Trương Nhân Nguyện thống lĩnh sóc phương quân đánh lui Đột Quyết, hiện tại tọa trấn Bắc Đình làm đô hộ phủ, có thể nói là công khổ công cao, tự nhiên là quan cư Tể tướng Xa Lĩnh Binh Bộ Thượng Thư, còn thêm thực ấp.

Qua nhiều năm như vậy, tuy rất bắt mắt, nhưng mà Thái Bình công chúa vẫn không xuất đầu, được ban danh hiệu ‘ Trấn Quốc Thái Bình Công Chủ ’. Thực ấp đạt tới kinh người, một vạn hai nghìn hộ -- theo như lệ công chúa Đường triều thực ấp là không cao hơn bốn trăm hộ. Cùng lúc đó, con trai của nàng là Tiết Sùng Huấn, Tiết Sùng Giản cũng được phong vương và làm các vị trí quan trọng, ngay cả hai đứa con của Vũ Du Kỵ là Vũ Sùng Mẫn cùng Vũ Sùng Hành cũng được chỗ tốt là phong quận vương. Thanh thế hiển hách, đạt tới tình trạng chưa từng có.

Nam, bắc hai nha cũng hoàng thành vệ suất không có người tiến nhiệm. Tần Tiêu liền mang theo sóc phương quân vào thành, phụ trách giới nghiêm lễ mừng.

Lễ mừng nghi thức vô cùng náo nhiệt, đủ loại âm thanh hoan hô vang lên. Dân chúng quỳ trước Chu Tước Môn, chúc mừng một hồi thịnh thế.

Tần Tiêu lại cảm giác có chút chết lặng, chỉ mong việc này sớm hoàn thành về nhà ngủ. Đến Thái Cực điện nghe phong thưởng xong, lại hấp tấp chạy ra ngoài, nói là tự mình quản lý hoàng thành cấm vệ, nhưng thật ra là đi dạo, chẳng muốn đi quản những chuyện nhàm chán kia.

Bất tri bất giác lại ra khỏi hoàng cung, Tần Tiêu tâm niệm vừa động: không bằng đi tới khu nhà cũ của tổ tiên xem? Ý kiến hay!

Vì vậy cưỡi lên ngựa tiến tới Kim Quang Môn.

Trở lại Trường An thì bất kể đóng ngoài thành hay là đi tuần trong thành, ‘ không nhà để về ’ khiến Tần Tiêu vẫn ở mãi trong quân doanh. Tuy coi như đã quen, nhưng có cảm giác như lục bình không rễ. Nhất là bên người còn mang theo một nữ nhân.

Chạy đến trước Kim Quang Môn, xa xa đã nhìn thấy ngựa xe đi lại không ngừng, rất nhiều người đang bận rộn khuân đồ, mang đá lớn, vật liệu gỗ chuyển vào chuyển ra. Trong đại viện truyền tới từng tiếng vang, hình như là hủy phòng, Tần Tiêu có chút nghi hoặc, đang chuẩn bị giữ chặt một người hỏi, cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Tần Tiêu tập trung tinh thần nhìn hồi lâu thì nhẹ giọng kêu:

- Lô Đại Hải?

Cửa ra vào có nam nhân hơn bốn mươi tuổi nhìn thấy Tần Tiêu, cuống quít chạy tới trước ngựa Tần Tiêu thi lễ:

- Ty chức Lô Đại Hải. Bái kiến Đại tướng quân!

- A, thật là ngươi.

Tần Tiêu cười một tiếng, Lô Đại Hải là con của lão đầu trước kia giúp hắn chế tạo Phượng Sí Lưu Kim Đang và một ít trang bị đặc thù, hiện tại cũng đã thay lão đầu đảm nhiệm chức tượng sư.

Lô Đại Hải mặt lộ nét vui mừng:

- Phụ tử ty chức được Đại tướng quân ân trọng, vẫn không cách nào hồi báo. Hiện tại rốt cục có cơ hội, có thể vì đại tướng quân làm chút chuyện.

- Ah?

Tần Tiêu xuống ngựa nghi ngờ nói:

- Chỉ giáo cho?

- Là như thế này.

Lô Đại Hải nói ra:

- Đại tướng quân dời tới Trường An thì tòa nhà này bị tâm phúc của Võ Tam Tư chiếm. Trước đó vài ngày quan viên này đã bị... Sau đó nha, hai ngày trước hộ bộ mang tới một số bạc lớn, nói là muốn trùng kiến toàn bộ nơi này, dùng làm phủ đại phủ tướng quân.

- A, thì ra là vậy...

Tần Tiêu có chút buồn cười bắt đầu: mấy ngày hôm trước chính mình trong lúc vô tình trước mặt Lý Long Cơ nói mình trước kia có ở trong tòa nhà tổ ở Trường An, lúc ấy Lý Long Cơ nói muốn mang An Nhạc công chúa tới gần Thông Hóa Môn và xây dựng khu nhà siêu cấp cho Tần Tiêu. Tần Tiêu tưởng tượng quá mức hoang đường, hơn nữa sợ là sau khi tiến vào đây sẽ có việc xảy ra, Lý Tiên Huệ nếu đến ở không được tự nhiên, vì vậy cự tuyệt. Không nghĩ tới Lý Long Cơ vừa trở về thì thu xếp chuyện này. Đem khu nhà cũ của tổ tiên đập đi xây mới hoàn toàn. Thật đúng là rất có tâm.

Lô Đại Hải tiếp tục nói:

- Đại tướng quân, đúng lúc ty chức còn muốn đi tìm ngài. Hiện tại ngài đến, nếu không chỉ điểm một chút, xem có chỗ nào không hài lòng? Đây là bản vẽ thiết kế của ta, nếu không ngài xem một chút chứ?

- Cũng tốt. Lấy ta xem.

Lô Đại Hải mở một tấm da dê lớn cho Tần Tiêu nhìn xem, bố cục rất là hùng vĩ, trừ hoa viên lớn ở tiền viện ra, chính sảnh đại đường, phòng ngủ chủ yếu và thứ yếu, cùng hành lang gấp khúc ở hậu đường và hai tòa lầu gỗ nhỏ cho gia nô ở lại: khu chứa đồ, còn có các sương phòng lớn nhỏ, còn có một sân bóng ( tự nhiên là môn Pô-lo) cùng vườn hoa hậu viên. Đình nghỉ mát, nhã các, hòn non bộ nước chảy bảy tám chỗ, hai tòa tăng viện...

Tần Tiêu có chút líu lưỡi:

- Ngươi thiết kế như vậy, diện tích lớn như vậy dùng làm gì?

Lô Đại Hải khẽ cười cười:

- Đại tướng quân không cần quan tâm. Diện tích của tòa phủ viện tăng gấp mười lần, tất cả phòng ốc trước kia, lối đi nhỏ cùng đình viện đều tăng gấp đôi. Hộ bộ lúc ban đầu còn muốn xây diện tích lớn hơn nữa. Nhưng khổ nổi những nhà nơi đây không dễ di dời, mới xếp đặt thiết kế thành như vậy. Đại tướng quân nhìn xem, có cái gì không hài lòng không? Ty chức lập tức sửa lại.

- Tốt thì tốt, quá lớn một chút.

Tần Tiêu có chút dở khóc dở cười:

- Trong nhà của ta mới mấy người, làm gì xây nhà lớn như vậy. Nếu như đi dạo một vòng quanh cả tòa nhà. Sợ là phải cưỡi ngựa.

- Ai nha. Đúng! Đúng đúng! Ngươi xem trí nhớ của ta này!

Lô Đại Hải liên tục vỗ đầu, nói:

- Đại tướng quân là tướng môn, làm sao có thể không có nơi phi ngựa và trường luyện võ các loại cơ chứ? Đại tướng quân nhắc nhở quá đúng! Xem ra diện tích vẫn nhỏ một chút. Sân bóng ở hậu viện còn có thể nhắm hướng đông, tây tất cả khuếch trương hai bên ba trăm bước, trang bị thêm một trường đua ngựa. Ân, đúng rồi, như vậy mới tốt. Ta nói hình như thiếu cái gì đó mà!

Tần Tiêu nháy mắt máy cái nhìn Lô Đại Hải. Nhất thời im lặng.

Lô Đại Hải tiếp tục lầm bầm lầu bầu:

- Đoán chừng còn phải gia tăng thêm trăm nhân công, Ân, Tương Tác Giam gần đây không có công trình lớn. Cũng may thêm người không khó.

Tần Tiêu cười khổ nói:

- Công trình lớn như vậy phải bao lâu ta mới vào ở được? Lại tốn bao nhiêu bạc đây?

- Đại tướng quân đừng nóng vội, ty chức nhất định toàn lực đẩy nhanh tốc độ, cam đoan trong ba tháng hoàn thành toàn bộ, Đại tướng quân có thể tiến vào ở.

Lô Đại Hải vỗ ngực thề son sắt:

- Là bạc nha, đất trống thù hộ bộ đánh dẹp và thu về, tính toán không xài hết bao nhiêu tiền. Tài liệu nhân công sơ kỳ hộ bộ cho năm mươi vạn.

Bà mẹ nó, không tính đất trống còn tốn năm mươi vạn! Trong lòng Tần Tiêu cả kinh -- lại là mộ Sở Tiên sơn trang!

Lô Đại Hải nhìn sắc mặt Tần Tiêu biến hóa. Không khỏi có chút tâm thần bất định nói ra:

- Như thế nào, Đại tướng quân không hài lòng? Vậy được rồi! Ta sẽ tăng thêm người, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, tranh thủ hai tháng hoàn thành, cung nghênh Đại tướng quân vào nhà mới!

Tần Tiêu triệt để im lặng, chỉ tùy ý tắc trách nói:

- Lô đại nhân tùy ý, tùy ý. Ngươi vội vàng ha. Ta còn có việc, đi trước.

Dứt lời thì lên ngựa, có chút đờ đẫn rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play