Lão công, Trong phủ thường ngày náo nhiệt, nô bộc nha hoàn cũng có ba bốn mươi người, hơn nữa Tiên nhi, Uyển nhi cùng Vân nhi các nàng, tiểu thiếp của Đặc chủng doanh và những nữ nhân trong nhà xưởng ít nhất cũng gần trăm người. Hôm nay tại sao...
Tần Tiêu cũng đầy lo lắng, nhanh chân đi vào trong đại sảnh Hầu phủ, trái, phải trong phòng ngủ đều nhìn một lần, rõ ràng không nhìn thấy Tiên nhi cùng Uyển nhi, đệm giường xếp chỉnh tề, đồ dùng trong nhà cũng không nhiễm hạt bụi.
Không có người!
Lúc này trên hành lang trên sảnh đường có tiếng bước chân dồn đập, Thu Quang Viễn mang theo mấy nha hoàn người hầu vội vội vàng vàng chạy tới, thấy Tần Tiêu thì vui mừng vạn phần, suýt nữa nước mắt tuôn đầy mặt. Những nha hoàn người hầu kia lập tức quỳ xuống bái kiến chủ nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT